Có lẽ hiện tại lấy điểm O đối với Harry mà nói đã không còn là chuyện làm cậu kích động nữa. Dù sao đối với một người đã từng học một lần mà nói thì độ khó khăn cũng giảm đi rất nhiều, huống chi cậu bây giờ còn là một Ravenclaw.
Cho nên, khi Sirius và Remus như bậc cha mẹ vẻ mặt vui mừng nhìn bảng thành tích của cậu, Harry cũng không thấy đáng vui vẻ gì.
Thành tích có tốt hay không bây giờ đã không còn ý nghĩa gì rồi, mục tiêu của Harry so với cái này còn gian nan khó khăn hơn nhiều.
Sau khi nghỉ, Harry lập tức đi gặp Grindelwald một lần.
“Tôi đã thẳng thắn với họ.” Nhìn thấy mặt nhau, thiếu niên tóc đen liền buông xuống một câu như quả ngư lôi này.
Grindelwald nhướng mày, “Ta nghĩ cậu sẽ đem bí mật này đưa xuống mồ luôn chứ.”
Harry nhợt nhạt cười, “Đúng vậy.”
“Vậy cậu còn ——” Grindelwald đột nhiên dừng lại, “—— chờ một chút, không phải cậu đã thẳng thắn rồi sao?”
Harry gật gật đầu, “Trước khi tất cả lắng xuống, vẫn đừng cho bọn họ biết…” Hoặc là nói, cho dù mọi chuyện lắng xuống, có thể cậu cũng không nói.
Để họ biết Harry Potter chết do bất trắc hoặc chết tự nhiên, đều khiến họ có thể chấp nhận hơn so với nguyên nhân chân chính kia.
Grindelwald không tiếng động thở dài, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Dưới bầu trời xám xịt, cơn mưa lả tả làm phương xa trở nên mờ mịt.
“Harry, có thời gian thì đi gặp các thánh đồ đi.”
Ma Vương tóc vàng chậm rãi mở miệng, giọng điệu tự nhiên như đang hỏi hôm nay ăn gì.
Harry ngây ngẩn cả người nửa ngày, “Ngài nói…?”
“Cuối cùng ta cũng phải tìm một người thừa kế a.” Grindelwald cười tủm tỉm nói.
Harry lắc lắc đầu, “Ngài có biết, tôi không có khả năng sống lâu, càng có thể chết trước ngài. Người thừa kế như vậy rất không hợp cách a.”
Grindelwald không thèm để ý cười, “Chẳng lẽ ta còn hy vọng tên tuổi của mình truyền lưu muôn đời à?” Ông châm chọc nói, “Một phù thủy hắc ám danh tiếng nhơ nhuốc có gì đáng để người đời sau nhớ tới chứ? Ta chỉ hy vọng lấy một chút gì đó của mình để giúp cậu.”
“Nhưng mà, thánh đồ bọn họ… Tôi thấy bọn họ có ích lợi gì đâu?”
Grindelwald cười nhẹ, nghiêm túc nói: “Thánh đồ bọn họ đều là các nhân vật thành đạt trong một lĩnh vực nào đó, sẽ giúp cậu có được một ít tình báo. Ta hy vọng họ có thể vì cuộc chiến tranh kế tiếp sắp sửa bùng nổ mà ra một phần sức lực, ta có dự cảm, chiến tranh không xa.”
Harry nhẹ nhàng gật gật đầu, đi đến bên cửa sổ, có chút sợ sệt nhìn mặt hồ thiên nga bị những hạt mưa làm gợn sóng lăn tăn, vòng tròn lộn xộn không có một chút an bình.
Trong các Trường Sinh Linh Giá còn chưa bị giải quyết của Voldemort, hiện tại trừ vương miện ở chỗ Laiya nghiên cứu, còn lại chính là Nagini cùng cậu. Bất tri bất giác, nguyên lai cậu đã đi xa như vậy rồi.
“Đúng a… Chiến tranh sắp phát hỏa …”
Harry thì thào nói. Khóe miệng nhếch lên, nhưng đôi mắt lại không có tiêu cự.
Một ngày trong tháng bảy, một con cú nâu đưa tin nhắn của Giáo sư tới.
“Chiều ngày hai mươi, trang viên Malfoy.”
Ngón tay Harry mơn trớn hàng chữ đen sắc bén kia, trong lòng mang theo cảm xúc phức tạp rối ren.
