Màn đêm buông xuống với sự kì diệu. Trăng rực sáng, không khí ngập tràn mùi hương thoang thoảng của hoa dại, và gió là lời thì thầm lãng mạn qua làn da.
Elizabeth nghĩ cô hẳn là một công chúa. Người phụ nữ đang chạy băng qua đồng cỏ, tóc tuôn ra như một dải ruy băng màu vàng, không thể là Elizabeth Hotchkiss giản dị và bình thường. Chỉ một đêm, cô đã thay đổi. Chỉ một đêm, trái tim cô không còn những lo lắng, những gánh nặng. Cô ngập chìm trong tiếng cười và say mê, được bao phủ bởi niềm vui thuần khiết.
Tay trong tay, họ chạy. Nhà Danbury khuất khỏi tầm mắt, mặc dù âm thanh của bữa tiệc vẫn vang trong không khí. Hàng cây xung quanh họ trở nên dày đặc hơn, và cuối cùng James dừng lại, hơi thở của anh nặng nề bởi sự cố gắng và kích thích.
“Oh, lạy Chúa”, Elizabeth hổn hển, gần như va vào anh. “Em đã không chạy quá nhanh từ khi…”
Cánh tay anh vòng quanh cô, và hơi thở cô ngưng lại. “Hôn anh”, anh yêu cầu.
Elizabeth đắm chìm trong sự mê hoặc của màn đêm, và bất cứ lời nói ấp úng nào cô đã nói, bất kì ý niệm về điều gì thích hợp và điều gì bê bối, đã tan chảy. Cô cong cần cổ, dâng cho anh đôi môi, và anh chiếm lấy chúng, miệng anh bắt lấy miệng cô trong sự trộn lẫn ngọt ngào nhất của sự dịu dàng và cần thiết ban sơ.
“Anh sẽ không chiếm lấy em. Không phải bây giờ, chưa phải.” anh thề trên da cô. “Nhưng hãy để anh yêu em.”
Elizabeth không hiểu anh có ý gì, nhưng máu cô trở nên nóng và chảy nhanh hơn trong huyết quản của cô, và cô không thể từ chối anh điều gì. Cô nhìn lên, nhìn thấy ngọn lửa trong đôi mắt nâu của anh, và quyết định. “Hãy yêu em”, cô thì thầm, “Em tin anh.”
Ngón tay James run run khi anh đưa chúng một cách tôn kính lên làn da mềm mại trên thái dương cô. Tóc cô là một dải lụa vàng dưới tay anh, và cô trông nhỏ nhắn và mỏng manh dưới đôi tay to vụng về bất chợt của anh. “Anh sẽ nhẹ nhàng”, anh thì thầm, chỉ đủ để nhận ra giọng anh. “Anh sẽ không bao giờ làm đau em. Không bao giờ.”
Cô tin anh. Đó là một món quà tinh thần đầy quyền uy.
Anh lướt những ngón tay từ má cô xuống làn da trần ở cổ. Trang phục của cô không giống bất kì bộ nào cô từng mặc trước đây, khiêu khích anh với đường nét đôi vai trần được ẩn giấu của cô, cảnh báo sẽ trượt khỏi chỉ với một cú thúc tay nhẹ nhất. Anh có thể móc ngón tay vào làn vải trắng mềm mại và để lộ một bờ vai mỏng manh, và rồi bờ vai kia, và rồi anh có thể đẩy bộ váy xuống, lột trần cô.
Máu dồn xuống háng anh. Lạy Chúa, nếu anh cứng như thế này chỉ vì nghĩ về việc cởi váy áo của cô, cái quái gì sẽ xảy ra nếu anh thực sự có cô trần truồng và sẵn sàng trong tay anh? Làm sao anh có thể xoay sở để làm tình với cô với sự nhẹ nhàng và quan tâm mà cô xứng đáng?
Hơi thở anh cháy bừng trong phổi, anh chầm chậm kéo váy cô khỏi một bờ vai, chưa lúc nào rời ánh mắt khỏi làn da nơi anh để lộ ra. Cô bừng sáng dưới ánh trăng như một viên ngọc trai quý hiếm, và khi anh cúi đầu xuống để rúc vào đường cong ấm áp, quyến rũ nơi cổ nối với vai cô, thật giống như về nhà.
