Riêng về phía tụi hắn thì sau khi gắp đầy một dĩa thức ăn thì cả bốn ngồi xuống một cái bàn trống. Thiên lên tiếng trước:
- Tối nay…tao e là phải phiền tụi mày một chuyện! – Giọng anh nặng nề.
- Chuyện gì? Bạn bè với nhau cả, làm gì mà nặng nề thế? – Khánh vỗ vai Thiên.
- Vì chuyện này khá nguy hiểm nên… - Thiên đang nói thì hắn cắt ngang.
- Chuyện gì?
- Tối nay…có lô vũ khí cập cảng Nha Trang… - Thiên nói.
- Thì sao? – Minh cau mày.
- Phải bảo vệ lô hàng ấy bằng mọi giá và đưa về kho an toàn trước khi bị bọn cớm tóm hết. – Mặt Thiên căng thẳng.
- Hả? Lậu à? – Khánh giật mình.
- Tương đối là vậy. – Thiên không biết giải thích vì sao. Lậu thì cũng không hẳn vì đây là hàng D.E.A.T.H tuy nhiên nếu đường đường chính chính mang vào vì ai chẳng nghi ngờ cơ chứ? lô vũ khí là số lượng không ít!
- Sao mày lại làm chuyện này? – Hắn lên tiêng hỏi.
- Không…người nhận hàng không phải tao. Người chịu trách nhiệm lô hàng ấy là…là… - Thiên ấp úng.
- Là ai? – Khánh lo lắng.
- Là…tụi nó! – Minh nói tiếp. Nghe bao nhiêu anh cũng hiểu đây là lô hàng của D.E.A.T.H.
- Tụi…An, Vi, Thảo Anh và Trang ấy hả? – Hắn cau mày.
- Ừm…và người chỉ huy là An! – Thiên miễn cưỡng gật đầu.
- Gì cơ? – Hắn và Khánh cùng hét.
- Suỵt…im lặng cái coi! – Thiên và Minh giật nảy mình bịt miệng hai thằng bạn. Lớn tiếng lộ chuyện này ra ngoài có mà nguy to à?
- Sao…sao lại thế được? – Khánh lắp bắp như thể không tin.
- Sự thật làủ tụi nó, hai đứa bây không hiểu hết được đâu. Kể cả những việc tụi nó đã, đang và sẽ làm… - Thiên mệt mỏi.
- Không lẽ họ không sợ sao? – Hắn lên tiếng.
- Sợ không có trong từ điển của tụi nó đâu!Vả lại sợ thì được gì? Đấy là công việc và con đường tụi nó quyết định bước cơ mà? – Thiên rầu rĩ trả lời.
- Thế nào? Giúp chứ? – Minh lên tiếng.
- Ừm…nhưng mấy giờ? – Khánh sốt sắn hỏi.
- g là lô hàng cập cảng thế nên ít nhất g là tụi nó phải có mặt rồi. Khi tụi nó khởi hành, chúng ta sẽ theo đuôi.
- Nhưng mày biết địa chỉ chứ? – Hắn hỏi.
- Biết, tao đã lén cái con chip và máy An nên mọi dử liệu có trong điệ thoại nó tao đều biết. Kể cả địa chỉ kho để lô hàng mà người đó nhắn cho nó. – Thiên chậm rãi.
- Người đó? Người đó là ai? – Khánh và hắn cùng thắc mắc.
- Một người tai to mắt lớn, rất có quyền uy mà tốt nhất là đừng bao giờ động vào… - Minh nói tới đây, cuộc đối thoại của cả bốn đều kết thúc. Mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của bản thân, tuy nhiên, lại có một điểm tương đồng là đều nghĩ về người con gái của cuộc đời mình.