Cậu hai mắt nhắm nghiền, nắm chặt nắm tay.
Quên, không khó.
Cậu tự nói với mình như vậy.
Malfoy không hổ là quý tộc giàu có nhất Anh quốc, khóe miệng Harry có chút run rẩy nhìn con công trắng tinh đi tới đi lui ở cửa vào trang viên, thầm đưa ra nhận xét. Đời trước lúc đến trang viên Malfoy hình như là năm bảy khi đang chạy trối chết, khi đó cậu bị Tử Thần Thực Tử bắt lấy căn bản không có tâm tình đi quan sát nơi này.
Khi Harry báo tên của mình, một con gia tinh cung kính mang cậu vào bên trong trang viên.
Xuyên qua đại sảnh hoa lệ, quẹo phải, đi đến cửa phòng tiếp khách.
Mở cánh cửa trắng tinh có điểm hoa văn vàng, Harry treo khuôn mặt mỉm cười lên, ấm giọng nói với hai người đàn ông ngồi bên trong: “Giáo sư Snape, ngài Malfoy, buổi chiều tốt lành.”
Giáo sư Độc Dược và bạch kim quý tộc đứng dậy từ ghế sa lon. Mặt hướng về phía Harry.
“Đã lâu không gặp, Harry · Potter.” Lucius chậm rãi nói, mang theo tiếng nói êm mượt, thật giống một ly Latte tinh khiết và thơm ngon.
Harry mỉm cười gật đầu, ánh mắt không khỏi chuyển về phía Snape ngồi im lặng không nói bên kia. Khi đôi mắt xanh và cặp mắt đen gặp nhau, hai người không hẹn mà cùng dời tầm mắt đi.
Người đàn ông tóc dài bạch kim thấy thế, nhíu mày, âm thầm ghi tạc trong lòng.
Harry hắng giọng một cái, “Mục đích hôm nay tôi tới nơi này chắc Giáo sư Snape đã nói cho ngài rồi.” Cậu nhìn về phía Lucius lần nữa.
Lucius thận trọng gật gật đầu, “Severus có nói qua chuyện này với tôi rồi, nhưng để chúng ta ngồi xuống nói rõ lần nữa nào.”
Đợi khi ba người ngồi xuống, Lucius bảo gia tinh mang đến ba chén hồng trà.
Dưới làn hương khí lượn lờ, cuộc đối thoại quan trọng bắt đầu.
“Severus nói cậu đã tìm ra phương pháp xóa bỏ hắc ma dấu hiệu rồi?” khi Lucius hỏi những lời này, ngữ khí không che dấu được vui sướng và kích động.
Đối với dấu hiệu khó ưa kia, bọn họ sớm đã muốn hủy diệt, nhưng bất hạnh tìm không thấy phương pháp, cho nên qua nhiều năm như vậy, bất đắc dĩ mang theo dấu hiệu khuất nhục này.
Harry uống ngay một ngụm hồng trà, “Đúng vậy. Dưới sự trợ giúp của ngài Grindelwald tôi đã tìm được phương pháp hủy diệt hắc ma dấu hiệu rồi.”
Lucius có chút kinh ngạc nói:”Cậu lại còn nhận thức Gellert Grindelwald sao?”
Harry hơi nhướng mày, cậu nghĩ dựa vào trí nhớ trong bồn Tưởng ký, Giáo sư Snape chắc chắn đã biết mình kết bạn với Grindelwald, vì sao Lucius · Malfoy không biết? Chẳng lẽ—— Giáo sư cũng không nói cho Lucius tất cả mọi chuyện —— hoặc là, chỉ nói cho ông ta một phần nhỏ thôi?
Harry nhìn thoáng qua người đàn ông tóc đen, tim bỗng dưng mềm lại.
Người đàn ông này a… Vĩnh viễn sẽ làm người ta cảm động trong lúc lơ đãng.
Harry dời tầm mắt, nhìn vào Lucius nói: “Chỉ là một lần tình cờ thôi. Nhưng thật ra ông, ông Malfoy, ông hỏi tôi như vậy, có nghĩ là ông đã chuẩn bị rời khỏi Voldemort sao?”
Mặt Lucius cứng đờ, cúi đầu, có chút do dự, dù sao Voldemort đối với bọn hắn mà nói, vẫn là một thứ chưa từng có gan phản kháng.
Harry cười cười, nhẹ nhàng nói: “Thân thể Draco bây giờ tốt không?”