Khi anh hôn cô, tay anh cũng làm điều kì diệu như vậy với phần váy bên kia, và anh nghe cô hổn hển khi làn vải dịch xuống. Cô thì thầm gì đó, anh nghĩ đó có lẽ là tên anh nhưng cô không nói không, và vì vậy anh mở chiếc cúc đơn độc nép giữa ngực cô, nới lỏng đường viền cổ áo cô chỉ vừa đủ để nó rơi xuống.
Đôi tay cô nâng lên để che mình, nhưng anh nắm lấy chúng trong tay anh và giữ chúng ra xa khi anh cúi xuống để đặt một nụ hôn phớt lên môi cô. “Em thật đẹp”, anh thì thầm, hơi nóng của giọng anh xộc vào miệng cô, “Quá đẹp.”
Vẫn giữ hai tay cô trong một tay, anh đưa tay kia ra và nhẹ nhàng khum lấy một bên ngực cô, để cho nó lấp đầy lòng bàn tay anh. Cô căng ra một cách đáng ngạc nhiên, và anh không thể kìm tiếng rên thỏa mãn khi anh cảm thấy núm vú cô nhăn nhúm lại trong lòng bàn tay anh.
Anh nhìn lên khuôn mặt cô, cần phải thấy cảm xúc của cô, cần phải biết rằng cô yêu cái đụng chạm của anh. Môi cô hé ra và lấp lánh như thể cô mới làm ướt chúng bằng lưỡi mình. Đôi mắt cô mê mẩn và không tập trung, và hơi thở của cô trở thành những tiếng hổn hển nhỏ xíu dồn dập.
Anh trượt một tay xuống ôm lấy mông cô, đỡ lấy cô khi họ hạ người xuống mặt đất. Bãi cỏ là một tấm thảm mềm, lạnh lẽo dưới họ, mái tóc Elizabeth trải dài như một chiếc quạt màu vàng ngộ nghĩnh. James chỉ quan sát cô một lúc, thì thầm những lời cảm ơn nhẹ nhàng đến bất cứ điều gì chúa đã dẫn dắt anh đến thời điểm này, và rồi anh cúi đầu xuống ngực cô, làm tình với cô bằng miệng của anh.
Elizabeth thốt ra một tiếng “Oh!” khi môi anh bao quanh núm vú của cô. Hơi thở anh thật nóng trên ngực cô, và máu cô nóng lên ở đó. Cơ thể cô trở nên hoàn toàn xa lạ, cảm thấy gần như thể cô đang trở nên quá to lớn so với da cô. Cô đang mất tự chủ bởi nhu cầu được di chuyển, co ngón chân và chà xát mặt đất dưới bãi cỏ, được cong cánh tay và trượt nó vào mái tóc nâu dày của anh.
Cô cong người dưới anh, bị thiêu đốt bởi một đam mê dữ dội nào đó thôi thúc cô với lấy bất cứ anh đang mang đến. “James”, cô rên lên, và rồi cô thì thầm nó lần nữa. Tên anh là từ duy nhất thốt ra khỏi miệng cô, và nó nghe như một lời khẩn cầu.
Váy cô đã bị kéo xuống đến mức mà nó có thể bị, và vì vậy một bàn tay anh di chuyển đến chân cô, chiếm lấy bắp chân cô trước khi trượt lên đầu gối cô. Và rồi, quá chậm rãi, cô nhức nhối bởi sự chờ đợi, tay anh trượt qua đầu gối để nắn lấy làn da mịn màng của bắp đùi cô.
Tên anh lướt qua môi cô lần nữa, nhưng miệng anh đã trên miệng cô, và từ ngữ của cô lạc mất trong nụ hôn của anh. Tay anh di chuyển xa hơn theo chân cô, tiến đến làn da mềm mại hơn nữa ở đùi trong của cô. Cô cứng người, cảm thấy cô đang rất gần bờ vực của cái gì đó, lang thang đến vài nơi bí ẩn mà không có đường quay lại.
James ngẩng đầu lên để nhìn cô. Cô phải chớp mắt vài lần trước khi cô có thể thậm chí tập trung vào nét mặt yêu quý của anh, và rồi, một nụ cười ranh mãnh điểm trên môi anh, anh hỏi “Nữa chứ?”
