Chờ tất cả học sinh đều vào đại sảnh, học sinh của Beauxbatons và Durmstrang cùng ngồi xuống bàn Ravenclaw và Slytherin, ngồi bên cạnh Harry là Fleur. Delacour. Cô gái tóc bạc xinh đẹp này bọc khăn trùm đầu, đang mím môi đánh giá bối cảnh trang trí của Hogwarts.
Một lát sau, các ban giám hiệu bước vào, bọn họ nối đuôi nhau đi đến dãy bàn dài và ngồi xuống. Đi ở cuối cùng là Giáo sư Dumbledore, Karkaroff cùng bà Maxime. Học sinh Beauxbatons vừa nhìn thấy Hiệu trưởng bọn họ xuất hiện, lập tức đứng lên. Vài học sinh Hogwarts nhịn không được bật cười. Nhưng các học sinh đại diện cho Beauxbatons chẳng thấy mắc cỡ tẹo nào, thẳng đến bà Maxime ngồi xuống bên tay trái Dumbledore, bọn họ mới ngồi xuống lần nữa. Dumbledore thì vẫn đứng, đại sảnh dần an tĩnh lại.
“Chào buổi tối, các ông, các bà, các vị ma, còn có —— đặc biệt —— các vị khách quý ” Dumbledore nói, cười tủm tỉm nhìn các học sinh ngoại quốc, “Ta rất vui sướng, hoan nghênh các vị đến Hogwarts. Ta hy vọng và tin rằng, các bạn sẽ vừa được thoải mái, vừa được vui vẻ trong thời gian lưu lại đây.”
Fleur phát ra một tiếng cười lạnh châm chọc không thể nghi ngờ.
“Cuộc thi đấu sẽ chính thức khai mạc vào cuối bữa tiệc.” Dumbledore nói, “Giờ ta xin mời các bạn ăn, uống, và cứ tự nhiên như ở nhà.”
Cụ ngồi xuống, Karkaroff lập tức ngả sang phía cụ để nói chuyện.
Những chiếc đĩa trước mặt bọn họ như thường lệ bỗng đầy ắp thức ăn. Đám gia tinh trong nhà bếp dường như đã trổ tài hết võ nghệ: thức ăn ngoại quốc đủ loại kiểu dáng bày lên trên bàn.
Sức mạnh của món ngon quả thực vĩ đại. những khách nhân Đến từ Pháp quốc rốt cục không dè dặt nữa, tháo khăn trùm đầu xuống. Harry phát hiện từ khi Fleur nghiêng đầu tháo khăn xuống, Roger Davis ngồi đối diện cứ nhìn về bên này.
“Nghe nói Arry Potter () ở Hogwarts?” Fleur rụt rè hỏi nữ sinh ngồi tay phải cô, cũng là Cho Chang ().
Cho nhíu mày, tựa hồ cũng không thích tính tình đại tiểu thư Pháp quốc này. Không thể không nói, lúc cụ Dumbledore nói chuyện, nụ cười châm biếm kia của Fleur chọc giận rất nhiều nữ sinh Ravenclaw.
“Đúng vậy, đang ngồi bên cạnh cô kìa.” Cho lãnh đạm trả lời.
Fleur lập tức quay đầu lại, tốc độ cực nhanh, lực quay to lớn, làm Harry lo lắng cô gái này có bị vặn gảy cổ hay không.
Fleur cẩn thận đánh giá thiếu niên tóc đen ngồi bên cạnh cô một hồi, nửa ngày không nói chuyện.
“Cậu… Chính là Arry. Potter?” tiếng nói cực nhỏ.
Harry quay đầu, thấy mặt Fleur hơi đỏ, thứ tiếng Anh đặc sệt bị cô nói rất nhã nhặn.
Harry lễ phép cười, gật gật đầu.
“Tôi… Tôi tên là Fleur. Delacour.”
“Hân hạnh được làm quen, cô Delacour.” Harry cười đến mặt mày bừng sáng, trong lòng lại buồn bực cô gái Pháp quốc nhiệt tình này sao đột nhiên hướng về phía này vậy.
