Sau gần một tháng nán lại số Quảng trường Grimmauld, Sirius rốt cục không thể không buồn bực chấp nhận sự thật rằng: con trai đỡ đầu nhà mình phải về cái nhà Muggle kia ở hai tuần. Vì tránh cho cha đỡ đầu xung đột với gia đình Dursley, Harry cự tuyệt Sirius và Remus đi cùng, lẻ loi một mình bước vào nhà số Privet Drive.
Đương nhiên, dượng Vernon và dì Petunia vẫn không muốn thấy cậu như trước, hoặc nên nói, lại càng không chào đón cậu, và tất nhiên, khi Dudley nhìn thấy Harry tới liền bưng chặt cái mông mà chạy. Xem ra lần trước Hagrid đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho bọn họ với người có Pháp thuật rồi, thế nên, đối với quái vật cháu trai đã sống trong trường học pháp thuật hơn một năm này họ cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Thế nhưng, có lẽ do lá thư Sirius gởi trước kia đã “vui vẻ mà hiểu nhau” với bọn họ, nên dì dượng cũng không giống lần trước tịch thu hành lý của cậu, để cậu không thể không rọi đèn pin trong tấm chăn mà làm bài.
Hơn nữa, từ lúc Harry về số Quảng trường Grimmauld cũng đã hoàn thành hết đống bài tập nghỉ hè của mình rồi. Mà luận văn Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám——《 Bàn về đặc tình và phương pháp đối phó các sinh vật hắc ám thường xuất hiện ở đầm lầy》 còn được Remus chỉ dẫn. Ở phương diện này tri thức của chú ấy luôn rất phong phú mà.
Nói tới Remus, Harry không khỏi có chút cảm khái. Cậu buông quyển sách nặng trịch trên tay, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Cậu thừa nhận, vào ngày cậu về nhà, sau bữa tối đó, Sirius và Remus đã thừa nhận chuyện của hai người họ với cậu, Harry thật sự kinh ngạc đến không thể mở miệng.
Hóa ra hai người đàn ông cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc sao? Trước kia Harry chưa bao giờ biết chuyện này. (Được rồi, em ấy rất ngây thơ thưa quý vị =.=)
Phạm vi cuộc sống của cậu rất đơn giản, trước kia đến trường chỉ có hai người bạn tốt, hơn nữa cuối cùng hai người kia còn kết làm vợ chồng; thời gian trước sau đến trường Harry từng thích hai người —— tạm thời nói là “thích” đi —— cũng đều là những cô bé xinh đẹp. Còn sau khi đi làm, cậu nghiễm nhiên lại trở nên cuồng làm việc còn hơn cả Crouch, hoặc có thể nói cậu đã dồn hết toàn bộ tinh lực vào công việc, mà cả ngày nghỉ cũng ngâm mình trong đống sách để tiêu hết thời gian rảnh rỗi của mình. Về phần xã giao bình thường cũng dựa vào đội trợ lý sắp xếp, tỉ mỉ để bảo toàn vai diễn anh hùng trong cảm nhận của mọi người, biểu hiện hoàn mỹ làm lòng người thấp thõm sau chiến tranh nhanh chóng ổn định lại, mọi người không quan tâm Harry Potter có cần an ủi và cố gắng hay không, họ chỉ cần biết Anh Hùng này sẽ mãi là ô dù của giới Pháp thuật mà thôi.
Cho nên, sau mười năm chia tay với Ginny, tình cảm của Harry Potter trống rỗng, thậm chí không còn tiếp xúc thứ đó nữa. Cậu không muốn lại đem đến bất hạnh cho những người cậu tiếp xúc.
Mà sau khi sống lại thành một đứa trẻ, từ nhỏ đến tuổi này, Harry lại càng xa rời tình cảm.
Tổng kết lại chính là, trong nhận thức của Harry tình cảm rất đơn giản, còn tình yêu là cực hạn gì đó giữa đàn ông và đàn bà.
Bởi vậy, sau khi Harry biết được sự thật Sirius và Remus yêu nhau, thật sự rất khiếp sợ. Nhưng sau khi cẩn thận tự hỏi cậu cũng chẳng rối rắm chuyện nhàm chán này nữa.