Chúa giúp cô, cô gật, và cô thấy nụ cười của anh mở rộng trước khi miệng anh hạ thấp xuống dưới cằm cô, đẩy nó lên cho đến khi anh có thể khám phá hoàn toàn cổ cô.
Và rồi tay anh di chuyển cao hơn.
Anh gần như ở nơi cao nhất của bắp đùi cô, quá gần với điểm trung tâm kín đáo nữ tính của cô. Sự gần gũi làm mất bình tĩnh, và chân cô bắt đầu run lên trong sự chờ đợi.
“Hãy tin anh”, anh thì thầm. “Chỉ cần tin anh thôi. Anh sẽ làm điều này thật tuyệt cho em. Anh hứa.”
Sự run rẩy của cô không ngừng lại, nhưng chân cô hơi tách ra, cho phép anh di chuyển vào giữa chúng. Cô không nhận ra cho đến lúc anh giữ mình tách khỏi cô, sử dụng đôi tay mạnh mẽ để đỡ lấy trọng lượng của mình.
Nhưng tất cả điều đó thay đổi khi anh hạ thấp mình xuống cô. Sức nặng của anh thật đáng sợ, chiều dài, hơi nóng. Anh quá lớn so với cô; cô chưa bao giờ biết đến sức mạnh của anh cho đến khi nó ép một cách quá thân mật lên cô thế này.
Tay anh trải đầy cả bề rộng của đùi cô, ngón tay cái của anh trở nên gần gũi một cách nguy hiểm đến những lọn xoăn che phủ vùng nữ tính của cô. Anh len lỏi, anh trêu chọc.
Và rồi anh chạm vào cô.
Elizabeth hoàn toàn không được chuẩn bị cho luồng điện thuần khiết chạy dọc sống lưng. Cô chưa bao giờ biết cô có thể cảm thấy quá nóng, quá kích thích, quá dữ dội bởi cái đụng chạm của người khác như thế.
Những ngón tay của anh mơn trớn cô cho đến khi cô chắc chắn không thể chịu được nữa, và rồi anh còn làm nhiều hơn nữa. Hơi thở nóng ấm của anh chọc ghẹo tai cô cho đến khi cô chắc rằng nó sẽ bùng cháy ngay, và rồi anh tiếp tục thì thầm những lời yêu thương và đam mê. Mỗi khi cô chắc chắn cô đã đạt đến giới hạn của mình, anh lại đưa cô lên cao hơn, đẩy cô đến một niềm đam mê mới.
Cô giật mạnh đám cỏ, sợ rằng nếu cô vòng tay ôm lấy James, cô sẽ xé áo anh ra làm hai. Nhưng rồi, khi ngón tay anh trượt vào trong cô, anh thì thầm. “Chạm vào anh.”
Một cách ngập ngừng, e sợ cảm xúc dữ dội của chính mình, cô đưa tay lên cổ áo anh. Nút áo trên cùng được mở ra, cái thứ hai nhanh chóng trượt qua lỗ bởi sự gấp rút của cô muốn được chạm vào làn da của anh.
“Lạy Chúa, Elizabeth,” anh hổn hển. “Em giết anh mất.”
Cô ngừng lại, mắt cô nhìn anh.
“Không,” anh nói, mỉm cười “Nó rất tuyệt.”
“Anh chắc chứ? Bởi vì Ohhhhhhhhh!”
Cô không biết anh đã làm gì, anh di chuyển những ngón tay chính xác như thế nào, nhưng sức ép ở trong cô bỗng nhiên bùng nổ. Cả cơ thể cô căng ra, uốn cong, rồi lay chuyển khi cô cuối cùng cũng rùng mình nằm xuống mặt đất, cô chắc chắn cô phải tan thành hàng ngàn mảnh nhỏ.
“Oh, James”, cô thở dài “Anh khiến trong em cảm thấy thật tuyệt.”
Cơ thể anh vẫn căng cứng như một cục đá, và anh căng thẳng với ham muốn mà anh biết sẽ không đạt được vào tối nay. Cánh tay anh bắt đầu run bởi sức nặng của anh, vì vậy anh lăn sang một bên, nằm bên cô trên bãi cỏ. Anh nâng đầu trên khuỷu tay, ngắm nhìn đường nét thanh tú khuôn mặt cô. Đôi mắt cô nhắm, môi cô hé mở, và anh chắc chắn anh chưa bao giờ thấy điều gì đẹp như thế trong đời mình.