Fleur mở miệng, còn muốn nói điều gì, nhưng đã bị người khác đánh gãy. Cô không kiên nhẫn quay đầu lại, nhìn đến một người mặc trường bào đỏ như máu, một cô gái tóc nâu xinh đẹp đứng sau lưng cô.
“Làm phiền quá, tôi tìm Harry có chút việc.” cô gái tóc nâu mỉm cười nói với tiểu ưng năm nhất bên trái Harry: “Bạn gì ơi, có thể nhích qua bên cạnh một chút hay không?”
“Laiya!” Harry tập trung nhìn vào vị nữ sinh Durmstrang vừa đến, không phải là Laiya sao.
“Cậu cũng tới Hogwarts? Sao không nói cho tớ biết trên thư?” Harry vui vẻ nói.
Laiya vừa ngồi xuống, vừa cười nói: “Tớ không phải đã cho cậu một bất ngờ sao, thế nào, không ngờ tớ tới hả?”
“Cũng không phải, ” Harry vừa cười lắc lắc đầu, vừa đưa cho Laiya một ly nước chanh, “Tớ nghĩ đại khái cậu cũng sẽ không bỏ qua trận náo nhiệt này.”
“Đó là đương nhiên, huống chi ——” Laiya tiến đến bên tai Harry, bình tĩnh không mảy may quan tâm ánh mắt kinh ngạc của tiểu thư Delacour và các tiểu ưng Ravenclaw ngồi gần đó, mờ mờ ám ám dán vào tai Harry mà nói: “Ngài Grindelwald bảo tớ tới giúp cậu một chút. Còn thuật bay lượn kia, ngài ấy nói chuyện bên ngài bận quá, tạm thời không thời gian đến dạy cậu, cũng may kinh nghiêm lý thuyết của tớ rất phong phú, thứ sáu này để tôi nhìn trước xem sao.”
Laiya dựa vào quá gần làm Harry không quen, nhưng vừa nghe đến là ý của Grindelwald cũng không né tránh nữa, gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Nhưng cảnh tượng này thật sự làm các tiểu ưng đều hiểu lầm.
“Harry, nữ sinh này là bạn gái của em sao?” Roth học trưởng nhịn không được, mở miệng hỏi.
Nương theo đó chính là vố số những ánh mắt nhiều chuyện của các chú ưng nhỏ.
Harry sửng sốt, “Cái gì?”
“Người tặng em hoa hồng vào lễ Tình nhân hôm đó có phải là cô ấy không?”
“Ách… Đúng vậy, nhưng mà…”
Các tiểu ưng nhất trí không nghe câu nói kế tiếp của Harry, bắt đầu châu đầu ghé tai nhỏ giọng thảo luận.
Đại ý chính là đề tài “Luận Harry. Potter làm cách nào thần không biết quỷ không hay quen với một nữ sinh ngoại giáo “.
Harry nhịn không được vả mồ hôi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói với Laiya: “Tạo thành hiểu lầm cho cậu, thật ngại quá. Bọn họ đều hay nói giỡn vậy đó.”
Cô gái Laiya cười thấy răng không thấy mắt, “Không sao đâu.”
Lúc Harry cúi đầu ăn bánh pudding, Cô cho Fleur một ánh mắt cảnh cáo, sau đó ra vẻ lơ đãng liếc mắt nhìn bàn giáo sư một cái. Quả nhiên thấy được một người đàn ông tóc đen sắc mặt âm trầm nhìn về phía bên này.
Ngài ấy nói quả không sai a… Nhưng mà, cô không thể lờ đi thiếu niên này được.
Laiya cúi đầu, mái tóc nâu thật dài che đi khóe miệng chua xót của cô, ngẩng đầu, lại là vẻ mặt rực rỡ như ngày xuân.
“Harry, nói cho tớ một chút về Hogwarts đi…”
Khi đống chén đĩa vàng bị dọn dẹp sạch sẽ, Dumbledore lại đứng lên. Một bầu không khí vừa hưng phấn lại khẩn trương dường như tràn ngập toàn bộ đại sảnh. Tất ca học sinh giáo viên đều chuyên chú nhìn Hiệu trưởng tóc bạc.