Hai thân nhân cậu nhiệt tình yêu thương có thể hạnh phúc, điều này không phải là chuyện cậu mong chờ nhất sao?
Vì thế, khi đối mặt với ánh mắt thấp thõm của Sirius và Remus, nỗi lòng Harry nhanh chóng bình tĩnh lại. Cậu trực tiếp dùng hành động thay thế ngôn ngữ, tiến tới cho hai người một cái ôm thật chặt. Harry cảm thấy thân thể cứng ngắc của họ dần buông lỏng, Sirius lại lặng lẽ thở ra một hơi. Harry nở nụ cười, “Chỉ cần các chú hạnh phúc, điều đó mới là quan trọng nhất.”
_______________
Trên bầu trời ngoài cửa sổ chậm rãi xuất hiện một điểm nhỏ màu trắng, sau đó từng chút từng chút tới gần, thành lớn, cuối cùng lộ ra hình dạng một con cú trắng tinh.
Hedwig mang theo một phong thơ vẫy cánh bay lên bàn.
Harry sờ sờ bộ lông chú chim cú trắng, “Vất vả cho mày.” Cậu đút Hedwig một ít nước và thức ăn của cú, sau đó mới mở thư ra.
“Harry,
Xét thấy tình huống của cậu, ta không thể không thừa nhận cậu đúng. Pháp thuật dao động khi sử dụng khóa cảng quả thật sẽ mang đến một ít phiền toái không cần thiết, nếu Bộ Pháp Thuật Anh quốc tìm hiểu nguồn gốc, phát hiện cậu bé hoàng kim của họ lại đi uống trà với Chúa Tể Hắc Ám Đức ở Nurmengard, nếu thế ta nghĩ nhất định sẽ xảy ra chút chuyện vô cùng thú vị. Nhưng mà, ta nghĩ cậu không muốn thế đâu, cho nên, lựa chọn duy nhất của chúng ta chính là cú.
Nếu chúng ta tạm thời chuyển hướng nghiên cứu, chuyển mục tiêu từ dấu hiệu hắc ám sang vương miện Ravenclaw do cậu mang đến, như ta đã nói, nếu cậu hy vọng bảo vệ tác phẩm của Rowena Ravenclaw ( mặc dù ta không thể hiểu được kiên trì của Học sinh Ravenclaw), nhất định phải làm mảnh hồn thoát khỏi vật dẫn. Nhưng đồng thời nếu muốn tiêu diệt linh hồn, phải là khi nó có vật dẫn mới được. Bởi vậy, Rye lớn mật suy đoán một chút, nếu chuyển mảnh hồn đến một vật khác, sau đó tiến hành tiêu diệt để bảo toàn vật dẫn trước.
Hơn nữa, Laiyanói với ta, cô bé muốn biết mình có thể đem vương miện đến Durmstrang lúc khai giảng không. Cô bé tin tưởng mình nhớ rõ một quyển sách trong thư viện có nhắc tới phương pháp dời linh hồn đi, hy vọng có thể mang đi nghiên cứu.
Laiya rất hưng phấn với suy đoán mới nghĩ ra này, bức thiết hy vọng thử một lần. Ta cho rằng ý tưởng này có thể sẽ thành công.
Gellert Grindelwald “
Harry xoay xoay bút lông chim trong tay, trầm tư thật lâu mới hạ bút viết hồi âm.
“Ngài Grindelwald,
Gần đây ngài khỏe chứ?
Con cú của tôi qua lại tới lui hai nước Anh Đức, thật sự là hơi mệt cho cô bé. Xin hãy đối xử tử tế với cô bé nhỏ nhắn này chút.
Tôi thực hâm mộ Durmstrang có thể công khai học tập chương trình Nghệ Thuật Hắc Ám, muốn tìm sách nói về phương diện linh hồn cũng dễ dàng hơn. Không giống Hogwarts, tôi dù tìm khắp trong thư viện bí mật của Ravenclaw cũng không có nhiều sách như vậy lắm. Đương nhiên, bản thân Laiya tuyệt đối là một cô bé phù thủy có thể gọi là thiên tài.