“Có quá nhiều điều anh cần nói với em”, anh thì thầm, vuốt tóc cô khỏi trán anh.
Mắt Elizabeth bối rối mở ra. “Điều gì?”
“Ngày mai”, anh hứa, nhẹ nhàng kéo vạt trên của váy cô. Thật đáng xấu hổ khi bao bọc một vẻ đẹp hoàn hảo như thế, nhưng anh biết cô ngượng ngùng bởi sự trần truồng của mình. Hoặc ít nhất là như thế, một khi cô nhớ ra rằng cô đang trần truồng.
Cô đỏ mặt, chứng minh giả thuyết của anh, là kết quả của cảm xúc mạnh mẽ, cô quên mất mình đang ở trong tình trạng nào. “Tại sao anh không thể nói với em tối nay?” cô hỏi.
Đó là một câu hỏi hay. Ngay đầu lưỡi anh đã muốn thốt ra thân phận thực sự của mình và cầu hôn cô, nhưng có điều gì đó giữ anh lại. Anh sẽ chỉ cầu hôn một lần trong đời, và anh muốn nó phải hoàn hảo. Anh chưa bao giờ mơ rằng mình sẽ tìm thấy một người phụ nữ hoàn toàn chiếm lấy tâm hồn anh. Cô xứng đáng có những bông hồng và kim cương, và anh quỳ gối.
Và anh cảm thấy anh nợ Agatha để nói với bà rằng anh ngừng trò chơi đố chữ của mình trước khi anh kết thúc điều này.
“Ngày mai”, anh hứa lần nữa “Ngày mai.”
Điều đó có vẻ đã thỏa mãn cô, vì cô thở dài và đứng lên. “Em nghĩ chúng ta nên quay trở vào.”
Anh nhún vai và cười toe toét. “Anh không có cuộc hẹn cấp bách nào cả.”
Lời nói mang lại cho anh một cái cau mày thân thiện. “Đúng, nhưng em thì có. Phu nhân Danbury đã dành cả tuần để rầy la em về việc dự tiệc hóa trang của bà. Nếu em không xuất hiện, em sẽ không bao giờ ngừng nghe về nó.” Cô bắn cho anh một cái liếc cau có. “Bà sẽ gần như khiến em điên vào lúc đó. Một bài thuyết giảng không bao giờ chấm dứt về việc không tham dự có lẽ sẽ đẩy em tới ngay bờ vực.”
“Đúng”, James lầm bầm, “bà khá là khéo léo với những tội lỗi.”
“Tại sao anh không đi cùng với em?” Elizabeth hỏi.
Ý kiến tệ nhất. Bất kì ai cũng có thể nhận ra anh. “Anh rất muốn”, anh nói dối, “nhưng anh không thể.”
“Tại sao?”
“Er, người anh đầy bụi đường, và”
“Chúng ta sẽ phủi chúng.”
“Anh không có trang phục.”
“Bah! Một nửa đàn ông từ chối mặc trang phục hóa trang. Em chắc chắn chúng ta có thể tìm cho anh một chiếc mặt nạ.”
Tuyệt vọng, anh buột miệng. “Anh đơn giản chỉ không thể giao thiệp với người khác trong tình trạng hiện tại.”
Điều đó khiến cô im lặng dù cô đang nghĩ đến câu đáp trả nào. Sau vài giây im lặng ngượng nghịu, cuối cùng cô hỏi. “Anh đang đề cập đến tình trạng nào?”
James rên lên. Không ai giải thích những điều giữa đàn ông và phụ nữ cho cô sao? Chắc chắn là không. Mẹ cô đã mất khi cô mới tám tuổi, và anh cảm thấy khó khăn khi tưởng tượng dì anh sẽ nói về vấn đề tế nhị này. Anh nhìn lên Elizabeth. Đôi mắt cô chờ đợi. “Anh không nghĩ em sẽ để anh nói với em rằng anh thích nhảy vào một cái hồ và ở đó.” Anh nói.
