Chúa tể hắc ám ngã xuống, chết đi như một con người bình thường. Đám người im lặng vài giây sau đó phát ra tiếng hoan hô vang trời, ánh ban mai ánh lên vầng quang màu vàng rực rỡ trên trần nhà pháp thuật, dường như đang ngụ ý sẽ có một tương lai tốt đẹp phía trước mặt.
Tôi nhìn mọi người chạy về phía Harry, tung cao cậu lên, hoan hô, nhảy múa, khóc lóc, vui cười. Mọi người chúc mừng anh hùng Harry · Potter của giới Pháp thuật, chúc mừng cậu đã kết thúc thời đại bóng tối kéo dài nhiều năm.
Tôi nhìn thanh niên suy yếu kia đứng giữa đám người đang vui sướng có vẻ mỏi mệt đến lạ thường, cậu miễn cưỡng cười, thế nhưng, dù tươi cười đến mấy cũng không che dấu được đáy mắt chứa đầy thê lương và mệt mỏi của cậu.
Tôi nghĩ, làm bạn thân của cậu, tôi hiểu rõ tâm tình hiện giờ của cậu.
Vì sự thành công này, chúng tôi hy sinh quá nhiều.
Từ cuối năm tư Voldemort bắt đầu sống lại, bao nhiêu người chúng tôi quen biết, những người chúng tôi yêu thương từng bước từng bước nằm vào phần mộ lạnh giá. Cedric Digory, Sirius, Giáo sư Dumbledore, Moody, Fred, Remus, Tonks, Giáo sư Snape… Những người này cũng chỉ là một góc của núi băng, càng có nhiều người, có lẽ lúc chết đi cả thi thể cũng không để lại được.
Chiến tranh dạy chúng ta biết ác nghiệt. Sinh ly tử biệt đã nhìn thấy quá nhiều, chúng tôi đã có thể lau khô nước mắt, tiếp tục nâng đũa phép lên bắt đầu trận chiến tiếp theo.
Thế nhưng, tôi biết, cho dù tiếp tục ác nghiệt, tiếp tục chết lặng, nhưng khi những người chí thân ngã xuống trước mặt bạn, khi thi thể lạnh buốt của họ được đặt ngang trên bàn dài, bạn vẫn không thể kiềm nén nổi đau như kim châm đâm vào tim mình.
Tôi nghĩ, trái tim của thanh niên kia đã vỡ loét ra rồi.
.
Lễ tang của Fred tổ chức thật long trọng, mọi người mặc trường bào màu đen cúi đầu thật thấp trước mộ bia của anh. Mà lúc này, George biến mất đã lâu mặc một chiếc áo choàng đỏ tươi đột nhiên xuất hiện trước mắt chúng tôi. Anh lộ ra nụ cười nghịch ngợm, đi tới trước mộ Fred, nhìn thật sâu thật sâu vào, sau đó quay đầu nói với ông bà Weasley: “Ba má, thực xin lỗi.” Ngay lúc chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã rút đũa phép ra bắn một lời nguyền chết chóc vào chính mình.
Tia chớp xanh sáng chói bắn ra. Sau đó chính là thi thể George mặt mang nụ cười, cứng ngắc ngã vào ngôi mộ của Fred.
“Không! Merlin!” bà Weasley rú lên, hòa với tiếng khóc bi thương của Ông Weasley.
Bill, Charlie, Percy, Ron, Ginny, Fleur giật mình đứng tại chỗ, một lát sau lễ tang lại vang lên tiếng khóc rống nức nở.
Tôi và Harry im lặng đứng tại chỗ, hốc mắt đỏ lên.
Bài ca phúng điếu lại tấu vang.
Gió lạnh đến thấu xương, nước mắt rơi xuống liền trở nên lạnh lẽo.
“Đều là lỗi của mình…” nam sinh bên cạnh tôi nhẹ nhàng mà phun ra một câu lẩm bẩm chua xót như vậy.
Tôi vỗ vỗ bả vai Harry, an ủi cậu: “Đây không phải lỗi của cậu, đây là cái giá của thắng lợi chiến tranh.”
Đôi mắt xanh biếc của Harry phủ đầy hơi sương, khóe miệng giương lên một nụ cười tự giễu: “Mione, đây vốn là cuộc chiến giữa mình và Voldemort, nếu năng lực của mình không yếu như vậy, căn bản sẽ không có người phải chết.”
Tôi không biết nên an ủi cậu thế nào, có lẽ cậu sai, bởi vì hy sinh là không thể tránh khỏi; có lẽ cậu đúng, bởi vì Harry Potter đã định trước là anh hùng cứu thế.
Sau khi kết thúc Lễ tang, mọi người trở lại Hang Sóc.
Đã không có tiếng nói cười ngày trước, bi ai tĩnh mịch bao phủ chúng tôi.
Tôi mẫn cảm phát hiện, đối với thanh niên mắt xanh bên cạnh tôi đây, thái độ của gia đình Weasley có chút thường. Bọn họ cực lực muốn biểu hiện loại nhiệt tình của năm nào, rồi lại mang theo mất tự nhiên.
Tôi bắt đầu nghĩ lại những lời nói của Harry trong lễ tang.
Nhưng mà Harry à, cho dù cậu nói đúng, thế nhưng cậu cũng không có gì sai cả. Sai chính là anh hùng không thể hoàn mỹ để tất cả mọi người đều hạnh phúc kia thôi.
.
Mặc kệ những người trong nhà Weasley thế nào, nhưng thái độ của Ron cũng tự nhiên rất nhiều. Anh vẫn giống như ngày xưa, sánh vai với Harry như anh em ruột thịt. Nhưng tôi biết, kỳ thật trong lòng Ron cũng có một khúc mắc, chỉ là, anh không muốn ruồng bỏ Harry một lần nữa.