Hơn nữa, đương nhiên, ngày nghỉ của Durmstrang không dài như Hogwarts, tôi nghĩ chờ tôi trả lời thư, Laiya cũng khai giảng rồi.
Về phần cô muốn mang vương miện tới trường học, tôi có chút băn khoăn. Dù sao đó là một Trường Sinh Linh Giá của Voldemort, làm tôi không thể không lo lắng có phát sinh tai nạn và rắc rối nào không. Tất nhiên, tôi tin tưởng ý chí và năng lực của Laiya, nếu ngài cho rằng chuyện này không thành vấn đề, liền giao cho ngài làm vậy. Thế nhưng, xem trọng Trường Sinh Linh Giá là mục tiêu hàng đầu của chúng ta.
Cho nên, chỉ khi Laiya tin tưởng có thể che dấu nó thật tốt, mới xin ngài giao mũ miện cho cô ấy.
Mặt khác, sau khi tôi trở về, tôi sẽ tìm thời gian gặp mặt ngài.
Harry Potter “
Nửa tuần trước, khi Harry còn ở số Quảng trường Grimmauld, Harry từng thông qua khóa cảng gặp mặt Grindelwald một lần, khi đó cậu vì phòng ngừa bị Sirius và Remus phát hiện, giao vương miện cho bạn chiến đấu tức Grindelwald bảo quản. Lần gặp mặt trước, bọn họ thay đổi kế hoạch trước mắt một chút, tạm thời đem hướng nghiên cứu từ dấu hiệu hắc ám quay lại Trường Sinh Linh Giá.
Bởi vì Harry nghĩ mang vương miện Trường Sinh Linh Giá về cũng không thể đặt đó mặc kệ, phải nhanh nghiên cứu ra phương pháp phá giải chút, để tránh đêm dài lắm mộng.
Về phần Laiya, tên đầy đủ là Laiyafuta Kasinov • de • Iglenos, người thừa kế của gia tộc Iglenos, là một thục nữ khá xuất sắc. Thuở nhỏ còn có mỹ danh thiên tài, trên phương diện nghiên cứu Nghệ Thuật Hắc Ám có được kinh nghiệm của bản thân, mới mười ba tuổi mà đã có kiến thức phong phú. Điểm này cả Grindelwald cũng khen không dứt miệng, đương nhiên —— một nguyên nhân khác có lẽ vì ông là cha đỡ đầu của Rye, mà Rye là cha của Laiya nên khiến ông đặc biệt thiên vị Laiya, hơn nữa gia tộc Iglenos cũng là một trong những môn đồ trung thành của Grindelwald.
Lúc trước khi Grindelwald giới thiệu Laiya cho Harry, chỉ vì cô bé này rất giỏi về ma văn cổ đại, mà Harry và Grindelwald nhất trí cho rằng dấu hiệu hắc ám nhất định có liên hệ nào đó với ma văn cổ đại, Laiya có thể giúp trong chuyện này.
Nhưng xem ra hiện tại, cô bé này cũng có thể góp một phần sức lực trong chuyện Trường Sinh Linh Giá.
Ở nhà Dursley hai tuần có lẽ cũng không phải chuyện quá mức khó khăn, Harry chỉ cần làm một người vô hình chui vào trong phòng đọc sách là được. Tới giờ ăn cơm, dì Petunia sẽ đập cửa sau đó đem đồ ăn đặt trước cửa. Tiếp theo bọn họ cũng chẳng nói gì.
Đối với thái độ không đếm xỉa này Harry lại rất vui sướng tiếp nhận, mặc kệ nói thế nào, như vầy tốt hơn nhiều so với châm chọc khiêu khích trước kia.
Nhưng tình huống hôm nay có chút khác biệt.
Vào buổi sáng lúc Harry đang dọn dẹp hành lý của mình, làm dấu sách thần chú đã xem xong. Ngày mai cậu có thể trở về số Quảng trường Grimmauld, Sirius nói sẽ chúc mừng sinh nhật cậu thật tốt.
Đúng vậy, ngày mai chính là sinh nhật mười hai tuổi của Harry, cậu sẽ cùng trải qua với thân nhân mình. Đây quả thật là một chuyện tuyệt vời, không phải sao?