Cô lắc đầu.
“Anh không nghĩ vậy.” anh lầm bầm.
“Anh không…ah…”
Anh ngắt lời cô. “Chính xác! Anh không thể.”
“Vấn đề”, cô nói, không nhìn vào mắt anh “là em không hoàn toàn chắc chắn anh đã không làm gì.”
“Anh sẽ gặp em sau”, anh hứa. “Lạy Chúa, nếu anh không gặp em, anh sẽ chết trước khi hết tháng.”
“Cả một tháng ư?”
Một tháng? Anh điên rồi sao? Anh sẽ phải lấy một giấy phép đặc biệt. “Một tuần. Chắc chắn là một tuần.”
“Em hiểu.”
“Không, em không hiểu. Nhưng em sẽ hiểu.”
Elizabeth ho và đỏ mặt. “Bất cứ điều gì anh đang nói đến”, cô lầm bầm, “em có cảm giác nó khá ranh ma.”
Anh nâng tay cô lên môi anh. “Em vẫn còn trong trắng, Elizabeth. Và anh hư hỏng như quỷ.”
“Oh! Em...” Cô mỉm cười bẽn lẽn. “Cảm ơn anh.”
“Anh không nói là hoàn toàn không có rắc rối với việc đó.” Anh nói, vòng lấy cánh tay cô. “trừ việc đó là một lời nói dối rõ ràng.”
“Và em cho rằng”, cô thêm vào một cách tinh nghịch, “cũng sẽ là nói dối nếu anh nói đó là niềm thích thú của anh.”
“Nó sẽ là một lời nói dối khủng khiếp. Một tỉ lệ lớn.”
Cô cười.
“Nếu em không bắt đầu chấp nhận anh với một sự tôn trọng đúng đắn hơn”, anh lẩm bẩm, “anh có lẽ phải kéo em xuống hồ với anh.”
“Chắc chắn anh sẽ phải chịu một tí chọc ghẹo.”
“Anh phần nào nghĩ rằng nếu anh chịu đựng tất cả những sự trêu chọc cơ thể anh có thể cầm cự trong tối nay.”
Cô lại thốt ra một tràng cười rúc rích khác. “Em xin lỗi”, cô hổn hển, “em không có ý cười cợt anh, nhưng...”
“Đúng, em có ý đó.” Anh cố không cười toe toét, nhưng anh không thành công.
“Được thôi, đúng, em như thế, nhưng chỉ bởi...” Cô ngừng bước và vươn tới để chạm vào khuôn mặt đáng yêu của anh. “Chỉ bởi anh làm cho em rất hạnh phúc và tự do. Em không thể nhớ lần cuối cùng em cảm thấy có thể cười được.”
“Còn lúc em ở với gia đình thì sao?” anh hỏi, “Anh biết em quý mến họ.”
“Đúng. Nhưng thậm chí khi chúng em cười đùa và có những khoảng thời gian đáng yêu nhất, vẫn có một đám mây trên em, không ngừng nhắc nhở em rằng mọi thứ có thể bị lấy mất. Mọi thứ sẽ mất đi vào lúc em thấy bản thân không thể nâng đỡ được chúng nữa.”
“Em sẽ không bao giờ phải lo lắng về điều đó lần nữa”, anh nói, giọng anh là một lời thề dữ dội. “Không bao giờ.”
“Oh, James”, cô nói một cách buồn bã. “Anh thật tốt khi nói thế, nhưng em không hiểu làm sao anh có thể...”
“Em phải tin anh”, anh ngắt lời. “Anh có vài kế hoạch dự phòng. Ngoài ra, anh nghĩ em đã nói rằng khi em bên anh đám mây xám xịt rầy rà đó biết mất.”
“Khi em bên anh em quên hết những lo lắng của mình, nhưng không có nghĩa chúng đã rời bỏ.”
Anh vỗ nhẹ tay cô. “Có lẽ anh sẽ làm em ngạc nhiên, Elizabeth Hotchkiss.”
Họ bước đi về phía ngôi nhà trong một sự tĩnh lặng thân mật. Khi họ gần đến, âm thanh của bữa tiệc trở nên to hơn – âm nhạc, hòa với tiếng nói chuyện, và tiếng ầm ầm thi thoảng bởi những tiếng cười khàn khàn.
