Phòng số – phòng của Vi và Khánh
“Bịch”
Sau khi chấc hai cái vali nặng trịch của cả hai vào góc phòng, Vi ngồi phịch xuống chiếc giường, mồ hôi túa ra đầy trán.
Khánh thì ung dung ngồi sofa ở phòng khách xem TV một cách nhàng hạ. Đáng lẽ ra mấy chuyện khuân vác này phải để con trai như Khánh làm nhưng cặp đôi này thích chơi trò công bằng nên cả hai quyết định chơi một trò chơi quyết định người xẽ mang hai cái vali. Bao búa kéo! Kết quả là vừa chơi hai bàn đầu Khánh đã thắng nên Vi mới cắn răng khiêng hai cái vali như búa tạ đó. Khổ thân nhỏ!?
Lê cái thân ra phòng khách, Vi nhìn Khánh bằng ánh mắt căm thù. Nhỏ tự hỏi hôm nay tên này ăn cái gì mà hên thế?
- Mệt không em yêu? – Khánh nháy mắt.
- Yêu iếc gì. Kinh quá! Tránh xa tôi ra. Tôi chưa giết anh vì mấy tấm hình đấy! Đừng có mà đụng vào tôi. – Nhỏ xù long nhím.
- Thôi mà em… - Khánh nhìn nhỏ bằng ánh mắt cún con.
- Nhìn gì? – Nhỏ trợn ngược mắt lại nhìn tên này. Xem ra kế hoạch dụ dỗ nhỏ của Khánh phá sản rồi.
- Anh xin lỗi rồi mà… em muốn cái gì nữa? – Khánh chán nản nhìn nhỏ.
- Hừm…làm lỗi thì phải đền bù chứ nhỉ? – Vi làm mặt đắc thắng bước đến trước mặt Khánh.
Hiện tại thì Khánh đang ngồi ở sofa còn nhỏ thì đứng đối diện, một khảng cách khá gần.
- Thế em muốn đến bù gì đây? – Khánh nhìn nhỏ cười gian.
- Đền gì à? Để em nghỉ xem. Em chưa nghĩ đến việc này. Hừm… - Nhỏ vắt óc suy nghĩ mà không biết tên đối diện đang có một âm mưu khá “đen tối”.
Đột nhiên, Khánh cầm tay Vi kéo xuống làm nhỏ mất đà chúi người người hắn. Mắt Vi căng tròn ra, chân tay cứng đờ…cái…cái gì thế này? Hắn ta…hắn ta dám…cưỡng hôn nhỏ?
Vi không biết cơ thể lúc này bị gì, chỉ đơn giản là đờ ra, cứng ngắc và não bộ của nhỏ dừng như cũng tạm ngưng hoạt động. Khánh thấy Vi như thế thì cũng lấn tới. Tên này xoay người nhỏ đè xuống ghế sofa làm mắt Vi đã căng nay còn căng hơn, mặt thì đỏ dần.
Gần cả phút sau, khi Vi sắp chết vì nghẹt thở thì Khánh mới chịu buông nhỏ ra. Ngồi thẳng lại, Khánh quay sang nhìn Vi, nhỏ mới từ từ ngồi dậy, mặt vẫn ngu ngu trông đáng yêu vô cùng.
- Sao vậy? Muốn nữa hả? – Khánh nhìn Vi cười ranh mãnh.
- … - Vi không nói gì, mặt chỉ đỏ lên, mắt liếc xéo Khánh một cái, môi bất giác nở ra một nụ cười ác quỷ.
- Em sao vậy? Nụ cười đó là thế… - Khánh chưa kịp nói hết câu thì Vi đã chồm người lên đặt môi mình lên môi Khánh.
Lúc này thì tới lượt Khánh đờ người. Một hồi sau, nhỏ buông Khánh ra, đứng dậy bước vào phòng ngủ. Trước khi đi còn không quên quay lại nói với Khánh một câu:
- Anh hôn em một cái, em hôn anh một cái. Vậy là huề nhé! – Xong nhỏ còn nháy mắt.
