Sáng hôm sau, từng tia nắng lấp lánh chiếu qua khung cửa sổ, rọi thẳng vào gương mặt đẹp tựa thiên thần với làn da trắng muốt, sống mũi cao và đôi môi đỏ mọng không cần dùng son. Ánh nắng chiếu thẳng vào mặt cô gái đang nằm say giấc nồng mà cô gái chẳng hề có dấu hiệu nào cho thấy là khó chịu và sẽ tỉnh giấc.
Bỗng dưng, cái điện thoại trên đầu giường cô gái reo lên từng hồi chuông vội vã. Bị phá tan giấc ngủ bởi những tiếng ồn, cặp lông mày thanh tú khẽ chau lại, chẳng buồn mở mắt, nhỏ với tay chụp lấy cái điện thoại, nhấn nút nghe.
“Alo…” – Giọng ngái ngủ của nhỏ vang lên một cách khó chịu.
“Em chưa dậy à?” – Giọng một tên con trai.
“Ư…thằng nào vậy?” – Nhỏ cáu.
“Anh…người yêu em đây nè!” – Là Khánh. Tên này giở chất giọng cực trẻ con của mình ra.
“Người yêu gì? Thằng nào điên vậy? Mới sáng sớm không để cho tao ngủ hả?” – Nhỏ cau có.
“Gì vậy? Đừng nói là em nuốt lời nhá. Tối qua em vừa đồng ý làm bạn gái anh mà?” – Khánh mè nheo.
“Cái tên điên này? Mày là thằng nào? – Nhỏ bực bội quát, người bật dậy luôn.
“Anh…Khánh nè…”
“Khánh? Thằng nào nhỉ?” – Nhỏ hỏi một câu ngớ ngẩn.
“Hả?” – Tên này đần mặt.
“Ưm…à…nhớ rồi…” – Nhỏ suy tư một hồi thì cũng chịu nhớ ra.
“Bây giờ nhớ rồi à? Em nhầm anh với thằng nào?” – Khánh giọng hầm hè, rõ là đang ghen.
“Điên vừa thôi cái tên kia. Nhầm nhọt gì? Chẳng qua là không nhớ. Mà anh đổi cái cách xưng hô làm tôi thấy rợn hết cả người rồi này. Mới sáng sớm, gọi làm gì?” – Vi bực bội.
“Thôi mà…anh không biết em còn đang ngủ. Chỉ là tại anh muốn rủ em đi shopping thôi. Mai là lớp đi Nha trang rồi (phần thưởng chiến thắng của ba đứa nó trong cuộc thi THE QUEEN OF KINGDOM).”
“Dẹp cái kiểu anh anh em em đi! Ngứa cả tai.” – Nhỏ bực dọc.
“Nhưng chúng ta đang yêu nhau. Không lẽ cứ suốt ngày xưng anh với tôi, cô với tôi à?” – Khánh đôi co.
“Quen rồi.” – Nhỏ lạnh nhạt.
“Nhưng anh không muốn…em không chịu thì…thì…thì anh khóc nhá! Huhuhu…” – Khánh giả nai.
“Rồi…ngậm cái mồm anh vào đi. Muốn xưng sao cũng được. Điếc tai quá!” – Nhỏ khó chịu.
“Hứa nhé. Em cũng phải thế đấy.” – Khánh mừng rơn.
“Ừ…”
“Đi shopping nhá!” – Khánh hí hửng.
“Tại sao tôi phải…á nhầm em phải đi?”
“Vì là người yêu!” – Khánh trả lời một lí do không thể nào cùn hơn được nữa.
“Hừ…rồi. Phiền phức. Diamond Plaza. p nữa đón tôi ở nhà.” – Vi nói xong dập máy luôn.
…