“Có vẻ như khá đông đúc.” Elizabeth nói.
“Phu nhân Danbury sẽ không chấp nhận ít hơn đâu”, James đáp lại. Anh nhìn chằm chằm vào ngôi nhà đá trang nghiêm đang dần hiện ra trong tầm mắt. Khách khứa đã ra ngoài bãi cỏ, và anh biết anh sẽ phải tránh xa ngay lập tức. “Elizabeth”, anh nói, “Anh phải đi bây giờ, nhưng anh sẽ gặp em ngày mai.”
“Không, làm ơn hãy ở lại.” Cô cười với anh, đôi mắt xanh sâu thẳm mở to. “Chúng ta chưa bao giờ khiêu vũ.”
“Anh hứa chúng ta sẽ khiêu vũ.” Anh nhìn đám đông gần nhất. Anh không thấy ai anh biết, nhưng một người có thể không bao giờ quá cẩn thận được.
“Em sẽ tìm cho anh một chiếc mặt nạ, nếu đó là điều anh lo lắng.”
“Không, Elizabeth, anh chỉ không thể tham dự thôi. Em phải chấp nhận điều đó.”
Cô cau mày. “Em không hiểu tại sao anh phải...”
“Chỉ đơn giản nó phải như thế. Anh... Ooof!” Có gì đó rất to và êm va vào lưng anh. Rõ rằng họ không xa đám đông như anh nghĩ. Anh quay sang để nhìn người khách vụng về...
Và cảm thấy mình đang nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biển của Caroline Ravenscroft.
Elizabeth nhìn cảnh tượng trước mắt với một cảm giác không thể tin được và hoảng sợ ngày càng lớn dần.
“James?” Caroline hỏi, đôi mắt cô ánh lên sự sung sướng. “Oh, James! Thật tuyệt được thấy anh!”
Mắt Elizabeth chuyển từ James sang Caroline, cố hình dung làm cách nào hai người này biết nhau. Nếu Caroline biết James, chắc chắn cô sẽ biết anh là người quản lí tài sản Elizabeth đã đề cập đến lúc tối.
“Caroline”, James trả lời, giọng anh căng thẳng không thể tin được.
Caroline cố vòng tay quanh anh, nhưng bộ trang phục bí ngô khiến cho cái ôm thật khó khăn. “Anh đã ở đâu?” cô hỏi, “Blake và em đã rất bực mình. Anh ấy đã cố liên lạc với anh từ... Elizabeth?”
James đông cứng. “Làm sao em biết Elizabeth?” anh hỏi, giọng anh chậm rãi và cẩn thận.
“Chúng em gặp nhau lúc tối.” Caroline đáp, dành cho anh một cái phấy tay trước khi quay sang người bạn mới của cô. “Elizabeth, tôi đã tìm cô cả buổi. Cô biến đi đâu thế? Và làm thế nào cô biết James?”
“Tôi... tôi...” Elizabeth không thể nói lời nào, không thể thốt lên điều rõ ràng rành mạch được.
“Anh gặp Elizabeth lúc nào?” Caroline quay sang nhìn James, cái nơ màu nâu sáng của cô chọc vào vai anh. “Em đã nói với cô ấy chiều nay và cô ấy nói không biết anh.”
“Cô nói với tôi về anh ấy ư?” Elizabeth thì thầm. “Không, không có. Cô không đề cập đến James. Người duy nhất cô nói với tôi là...”
“James”, Caroline ngắt lời. “Hầu tước Riverdale.”
“Không”, Elizabeth nói với một giọng run rẩy, trí óc cô bất ngờ tràn đầy hình ảnh quyển sách nhỏ màu đỏ và những chỉ dẫn không bao giờ chấm dứt. LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC. Không, không thể nào. “Không...”
Caroline quay sang James. “James?” Đô mắt cô trở nên to hơn khi cô nhận ra cô đã vô tình làm lộ một bí mật. “Oh, không. Em xin lỗi. Em không nghĩ anh sẽ cải trang làm việc ở nhà Danbury. Anh đã nói với em anh đã bỏ qua mọi thứ.”
“Mọi thứ gì chứ?” Elizabeth hỏi, giọng cô hơi rít lên.
