“Xoẹt”
Ngay lúc đó, Vi rút một dao ra và hành động. Con dao như xé toạt tất cả mọi thứ chắn ngang đường nó. Không ai có thể tưởng tượng sự sắc bén của nó đến khi được chứng kiến tận mắt. Khi vừa chạm vào người đầu tiên, nó đã xuyên qua cơ thể tên ấy và tiếp tục phóng đi với vận tốc kinh khủng. Con dao ấy liên tục xé tan cơ thể của mấy tên đứng sau cho đến khi cắm phập vào bức tường.
Tất cả mọi người quay lại nhìn cái thảm cảnh đó…
Máu tràn ra ướt đẫm sàn nhà lát gạch trắng…
Hơn chục thân ảnh nặng nề ngãng xuống mà còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra…
Lãnh Cao Trình kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt mình…
Bất giác, ông ta nhìn thấy nụ cười sung sướng trên mặt hai cô gái mặt non choẹt…
Một nụ cười tàn nhẫn!
- Thế nào? Ông không còn khinh thường bọn tôi chứ? – Vi hất mặt nhìn Lãnh Cao Trình.
- Tụi…tụi mày…còn đứng đó làm gì? Lao…lao vào giết chết nó…cho tao! Ngay…ngay lập…lập tức! – Ông ta hốt hoảng hét lên với bọn vệ sĩ.
Cả đám vệ sĩ lao vào hai cô gái một cách ngu xuẩn. Đến lúc này, trận chiến mới thực sự bắt đầu. Vi và Thảo Anh không dùng dụng cụ mà đánh tay không.Trận đấu có vẻ không cần bằng vì chọi gần nhưng bất ngờ rằng phần thắng dường như nghiêng về phía hai cô gái.
Lãnh Cao Trình vẫn lo lắng. Ông quản gia đứng cạnh ông ta lên tiếng:
- Ngài có muốn uống chút trà nóng để ổn định lại tinh thần? Nếu cứ lo lắng e là sẽ không có cách giải quyết sáng suốt.
- Ừ…có lẽ ngươi đúng. Mang cho ta ít trà. – Lãnh Cao Trình gật đầu.
…
Lát sau, có một cô gái tóc búi cao, mặc đồng phục người giúp việc đẩy chiếc xe vào. Trên chiếc xe đẩy là bộ ấm trà vừa pha con hơi nóng bốc lên.
- Trà đây ạ! – Cô gái nhanh nhẹn rót cốc trà đưa tận tay Lãnh Cao Trình.
- Ừ!
Ông ta cẩn thận đón lấy, đưa lên miệng nhấp từng ngụm một mà không hay biết gì.
Một nụ cười đắc ý xuất hiện rồi nhanh chóng vụt tắt…
Cô gái đứng nép người sau chiếc ghế xoay của Lãnh Cao Trình quan sát mọi việc. Có vẻ cô gái đang chờ đợi cái gì đó…