- … - Khánh nhìn nhỏ trân trân. Vi là một con nghười sòng phẳng đến thế sao?
…
Mọi chuyện nhanh chóng trôi qua. Đến khoảng g chều, cả lớp tụi nó và ba nhỏ kia đều tụ tập lại ở sảnh lớn của resort.
- Bây giờ là thời gian vui chơi tự do của chúng ta. Các em có thể tham gia những hoạt động của resort. Ở đây có một khu trung tâm thương mại, ba sân tennis, sân bóng, khu suối nước nóng và các món ăn ở nhà hàng. Các em có thể tuỳ ý tham gia. Tuy nhiên, nhớ là chỉ trong khuôn viên resort thôi nhé! Bây giờ thì các em đi chơi đi! – Giáo viên phục trách nói với cả lớp.
Nhiều tiếng xôn xao bắt đầu lan ra. Qủa là khu resort của nhà Vi có khác. Đến một khu thương mại cũng nằm trong khuôn viên này. Thế mới biết nhà nhỏ giàu đến mức nào!!!
- Đi đâu đây? – Nó lên tiếng hỏi cả đám.
- Chúng ta đi mua sắm đi anh! – Cái giọng ngọt như mía lùi của Thiên Kim vang lên, kèm theo đó là hành động nũng nịu với Thiên.
- Chúng tôi không hỏi cô? Ở đây cô không có quyền lên tiếng. – Nó cất giọng, nhìn liếc Thiên Kim.
- Mày… - Ả ta trừng mắt nhìn nó nhưng chợt nhớ lại những chuyện đã xảy ra ban sáng thì cứ y như là con rùa rục cổ vậy. Nhìn rất đáng thương.
- Hừ…cô tính nói gì? – Vi sấn tới.
- … - Ả ta cố gắng nhẫn nhịn.
- Thế nào? Sao không nói đi? Bình thường cô hung hăng lắm mà? – Nhỏ tiếp tục.
- … - Thiên Kim vẫn mím môi cắn răng nhịn kẻo không bay mất cái mạng.
- Trông cô thật đáng thương! – Vi lắc đầu, tỏ vè thương hại.
-.. – Thiên Kim vẫn im lặng, hai bàn tay ả nắm chặt lại như đang cố kìm nén sự tức giận của mình.
- Vi…đi thôi đừng nói nữa! – Nó lên tiếng.
- Sao vậy? Đang vui mà? – Nhỏ nhìn nó bằng ánh mắt buồn bực.
- Thôi… - Nó nói.
- Ừm…đi thôi em. Tới trung tâm thương mại nhé! Đi mua ít đồ. – Trang nhỏ nhẹ.
- Dạ… - Vi nhăn mặt.
Cả đám bước đi, Vi kéo Khánh và Trang kéo Minh theo, bỏ lại hắn và Thiên cùng ba ả kia. Lúc đi ngang Thiên Kim, Thảo Anh liếc ả một cái rồi ngừng chân một chút, nói khẽ vào tai:
- Có vẻ mấy người đã học được một bài học rồi đấy nhỉ? Sức chịu đựng tốt đấy, nhưng tôi thì không nhịn được như vậy đâu. Cô đang khiến tôi ngứa mắt đó. Những chuyện cô làm thật sự rất chướng mắt, vì thế đừng làm mấy cái trò mèo với Thiên trước mặt tôi. Bằng không…cô sẽ chết trước khi con An nó ra tay. Chính tôi sẽ giết chết cô! – Thảo Anh nói bằng giọng giận dữ, pha lẫn đe doạ.
Cô nàng nói rồi bước đi thẳng chẳng thèm ngoái lại. Mặc dù bản thân rất muốn nhìn gương mặt ả Thiên Kim xem biểu hiện của cô ta thế nào nhưng Thảo Anh lại không thể nhìn lại. Đơn giản vì nếu cô nàng quay đầu, bản thân cô sẽ không kiềm chế nỗi nữa. Thiên đứng đó. Và chính Thiên là nguyên nhân khiến sự che giấu cảm xúc của Thảo Anh bị phá vỡ.