“Đây không phải là vì Văn phòng Chiến tranh.” James đáp.
“Cái gì, vậy thì là sao?” Caroline hỏi.
“Hầu tước Riverdale?” Elizabeth lặp lại. “Anh là một hầu hước?”
“Elizabeth”, James nói, phớt lờ Caroline. “Hãy để anh giải thích.”
Một hầu tước. James là một hầu tước. Và anh hẳn phải cười cợt cô bao tuần qua. “Đồ giả tạo”, cô rít lên. Và rồi, dùng mọi bài học đấm bốc anh dạy cô, thêm chút hoàn toàn bản năng, cô co cánh tay phải lại và vung tới trước.
James trượt chân. Caroline thét lên. Elizabeth bỏ đi.
“Elizabeth!” James kêu oang oang, bước dài sau cô. “Quay lại đây ngay. Em sẽ nghe anh.”
Tay anh chộp lấy khuỷu tay cô. “Bỏ tôi ra!” Cô hét lên.
“Không cho đến khi em nghe anh.”
“Oh, anh hẳn đã rất vui vẻ với tôi”, cô nén giận. “Rất nhiều thú vui khi vờ dạy tôi làm thế nào để cưới một hầu tước. Anh là kẻ dối trá. Anh là kẻ dối trá bẩn thỉu.”
Anh gần như chùn bước trước ác ý trong giọng cô. “Elizabeth, anh chưa một lần...”
“Anh có cười cợt về tôi với bạn bè anh không chứ? Anh có cười cợt một người bầu bạn tầm thường nghèo khổ, nghĩ rằng cô ta có thể cưới một hầu tước?”
“Elizabeth, anh có những lí do để phải giữ bí mật về thân phận mình. Em đang vội vàng kết luận đấy.”
“Đừng đếm xỉa đến tôi”, cô nói to, cố giật cánh tay khỏi sự kìm kẹp của anh. “Thậm chí đừng nói với tôi lần nữa.”
“Anh sẽ không để em đi mà không nghe anh giải thích.”
“Và tôi đã để anh chạm vào tôi”, cô thì thầm, sự hoảng loạn hiện rõ ràng trên mặt cô. “Tôi đã để anh chạm vào tôi và tất cả chỉ là dối trá.”
Anh chụp lấy cánh tay kia của cô và kéo cô vào anh cho đến khi ngực cô ép chặt vào xương sườn anh. “Em có thể”, anh rít lên, “gọi đây là dối trá sao?”
“Vậy thì là gì? Anh không yêu tôi. Anh thậm chí không đủ tôn trọng tôi để nói với tôi anh là ai.”
“Em biết không phải như thế.” Anh nhìn lên và thấy một nhóm nhỏ bắt đầu tới gần Caroline, người vẫn đang há hốc miệng đứng cách khoảng mười yard (khoảng ,m). “Đi nào”, anh yêu cầu, kéo cô đi vòng qua góc nhà Danbury. “Chúng ta sẽ nói chuyện trong riêng tư.”
“Tôi không đi đâu với anh”. Cô níu gót chân, nhưng cô không là đối thủ với sức mạnh của anh. “Tôi sẽ về nhà, và nếu anh có thử nói chuyện với tôi lần nữa, tôi sẽ không báo trước hậu quả đâu.”
“Elizabeth, em đang quá vô lí đấy.”
Cô cáu kỉnh. Là do giọng anh hay lời nói của anh, cô không biết, cô chỉ cáu kỉnh. “Đừng nói với tôi tôi là người thế nào!” cô quát lên, thụi nắm đấm vào ngực anh. “Đừng nói với tôi bất cứ cái gì!”
James chỉ đứng đó, để cô đánh anh. Anh đứng yên đến mức cuối cùng cánh tay cô dừng lại khi cảm thấy không có sự phản kháng.
Cô lùi lại, cả người cô vỡ vụn bởi hởi thở sâu và mạnh khi cô nhìn chằm chằm vào mặt anh. “Tôi ghét anh”, cô nói với một giọng thấp.
Anh không nói gì.
“Anh không biết anh đã làm gì”, cô thì thầm, lắc đầu không thể tin được, “Anh thậm chí không nghĩ anh đã làm gì sai.”