“Đã tới lúc rồi. Thi đấu Tam Pháp thuật sắp bắt đầu. Ta muốn có vài lời giải thích trước khi chúng tôi mang cái rương nữ trang vô…”
” thời khắc này rốt cục đã đến, ” cụ Dumbledore nói, mỉm cười nhìn những gương mặt đang ngước lên, “Cuộc thi Tam Pháp thuật sẽ bắt đầu. Ta nghĩ nên giải thích trước vài câu, đem rương nữ trang vào đây. Ta muốn nói rõ trình tự hoạt động của chúng ta năm học. Nhưng đầu tiên xin cho phép ta giới thiệu hai vị khách, vì còn có người không biết bọn họ, vị này chính là ông Barty Crouch, Trưởng Ban hợp tác Quốc tế về Pháp thuật.” —— đại sảnh vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt —— “Vị này chính là ông Ludo Bagman, Trưởng ban Thể thao và Trò chơi pháp thuật”
Khi Giới thiệu tên của Barty Crouch, Crouch không mỉm cười, cũng không phất tay chào. So sánh với mái tóc và bộ râu bạc thật dài của cụ Dumbledore bên người, Hàm ria bàn chải và đường ngôi thẳng tắp của ông trông hơi dị hợm.
Harry không khỏi suy đoán có khả năng rất lớn ông ta đã bị lời nguyền độc đoán khống chế, cậu quay đầu, nhìn về phía ” Giáo sư Moody ” ngồi một bên trên bàn giáo viên. Quả nhiên, con mắt pháp thuật màu lam kia của Moody đang nhìn về phía đó.
Độ chán ghét của Harry đối với Barty Crouch nhỏ không khỏi lại tăng thêm.
Tội nghiệt giết cha, quả nhiên hắn tuyệt không để ý a.
Trong trí nhớ, người đàn ông làn da tái mét tóc vàng nhạt kia mặt không chút thay đổi nói cảnh tượng tự mình giết cha, cùng biểu tình cuồng nhiệt ca ngợi sự vĩ đại của Voldemort, loại cuồng nhiệt này, Harry cũng từng nhìn thấy trên mặt Bellatrix.
Voldemort, đến tột cùng đã hủy hoại bao nhiêu người? Hay là, những người đó vốn là điên cuồng, chẳng qua Voldemort chỉ kích phát sự điên cuồng ẩn nấu bên trong bọn họ?
Harry lắc lắc đầu, quyết định không thèm nghĩ đến vấn đề hoàn toàn không có ý nghĩa này nữa.
“Như các trò đã biết, sẽ có ba vị dũng sĩ tham gia trận đấu, ” Dumbledore nói, Harry mới phát hiện mình đã thất thần rất lâu “Mỗi người đến từ một trường tham dự. Họ sẽ được chấm điểm coi mỗi bài thi làm giỏi tới đâu, và vị quán quân nào có tổng số điểm cao nhất sau ba bài thi sẽ giành được Cúp Tam pháp thuật. Các vị quán quân sẽ được chọn ra bởi một vị giám khảo công minh, nó chính là Chiếc Cốc Lửa.”
Nói tới đây, Dumbledore rút đũa phép ra, gõ ba cái lên nắp rương. Cái nắp cót két từ từ mở ra. Dumbledore thì tay vào trong, lấy ra một chiếc cốc bự thô kệch đẽo bằng gỗ. Cái cốc không có gì đáng chú ý, nhưng bên trong lại tràn đầy ngọn lửa màu xanh trắng đang cháy phừng phừng.
Dumbledore đóng nắp rương, để chiếc cốc lên, như vậy mỗi người trong đại sảnh đều có thể nhìn thấy rõ nó.
“Mỗi học sinh muốn tranh cử dũng sĩ, đều phải đem tên của mình và tên trường viết vào một mảnh da dê, ném vào chiêc cốc này, ” Dumbledore nói, “Người muốn trở thành dũng sĩ phải báo danh trong hai mươi bốn giờ này. Tối mai, cũng chính là buổi tối Haloween, chiếc côc sẽ chọn ta ba cái tên mà nó cho rằng có thể đại diện cho ba trường tham gia nhất. Đêm nay, chiếc cốc sẽ để ở tiền sảnh, tất cả học sinh nguyện ý tham gia tranh cử đều có thể tiếp xúc với nó.”
