Harry nhìn chăm chú người đàn ông nọ, hắn đang cắt rễ sung thành đoạn nhỏ đâu ra đấy, ngón tay thon dài hơi tai tái linh hoạt xử lý dược liệu, tựa như đang thực hiện một màn vũ đạo uyển chuyển lung linh đầy sắc màu. Khi chất lỏng trong vắt biến sang màu lam nhạt, hắn ngừng việc đang làm lại, nhanh chóng cho cánh trùng vũ lôi đã nghiền thành bột mịn vào rồi dùng muôi khuấy bảy vòng, đôi mắt huyền chăm chú theo dõi sự biến hóa của vạc thuốc; lát sau, hắn lại tiếp tục xử lý nốt chỗ rễ sung còn lại, khi hắn cắt xong thì cũng vừa lúc chất lỏng trong vạc chuyển thành màu xanh biếc, lập tức hắn bèn thả đống rễ sung kia vào —— kích thước lớn nhỏ cơ hồ hoàn toàn giống nhau.
Động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, lại tao nhã vô cùng. Tựa như mỗi một bước làm đều là bản năng của thân thể, bình tĩnh ung dung khống chế từng bước phát triển. Nhìn người đàn ông này điều chế Độc Dược, thật chẳng khác gì đang xem một màn biểu diễn vô cùng kỳ diệu
Severus Snape, thật không hổ là bậc thầy Độc Dược. Harry nghĩ thầm trong lòng. Nhìn hắn có chút say mê.
Lúc này, chất lỏng trong vạc nấu chậm rãi biến thành màu xanh biếc trong suốt, cực kỳ giống màu mắt Harry. Snape lẩm nhẩm một câu gì đó trong miệng, thì thấy ngọn lửa đun dưới vạc nhỏ dần rồi tắt hẳn, sau đó hắn lấy ra một chiếc bình rỗng nhỏ, đổ thành phẩm vào trong, kế đến đem nút lọ đậy kín, sau đó mới xoay người lại, đối mặt thiếu niên tóc đen kia.
“Trình tự vừa rồi đều nhớ kỹ chứ?” Snape lãnh đạm hỏi han.
Harry trừng mắt nhìn, chần chờ gật gật đầu.
Điều chế thuốc Kháng sói cần hơn bốn mươi bước tiến hành, mấy ngày qua cậu vẫn chỉ quan sát quá trình Snape chế tạo, cũng lén luyện tập qua, hiện tại đổi lại cho cậu làm, chắc không có vấn đề gì.
“Con có thể thử xem.” Harry không tự tin lắm nói.
Snape chẳng nói câu nào, chỉ rời khỏi bàn độc dược, để vị trí lại cho Harry. Sau đó khoanh tay đứng một bên nhìn đứa nhỏ này.
Ý tứ đã rất rõ ràng.
Harry xắn tay áo, dùng vô trượng pháp thuật tẩy sạch vạc, sau đó bắt đầu xử lý hơn ba mươi loại dược liệu. Tuy rằng không được tao nhã tự tại như Bậc thầy độc dược, nhưng vẫn lộ ra một loại dáng vẻ giỏi giang nghiêm túc.
Snape đứng cạnh bên yên lặng quan sát thao tác của thiếu niên tóc đen, có thể thấy được rất quen luyện tập, phải là tiến hành rất nhiều lần luyện tập, hơn nữa phải có một chút thiên phú, hắn cũng không nhận ra một học sinh năm nhất có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà đạt được trình độ này, quả nhiên là kế thừa thiên phú của Lily. Khi hắn nhìn thấy thủ pháp mà người thiếu niên dùng để thu hoạch đậu an thần, đồng tử màu đen không khỏi co rút lại một chút, dùng sống dao găm bằng bạc nghiền nát, hắn nghĩ thủ pháp này chỉ có mình nghĩ ra mà thôi, không ngờ Harry · Potter cũng phát hiện.
Một giờ trôi qua, Snape luôn luôn đứng sau quan sát thao tác của Harry, môi nhếch lên. Hắn không hỏi thằng nhỏ này tại sao phải liều mạng học chế tạo thuốc kháng sói như vậy, cũng vì mình rất rõ, từ sau khi thằng chó cha đỡ đầu chết tiệt của nó vô tội được phóng thích, người sói Lupin kia khẳng định cũng tìm đến, hừ, hai người kia… Snape bĩu môi.
Thế nhưng hắn không rõ vì sao Potter lại biết Lupin là một người sói, hắn cũng không nghĩ đám Black kia sẽ huỵch toẹt chuyện này ra. Như vậy xem ra Kẻ Được Chọn vẫn có chút khả năng quan sát, có lẽ Dumbledore đặt hi vọng tiêu diệt Chúa tể Hức Ám lên thằng nhỏ này không phải là điều không tưởng.