Ngay trong lúc này, cửa phòng bị đập mạnh. Harry nhìn nhìn, còn chưa tới giờ cơm trưa mà. Cậu nhún nhún vai, thả thứ đang cầm trong tay, mở cửa.
Dượng Vernon ở ngoài cửa, đứng ôm tay.
“Nhóc con, hôm nay mày thành thật chút cho tao, buổi tối sẽ có một người khách quan trọng đến. Ngàn vạn lần đừng gây rắc rối nghe chưa!” dượng Vernon hùng hổ nói.
Harry chớp mắt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, dượng Vernon đã mời một kiến trúc sư có tiền cùng vợ của ông ta tới dùng cơm, sẵn tiện bàn bạc với dượng Vernon một số chuyện làm ăn lớn. Nhưng mà… Harry nhớ ngày người khách đến vừa đúng ngay sinh nhật của cậu, tại sao bây giờ lại đến trước một ngày. Hơn nữa, lần trước quả thực là một bi kịch, ngày đó Dobby đến hoàn toàn làm hư tất cả. Nghĩ đến đây, Harry không khỏi sinh ra một ít áy náy với dượng Vernon.
“Con đã biết. Con sẽ nằm trong phòng ngủ, không phát ra chút thanh âm nào, làm bộ con không có mặt vậy.” Harry cam đoan nói.
“Thế thì được.” dượng Vernon gắng sức nói, “Vợ chồng ngài Mason căn bản không biết mày, để tính trạng này tiếp tục kéo dài. Tao tuyệt đối không cho phép mày gây ra chút vấn đề nào! Nếu chuyện làm ăn của tao bàn được tốt, chúng ta có thể mua biệt thự ở Majorca.”
Nhìn dượng Vernon rời đi, Harry chân thành hy vọng ông có thể mua được căn biệt thự ở Majorca —— chỉ cần Dobby không đến quấy rối.
Thế nhưng trên thực tế, khi Harry _ dưới sự thúc giục của dì Petunia nhanh chóng ăn xong cơm chiều lại rửa hết chén đĩa rồi trở về phòng _ một con gia tinh có hai lỗ tai to như cánh dơi, với một đôi mắt xanh to như quả bóng tennis đã ngồi trên giường đợi cậu.
Như cơn ác mộng trước kia thường mơ thấy, trong nháy mắt Harry như nhớ lại cảnh phiến cỏ ngoài chối đất, con gia tinh bị Bellatrix đâm trúng một dao bạc, hơi lắc lư một chút, ánh sao phản chiếu vào đôi mắt mở to của nó. Đôi mắt gia tinh nhìn vào Harry, môi run rẩy, cố gắng muốn nói:
“Harry… Potter…”
Sau đó gia tinh rùng mình một cái nhẹ, rồi trở nên vô cùng im lặng, mắt nó đã trở thành hai quả cầu thủy tinh thật to, vô hồn phản chiếu ánh sao mà nó không cách nào nhìn thấy nữa.
Thẳng đến giây phút Dobby chết đi, Harry rốt cục có thể chiến thắng cơn đau của vết sẹo, cuối cùng cậu đã học được Bế Quan Bí Thuật, học được cách đẩy Voldemort ra khỏi não. Đó là nhờ sự thương tiếc của Harry dành cho Dobby, giống như lúc Harry bi thương vì Sirius, suy nghĩ của Voldemort như không còn khả năng khống chế Harry. Dumbledore nói đây là sức mạnh của tình yêu.
Lời cảm ơn của Harry dành cho Dobby không thể dùng ngôn ngữ nào để biểu đạt, tựa như dòng chữ cậu khắc trên bia mộ Dobby—— “Dobby yên nghỉ nơi đây, một gia tinh tự do “, Harry hiểu không có gì có thể trói buộc được Dobby, nó tự do. Gia tinh tự do này, dùng thân hình nhỏ bé của nó bảo vệ người nó muốn bảo vệ, Harry · Potter vĩ đại.
Cho nên trên người cậu, thiếu rất nhiều nợ máu, sâu nặng đến mức không cách nào trả hết.
Bọn họ đối diện nhau, Harry nghe tiếng Dudley từ ngoài cửa truyền đến.