Tộc trưởng Malfoy nhanh chóng nhìn về phía Harry, đôi mắt màu lam xám không có tia hơi ấm.
“Cậu có ý gì?”
Harry đặt chén trà xuống, nghiêm túc nhìn Lucius: “Draco bị Bellatrix · Lestranges đưa vào phòng chứa bí mật, hiến tế cho Voldemort để lão sống lại. Nếu cứu chữa cho Draco chậm một chút, có thể hiện tại đã trở thành một Squib.”
Sắc mặt Lucius xám lại, “Đúng… Ở chuyện này, tôi phải cám ơn cậu, Harry · Potter. Nếu không có cậu, Draco có thể sẽ…”
Harry lắc lắc đầu: “Tôi nói với ông như vậy không phải muốn lời cảm ơn của ông. Trên thực tế, tôi và Draco là bạn, trợ cậu ấy, tôi không cần gì hết. Tôi muốn nói rõ chính là, Voldemort sớm muộn gì cũng sẽ sống lại, nếu thật sự đến ngày bùng nổ đại chiến, ông còn có khả năng bảo vệ Malfoy để nó không trở thành vật hy sinh dưới tay Voldemort không? Ông cũng biết, những năm gần đây ông không như những Tử Thần Thực Tử khác đi tìm lão, giả như lão biết, lão sẽ rất tức giận. Đến lúc đó ông phải làm sao? Draco phải làm sao? Hơn nữa phu nhân Malfoy phải làm sao đây?”
Sau khi Harry bỏ xuống những lời này, cũng không nhìn Lucius, cậu biết, Malfoy vĩnh viễn lấy lợi ích của gia tộc làm trọng đã bắt đầu dao động.
Thật lâu sau, khi Harry uống xong một ly hồng trà, Lucius rốt cục mở miệng, tiếng nói hơi khàn, hoàn toàn không thấy sự mượt mà lúc mới bắt đầu.
“Cậu nói đúng, tôi nghĩ tôi phải rời khỏi Chúa Tể Hắc Ám. Vinh quang của Malfoy không thể bị mất trên tay tôi. Chúng ta cần hợp tác ”
Harry lộ ra nụ cười tươi thật từ đáy lòng đầu tiên của hôm nay.”Tôi lấy tên của Merlin ra thề, ông tuyệt đối sẽ không hối hận về quyết định hôm nay.”
Lucius kiên định gật gật đầu, “Nói cho tôi biết, tôi phải làm thế nào.”
“Nếu ông là cha của Draco…” ngón tay Harry gõ gõ mặt bàn, chậm rãi suy ngẫm, “Tôi sẽ tiêu trừ hắc ma dấu hiệu của ông, sau đó… Trước khi đại chiến bắt đầu, ông cứ mang quý phu nhân và Draco rời xa Anh quốc đi.”
Lucius nhăn mày lại, “Cậu muốn tôi làm một tên đào binh sao?”
Harry nở nụ cười, “Thưa ông, chẳng lẽ ông còn muốn tham gia chiến tranh sao? Đến lúc đó, tánh mạng của gia đình và bản thân đã không phải do mình nữa, ông thân là trụ cột của gia tộc Malfoy, không thể có sơ xuất gì.”
“Không,” Lucius nghiêm mặt nói, “Tôi chỉ cần cam đoan Draco và Cissy không có việc gì là được. Về phần tôi… Không dễ dàng chết như vậy. Chúng ta nếu là hợp tác, tôi cuối cùng cũng nên cống hiến một phần sức lực.”
Harry cau mày, “Ông muốn làm gì?”
Lucius nhìn nhìn Snape im lặng không nói, “Tôi nghĩ tôi có thể làm một gián điệp, truyền tình báo cho Hội Phượng Hoàng.”
“Không!” Harry quả quyết cự tuyệt.
Đối với hai chữ “Gián điệp”, cậu luôn đặc biệt mẫn cảm.
“Từ xưa đến nay, gián điệp nào có kết cục tốt chứ?” Harry cười khổ, “Ông không cần làm gián điệp, còn nữa, ” cậu nhìn Snape, “Giáo sư, thầy cũng ngàn vạn lần không cần làm.”
Trong đôi mắt đen láy của Snape như có tia sáng xẹt qua, thâm thúy đến mức làm người ta suy đoán không ra.