Thế nhưng, tuy hắn thừa nhận xác thật nhóc con coi như vĩ đại, nhưng nói đến cùng… Snape cau mày nhìn bả vai non nớt cùng khung xương nhỏ bé yếu ớt của thằng nhỏ, đối phó Chúa Tể Hắc Ám vẫn là rất miễn cưỡng. Đứa nhỏ thế này thì, lấy cái gì đi chống lại một Chúa Tể Hắc Ám làm cho người ta nghe thôi cũng đã sợ đến mất mật.
Lúc này thuốc kháng sói dưới tay Harry cũng tiến tới giai đoạn mấu chốt nhất, đem chất lỏng của hỏa thằn lằn rót thật đều vào trong vạc, thao tác này yêu cầu người thực hiện phải có trình độ rất cao, trước đây Harry đã luyện tập rất nhiền lần nhưng đều thất bại. Lần này nhất định không thể sơ sót! Harry âm thầm nghĩ. Thế nhưng, có lẽ là tập trung tinh thần thời gian dài, tay Harry trở nên hơi khó bảo, khi rót chất lỏng vào vẫn run lên một chút, làm cho độc dược vốn phải biến thành trong suốt vẫn bị sót lại một chút màu xanh ban đầu. Harry tiếc nuối thở dài. Ai, lại thất bại, khó được các thao tác trước đều chuẩn xác như vậy. Không biết có phải là Harry cảm nhận sai hay không, cậu loáng thoáng nghe thấy người phía sau cũng phát ra một tiếng thở dài nhỏ đến không thể nghe thấy.
Harry nghi hoặc quay đầu, thấy vẻ mặt Bậc thầy độc dược phía sau vẫn âm trầm nhìn cái vạc độc dược thất bại kia. Vì thế Harry quả quyết cho rằng vừa rồi là chính mình quá mệt mỏi sinh ra ảo giác.
“Thực xin lỗi, Giáo sư, con thất bại.” Harry chán nản cúi đầu.
“Trò tưởng mình là thiên tài chắc, chỉ vài tuần mà có thể học cách bào chế hoàn chỉnh món thuốc phức tạp này? Xem ra Kẻ Được Chọn của chúng ta tự tin quá hóa tự kiêu, chuyện chưa làm được thì sẽ không tiếp tục cố gắng, chẳng lẽ trò là sư tử Gryffindor lỗ mãng sao?” Snape phun nọc độc không hề nể nang gì. Sau đó thì thấy thiếu niên vốn đã chán nản kia càng thêm ủ rũ, uể oải nói: “Con sẽ tiếp tục cố gắng…”
Snape nửa ngày không nói chuyện, tựa hồ là đang làm đấu tranh tư tưởng gì đó, cuối cùng cục cằn phun ra một câu: “Khi đổ chất lỏng hỏa thằn lằn vào đồng thời sử dụng bùa giảm tốc có thể làm cho chất lỏng rót vào ổn định hơn.”
Harry lập lức vỡ lẽ ra, sau đó cười biết ơn với Bậc thầy độc dược: “Con nhớ rồi! Cám ơn thầy đã dạy bảo, Giáo sư!”
Snape hừ lạnh một tiếng, xoay người đi đến bàn công tác lôi bài tập ra bắt đầu phê chữa, ” Dọn sạch đồ đạc của trò rồi biến về ký túc xá, ta mong là thứ năm tới trò sẽ không mắc phải sai lầm này thêm lần nữa.”
Harry nhìn đồng hồ, một lúc nữa mới đến giờ giới nghiêm mà, sao Giáo sư lại thả mình đi sớm như thế? Harry nhún nhún vai, xoay người nhanh chóng thu dọn đồ đac, khi đi tới cửa nhìn thoáng qua người đàn ông nhíu mày phê chữa bài tập trên bàn, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Chúc thầy ngủ ngon, Giáo sư.”
Sau khi ra cửa Harry mới cảm thấy bản thân hơi mệt mỏi, quả nhiên cậu chưa đủ sức chịu đựng để có thể pha chế độc dược trong thời gian dài, Harry bất đắc dĩ nhếch môi. Lúc này cậu đột nhiên nghĩ tới một chuyện, chắc không phải là Giáo sư nhìn ra cậu mệt mỏi mới để cho mình trở về chứ?
Severus Snape, dường như ẩn dưới lớp vỏ bọc xù xì như một con nhím dựng lông, thầy có một tấm lòng dịu dàng không ai ngờ được.
Chỉ là, trong mắt thầy thì, tôi là ai?