“Con có thể cầm áo khoác cho ông bà chứ, thưa ông bà Mason ”
Dobby trợt xuống giường, cúi đầu thật sát, cái mũi nhỏ mà dài chạm luôn vào tấm thảm.
“Nga —— Xin chào.” Harry đè nén suy nghĩ, nhẹ giọng nói.
“Harry Potter!” Dobby kêu lên, “Dobby luôn muốn gặp ngài, thưa ngài… thật là một vinh dự …”
“Cám ơn.” Harry ân cần nói, giả bộ nghi ngờ “Nhưng bạn là ai ”
“Dobby, thưa ngài. Tôi là Dobby, gia tinh Dobby.” Quái vật kia nói.
“Ồ —— phải không” Harry nói, “Bạn là gia tinh nhà Draco phải không? Hình như tôi có nghe Draco nói qua nhà cậu ấy có một gia tinh tên là Dobby.”
Dobby run lên một chút, “Đúng vậy, Dobby là gia tinh nhà Malfoy.”
“Nhưng, ồ, bạn tới chỗ này có nguyên nhân đặc biệt gì sao ”
“Oh, có, thưa ngài, ” Dobby thiết tha nói, “Dobby đến nói cho ngài, thưa ngài… Thật là khó, thưa ngài… Dobby không biết nói từ đâu nữa…”
Harry thở dài, “Mời ngồi.” Harry chỉ chỉ giường, không ngờ gia tinh đột nhiên bật khóc, khóc nức nở, khiến Harry giật cả mình, tiếng khóc của nó rất lớn.
“Mời ngồi!” Dobby nghẹn ngào nói, “Cho tới bây giờ… Chưa từng có…”
Vì thế sau một trận kinh hoảng nức nở, Dobby rốt cục thút tha thút thít nói năm nay trường học sẽ có nguy hiểm, cũng khuyên Harry không nên trở về trường.
“Được rồi, Dobby, ” Harry dịu dàng cười với Dobby, “Tôi nghĩ nguy hiểm bạn nói quả thật tồn tại, nhưng, bạn đã nói tôi là ‘Đứa-bé-sống-sót’, vậy nên hãy tin tôi, tôi cũng có chút năng lực mà.”
“Không! Không! Thứ kia rất nguy hiểm, không phải những phù thủy tốt bụng có thể…” Dobby kích động nói.
Harry hiểu Dobby nói đến chuyện Lucius Malfoy tính bỏ quyển nhật kí Trường Sinh Linh Giá vào trường học, “Dobby, tôi và Draco là bạn bè, bạn biết không?” Harry nhìn chăm chú vào đôi mắt to tròn của Dobby, chậm rãi nói.
Thân thể Dobby ngừng run rẩy.
“Hơn nữa ngài Malfoy cũng hiểu chuyện này. Cho nên, tôi tin mình sẽ không gặp nguy hiểm.” những lời này của Harry thực khó hiểu, nhưng cậu biết Dobby có thể rõ ý mình.
“Harry Potter… là bạn của cậu chủ sao?” Dobby ngơ ngác nhìn Harry, “Nếu vậy..”
“Còn nữa, Dobby, Hogwarts còn có Giáo sư Dumbledore, tôi tin cuối cùng nguy hiểm cũng kết thúc thôi. Xin hãy tin tưởng tôi, được không?” Harry cúi uống, vỗ vỗ đầu Dobby.
Đôi mắt Dobby lóe sáng, hình như cũng đã hiểu lời Harry nói, “Ồ, được rồi. Dobby đã biết. Nhưng Harry · Potter nhất định phải cẩn thận, Dobby sẽ luôn âm thầm bảo vệ Harry Potter!” Gia tinh nhìn thật sâu vào Harry lần nữa rồi bùm một tiếng biến mất.
Harry ngơ ngẩn nhìn nơi Dobby biến mất, đột nhiên cảm thấy, cho dù Dobby thường xuyên càng giúp càng phiền, nhưng khi nghĩ đến có một gia tinh nhỏ bé đứng trong một góc tối gần đó yên lặng che chở cho mình, thật làm người ta cảm thấy đau lòng.