“Elizabeth.” Anh chưa bao giờ hình dung cần có một sức mạnh thế này để nói một từ đơn giản.
Đôi mắt cô trở nên tổn thương, như thể cô bất ngờ nhận ra anh không xứng với cô, rằng anh sẽ không bao giờ xứng với tình yêu và sự tôn trọng của cô. “Tôi về nhà đây. Anh nên thông báo cho Phu nhân Danbury rằng tôi nghỉ việc.”
“Em không thể nghỉ việc được.”
“Tại sao không?”
“Bà cần em. Và em cần...”
“Tiền?” cô hét lên. “Đó là điều anh định nói đúng không?”
Anh cảm thấy má anh ấm dần, và anh biết cô có thể thấy câu trả lời trong mắt anh.
“Có một số việc tôi không làm vì tiền”, cô nói với anh, “và nếu anh nghĩ tôi sẽ quay trở lại đây và làm việc cho dì anh... Oh, Lạy Chúa!” cô hổn hển, như thể mới nhận ra cô đã nói gì. “Bà là dì của anh. Bà ấy hẳn phải biết. Làm sao bà có thể làm thế với tôi chứ?”
“Agatha không biết chuyện gì xảy ra giữa chúng ta. Bất cứ trách nhiệm nào em định quy xét, bà không phải chịu gì cả.”
“Tôi đã tin bà ấy”, cô thì thầm, “Bà như một người mẹ với tôi. Tại sao bà để chuyện này xảy ra chứ?”
“James? Elizabeth?”
Cả hai quay sang nhìn quả bí ngô thò đầu vào góc tường, theo sau là một kẻ cướp tóc đen hơi cáu kỉnh, người đang phẩy tay về hướng ngược lại, quát lên, “Đi đi! Tất cả mọi người! Không có gì để xem cả.”
“Giờ không phải lúc thích hợp, Caroline”, James nói, từ ngữ không rõ ràng.
“Thực ra”, Caroline nói nhẹ nhàng, “Em e giờ là lúc thích hợp. Có lẽ chúng ta có thể đi vào trong? Nơi nào đó riêng tư hơn chăng?”
Blake Ravenscroft, chồng Caroline và bạn thân nhất của James, bước tới trước. “Cô ấy nói đúng, James. Tin đồn đã lan ra rồi. Một nửa khách khứa sẽ kéo đến góc này trong vòng vài phút.”
Caroline gật. “Em sợ là sẽ có một vụ tai tiếng khủng khiếp.”
“Tôi chắc chắn đã có một rồi”, Elizabeth vặn lại. “Tôi không quan tâm. Tôi chắc chắn sẽ không gặp lại ai trong bọn họ lần nữa.”
James cảm thấy móng tay bấu vào lòng bàn tay anh. Anh đã hoàn toàn mệt mỏi với tính ương bướng của Elizabeth. Cô không một lần cho anh cơ hội giải thích trường hợp của mình. Có phải tất cả đều là vô nghĩa khi cô nói tin tưởng anh? Nếu cô thực sự tin anh, cô có lẽ phải để anh thanh minh chứ.
“Em sẽ gặp lại những người này lần nữa.” Anh nói bằng một giọng nguy hiểm.
“Oh, vậy khi nào chứ?” cô chế nhạo. “Tôi không cùng giai cấp với anh, anh thật quá khéo léo khi kín đáo chỉ ra như thế.”
“Không”, anh nói nhẹ nhàng, “em tốt hơn thế.”
Điều đó khiến cô giật mình im lặng. Miệng cô run run, và giọng cô hoảng hốt khi cuối cùng cô nói, “Không. Anh không thể làm thế này. Điều anh làm không thể tha thứ được, và anh không thể dùng những lời nói ngọt như lời thú tội.”
Anh nghiến răng và bước một bước tới chỗ cô, không quan tâm đến cách Caroline và Blake đang há hốc miệng nhìn anh. “Anh sẽ cho em một ngày để em trút hết giận dữ, Elizabeth. Em có thời gian đến giờ này ngày mai.”
“Và rồi chuyện gì xảy ra?”
Đôi mắt anh trở nên nóng bỏng khi anh cúi tới trước, đe dọa cô có chủ đích với sự to lớn của mình. “Sau đó em sẽ cưới anh.”