Harry cảm thấy bản thân không được thoải mái cho lắm, đổi lại là đời trước, nếu Snape có thể hòa thuận với cậu như thế này, thậm chí không cần quan tâm cậu như vậy, cậu đã sớm cảm tạ Merlin. Thế nhưng như hiện tại đây thì, sau khi Giáo sư quan tâm cậu, ngược lại cậu bắt đầu nghi ngờ sự quan tâm của Giáo sư là vì mẹ mà không phải mình?
Mày tham lam quá, Harry à. Cậu nói với chính mình. Không phải đã sớm hiểu sao, trước giờ Giáo sư vốn không hề thích mày. Ông ấy quan tâm tới mày, bất quá cũng vì mày là con của Lily thôi. Cho nên, đủ rồi, dừng ở đây đi, đừng nghĩ nhiều nữa. Harry nén cảm giác sự khó chịu khó hiểu trong lòng xuống, về tới phòng ngủ.
======================================================================
Chẳng mấy chốc lễ Giáng Sinh cũng sắp tới, Harry không viết đơn xin ở lại, Sirius sáng sớm liền viết thư bảo cậu trở về nhà nghỉ lễ. Thế nhưng Harry lại muốn thừa dịp lễ Giáng Sinh này, mỗi tối sẽ lợi dụng tủ biến mất trở về phòng ngủ nghiên cứu một chút sách có liên quan đến Trường Sinh Linh Giá, dạo này cậu chỉ mải mê điều chế thuốc Kháng Sói, thành ra không có nhiều thời giờ xử lý việc này.
Nói đến tủ biến mất, lần trước khi Harry trở về, đã thay đổi lại một chút về kết giới của ngăn tủ, làm cho chỉ Harry mới có thể từ ngăn tủ ở số Quảng trường Grimmauld tiến vào ngăn tủ kia tại phòng ngủ. Bởi vì cậu không muốn chuyện mình nghiên cứu Nghệ Thuật Hắc Ám ở phòng ngủ bị Sirius hoặc những người khác đúng lúc nhìn thấy.
Vào một lần đi đến hầm của Giáo sư Snape học cách điều chế thuốc Kháng Sói, rốt cuộc thì cậu cũng đã thành công. Cho dù lấy ánh mắt xoi mói của giáo sư nhận xét cũng đạt được đánh giá “Chất lượng không tồi”. Harry tính đem thành quả này làm quà giáng sinh cho chú Remus, mười hai liều, cũng đủ thuốc cho cả một năm.
Về phần quà tặng chú Sirius, cũng là Độc Dược, Harry gởi đi một tá thuốc làm sạch răng và thuốc dinh dưỡng. Cái này sẽ giúp chú cải thiện hình ảnh của mình một cách đáng kể khi tham gia những hoạt động nho nhỏ lắm đây, đây chính là lời tuyên bố đầy kinh nghiệm, Harry chỉ mong lúc chú Sirius trông thấy những thứ này sẽ không xù lông.
Quà cho Draco là một chiếc cài áo rất hợp với thẩm mỹ của một Malfoy, đồng thời trên đó còn có ếm bùa phòng vệ, đây là bảo bối Harry tìm được ở Hẻm Knockturn. Với Hermione, cậu tặng một cuốn sách vĩ đại, cậu tin Hermione nhất định sẽ thích. Cậu cũng tặng Ron một con cú nhỏ để bù lại chuyện Scabbers, con cú này rất giống con Heo đời trước, tuy nhiên không được “hoạt bát” như con Heo cho lắm. Một thời gian sau vụ Scabbers, Harry tạm thời chưa tiếp xúc với bọn Ron và Hermione, dù sao trước khi Chúa Tể Hắc Ám thực sự bị tiêu diệt, cậu không muốn đem đến vận rủi cho hai người này.
Harry cũng chuẩn bị một phần quà nữa, dành cho một người mà cậu chưa bao giờ tặng trong quá khứ —— Cedric · Digory. Cậu thiếu niên cao lớn này lúc nào cũng luôn quan tâm tới Harry, hơn nữa quan hệ giữa Ravenclaw và Hufflepuff vốn đã khăng khít bền chặt, lúc khai giảng, Cedric đã cho Harry một tấm bản đồ Hogwarts, tất nhiên không được cao cấp như Bản đồ của Đạo tặc nhưng đối với một tân sinh bình thường mà nói, thì vô cùng hữu ích. Dù rằng Harry không cần đến nó nhưng cũng vô cùng biết ơn lòng nhiệt tình của Cedric. Cậu chuẩn bị một cái chổi bay cùng bộ dụng cụ làm quà Giáng Sinh —— Cedric đã là tầm thủ của Hufflepuff. (chổi bay Ò.Ó Giời ơi, Harry, em giàu quá, em đại gia quá Harry ạ >_