“Harry…” Hắn nói ra câu nói đầu tiên từ khi Harry đến đây, “Chuyện này, không đơn giản như vậy. Cho dù trò không muốn để chúng tôi làm gián điệp, thế nhưng, sự thật vẫn là, quyết định như vậy mới là phương pháp xử lý tốt nhất.”
Nụ cười trên mặt Harry hơi miễn cưỡng, “Nhưng mà, như vậy… Quá nguy hiểm.”
Như vậy, có khác chi quá khứ chứ? Thầy có phải sẽ lại lặng yên không một tiếng động chết đi tại một nơi nào đó không biết tên hay không?
“Harry, ” Lucius nói, “Chúng tôi hiểu Chúa Tể Hắc Ám, đối với người còn hữu dụng với lão, lão vẫn có chút kiên nhẫn, ” Lucius châm chọc cười, “Ít nhất, nhiều nhất thì chúng tôi chỉ bị lão dùng Crucio tra tấn một phen, lão còn chưa nỡ giết chúng tôi đâu.”
Harry im lặng. Lý trí nói cho cậu biết để Giáo sư và ông Malfoy đi làm gián điệp có thể tăng nhanh tốc độ chiến thắng, nhưng về mặt tình cảm, cậu không thể cho phép mình lại để Giáo sư vào sinh ra tử lần nữa.
Lucius dường như nhìn thấu điểm điều gì, ” Harry, cậu phải biết rằng, tôi và Severus là đàn ông. Là đàn ông, đối mặt chiến tranh sẽ không lùi bước. Tham sống sợ chết là chuyện chỉ có người nhu nhược mới làm được.”
Sau nửa ngày im lặng, Harry rốt cục gian nan mở miệng: “Tôi đã biết…” Cậu nắm chặt nắm đấm, ngón tay trắng bệch, “Nhưng xin để tôi làm một chút động tác lên dấu hiệu hắc ám của hai người, ít nhất đừng để Voldemort lợi dụng thứ này làm thương tổn hai người.”
Sau một đợt ánh sáng màu vàng qua đi, dấu hiệu hắc ám trên tay trái của Snape và Lucius hơi phai nhạt đi.”Như vậy, Voldemort không có cách nào thông qua dấu hiệu để nắm hai người trong lòng bàn tay, nhưng mà bây giờ còn chưa thể hoàn toàn hủy diệt, bằng không lão sẽ nghi ngờ.”
Lucius gật gật đầu, buông tay áo, “Harry, chuyện hôm nay có thể không nói với Draco không?”
Harry ngẩn người, sau khi kịp phản ứng, hơi bất đắc dĩ nói: “Ông cũng không thể vĩnh viễn không cho cậu ta biết. Draco sớm muộn gì cũng phải lớn lên thôi.”
“Tôi biết. Nhưng mà, nó bây giờ, còn chưa có cách nào thừa nhận chuyện này.” Lucius trầm thấp nói, trong giọng nói lại mang theo sự cưng chiều thầm lặng.
Harry cười nhẹ, đôi khi, tình thương kín đáo của cha cũng rất vĩ đại a…
Cậu cự tuyệt lời mời ở lại ăn cơm chiều của Lucius, đứng dậy. Số Quảng trường Grimmauld cũng có hai người cha đang chờ cậu về ăn cơm mà.
Đi khỏi phòng tiếp khách, Harry cuối cùng nhìn thoáng qua người đàn ông tóc đen, sau đó, cau mày xoay người rời đi.
Nhìn cậu bé tóc đen mắt xanh kia đi khỏi trang viên Malfoy, sau đó Độn thổ. Lucius thu hồi tầm mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn người bạn thân của mình.
“Severus, anh và Harry · Potter rốt cuộc là sao thế?”
Hơi thở của Snape bị kiềm hãm, “Anh có ý gì?”
Người đàn ông tóc dài Bạch kim tao nhã nở nụ cười, “Đôi mắt không lừa được người khác đâu, anh thích cậu ta, đúng không?” Thưởng thức bạn thân của mình biến sắc xong, ông tiếp tục ném bom, “Hơn nữa tôi nhìn ra được, cậu ta hình như cũng ôm cùng một loại tình cảm với anh đó nha.”
Snape lắc lắc đầu, trầm thấp nói: “Đừng nói giỡn!”
Hắn nhanh chóng đứng lên, hắc bào cuồn cuộn rời khỏi phòng khách.
“A, hơi bị chật vật nha, Severus.” đôi mắt lam xám của Lucius đầy vẻ trêu tức.