“Cuối cùng, ta nghĩ nhắc nhở mỗi học sinh muốn tham gia tranh cử phải chú ý, trận đọ sức trong cuộc thi đấu này không phải trò đùa, ngàn vạn lần không cần lỗ mãng tham gia cho vui. Một khi dũng sĩ bị Chiếc Cốc Lửa tuyển định, vị ấy nhất định phải theo đến cùng. Ai đem tên của mình quăng vào chiếc cốc, trên thực tế đã ký một bản khế ước ma thuật đầy trói buộc. Một khi trở thành dũng sĩ, liền không cho phép thay đổi chủ ý nữa. Bởi vậy, thỉnh ngàn vạn lần suy nghĩ kĩ, biết rõ mình quả thật toàn tâm toàn ý muốn tham gia trận đấu, mới quăng tên mình vào cốc. Tốt lắm, ta cho rằng mọi người nên ngủ. Chúc tất cả có một đêm ngon giấc.”
Sau khi cùng Laiya chúc nhau ngủ ngon, cũng nói rõ có chuyện gì dùng con cú liên hệ, Harry dưới sự hướng dẫn của Huynh Trưởng Ravenclaw rời khỏi đại sảnh.
Hình như từ đầu tới cuối, Harry đều không chú ý thấy ánh mắt nóng bỏng từ bàn giáo viên truyền đến.
Sau khi trở lại phòng nghỉ công cộng, Huynh Trưởng Penelope hắng giọng một cái, mở miệng nói: “Chị nghĩ mọi người có chú ý tới, Hiệu trưởng không nói tới vấn đề học sinh cấp dưới không được tham gia, nói cách khác, từ năm nhất đến năm bảy, ai cũng có thể báo danh. Đây là một cơ hội giành lấy vinh dự vì học viện thậm chí trường học của chúng ta, mọi người nếu có ý muốn, có thể báo danh.” Lúc nói lời này, cô nhìn về phía Harry, “Cho nên, người muốn báo danh xin giơ một tay lên, sáng sớm ngày mai mọi người cùng nhau đến Chiếc Cốc Lửa bỏ tên mình vào.”
Cái học trưởng lớp lớn giơ tay lên, Harry cười cười, dưới cái nhìn chăm chú của Penelope nâng cánh tay lên.
“Tốt lắm, ” Penelope vừa lòng gật gật đầu, tựa hồ nếu Harry không nhấc tay cô sẽ dùng thời gian cả đêm để đi thuyết phục cậu báo danh.
Nhưng thật ra có mấy học sinh cùng cấp với Harry hỏi: “Harry, cậu muốn thật sao? Tuy quả thật cậu rất có năng lực, nhưng dù sao trận đấu này cũng có lịch sử thương vong rất nhiều, cậu mới học năm ba, thật sự không có việc gì chứ?”
Harry cười tủm tỉm nói: “Tham dự cho có thôi, tớ chỉ báo danh, không nhất định sẽ được chọn, tới lúc đó rồi nói sau. Huống chi, Chiếc Cốc Lửa không phải chỉ chọn tuyển thủ có năng lực dự thi sao?”
Trấn an toàn bộ nhóm tiểu ưng xong, Harry kéo bước chân có chút uể oải về phòng ngủ.
Trước khi ngủ, nhìn vầng trăng tròn như cách cửa sổ trong gang tấc, Harry nhịn không được bắt đầu phiền não.
Trăng tròn, Remus không biết có quên dùng thuốc bả sói hay không?
Ngày mai, sẽ rất bận rộn đây, phải chuẩn bị sẵn sàng mới được.
Karkaroff bên kia, cũng phải phái người theo dõi thật kĩ.
Thuật bay lượn không biết có thể học được hay không.
Chuyện bên Lucius làm sao rồi.
Còn có chính là ——
Harry nhịn không được nắm chặt chăn ——
Ánh mắt hôm nay của Giáo sư, cậu có thể hy vọng xa vời, thầy cũng có chút để ý cậu hay không?
Thiếu niên tóc đen trầm mặc vài giây, nhắm hai mắt lại, bên miệng tràn ra một tiếng thở dài khe khẽ.