Trong đêm mưa năm mười bảy tuổi kia, nam sinh tóc đỏ rời đi, để lại cho tôi và Harry một đả kích thật sâu. Cho nên, khi Ron một lần nữa trở về, anh vẫn ôm tâm tình áy náy, thật cẩn thận duy trì tình hữu nghị giữa ba người chúng tôi.
Thế nhưng, chung quy, thân tình trong lòng Ron vẫn quan trọng hơn tình hữu nghị.
.
Harry và Ginny chia tay. Tôi không bất ngờ về chuyện này chút nào, hoặc là nói ngày trước cách đây rất lâu tôi đã cảm thấy Ginny không phải một nửa của Harry. Tình yêu Ginny dành cho Harry căn bản là sùng bái anh hùng mà thôi, mà điều này, không phải tình yêu tự nhiên bức thiết mà Harry cần.
Tình cảm lưu luyến giữa Harry và Ginny năm mười sáu tuổi ấy có lẽ chỉ vì hormone thời kỳ trưởng thành quậy phá, có lẽ là vì Harry theo bản năng nghiêng về phía cuộc sống gia đình Weasley tràn ngập ấm áp mà đã chọn Ginny.
Nhưng mà, sau khi chia tay, Ginny thiếu chút nữa tự sát. Cô gái tóc đỏ nằm trên giường bệnh Bệnh viện Thánh Mungo, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, yếu ớt như bất kì lúc nào cũng có thể biến mất, làm cho người ta đau lòng.
Tôi đứng bên cạnh Ron, nhẹ nhàng dịch góc chăn cho Ginny.
“Anh muốn đi tìm Harry!” Ron rốt cục không cách nào nhịn được tung phòng bệnh bước đi, tôi vội vàng đi theo.
Điều làm cho tôi kinh ngạc là, Harry đã ngồi trên ghế dài ngoài phòng bệnh, cúi thấp đầu, không cách nào nhận biết thần sắc của cậu.
Nhìn Harry như vậy, Ron có vẻ không biết nên nói gì cho tốt, cương cứng tại chỗ.
Harry dường như cảm nhận được sự xuất hiện của chúng tôi, ngẩng đầu lên. Tôi mới nhìn thấy được, sắc mặt nam sinh suy nhược cũng không tốt hơn Ginny là bao.
“A, mình lại mang đến bất hạnh cho mấy bồ rồi.” Cậu chua xót mỉm cười.
Ron im lặng không nói.
“Bởi vì mình, Hermione bị Bellatrix bắt được, bị sự tra tấn vốn không phải thuộc về mình, thậm chí câu nói khuất nhục kia của bồ chỉ sợ bây giờ vẫn còn in hằng trên người. Bởi vì mình, Fred chết trận. Bởi vì mình, George bị mất một tai, sau đó cũng ra đi. Mà bây giờ, lại vì mình, Ginny trở thành thế này.” Cậu nhẹ nhàng nói, nhưng mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng.
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Ron bưng kín lỗ tai, kích động lắc đầu.
Harry giống như không nghe thấy, tiếp tục nói ra những lời tàn nhẫn, vén lên vết sẹo mà chúng tôi liều mạng muốn che dấu.
Nhưng mà, Harry à, cậu tàn nhẫn, đả thương người, cũng là đang tự tổn thương mình đó, cậu biết không.
“Có phải người tới gần mình đều gặp bất hạnh hay không? Nếu vậy, mình có phải tốt nhất nên ở một mình, đừng lại gần các bồ nữa không?” trong đôi mắt xanh biếc là tình cảm cả tôi cũng không cách nào nhìn rõ được.
Ron bước đến trước người Harry, một đấm đánh vào bụng Harry, “Đây là mày nợ Fred, ” lại một đấm, “Đây là mày nợ George, ” lại một đấm, Harry vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, như đã chết đi rồi vậy, “Đây là mày nợ Ginny. Tốt lắm, bây giờ, mày không nợ Weasley cái gì hết. Tỉnh lại đi!”
Harry chậm rãi đứng lên, thân mình hơi lảo đảo, cậu thẳng tắp nhìn về phía thanh niên tóc đỏ, “Ron, mình cám ơn bồ. Nhưng chúng ta đều biết, đây là đang lừa mình dối người mà thôi. Thứ mình nợ các bồ vĩnh viễn không thể dùng ba đấm này là có thể trả hết. Huống chi, ” cậu nở nụ cười, “Không đau chút nào, Ron à.”
Tôi khóc, cho dù tôi liều mạng muốn đè nén lại, Thế nhưng —— “Vì sao chúng ta lại biến thành như thế này?”
Im lặng như cái chết.
Ánh mắt Harry lắng đọng lại thành màu xanh thẫm sâu nhất.
Cậu cười cười, lại như khổ sở hơn cả bật khóc.
“Xin lỗi, ” cậu khom người chào thật thấp, tôi đột nhiên có dự cảm không lành, “Vĩnh biệt, Ron, Minone. Mình sẽ không xuất hiện trước mặt các bồ lần nào nữa.”
.
Bóng lưng gầy yếu kia xa dần, mang theo thê lương mà bao nhiêu hơi ấm cũng không thể xóa mờ, từng bước biến mất khỏi tầm nhìn của chúng tôi.
“Đuổi theo cậu ấy đi.” Tôi nghe Ron nói như vậy, tiếng nói trống rỗng mệt mỏi làm lòng tôi kinh hãi. Tôi xoay người nhìn anh.
“Đi đ, Minone. Lần nào không phải thế này chứ?” Anh tự giễu cười, “Mỗi lần anh ruồng bỏ Harry, em vẫn không vứt bỏ xa rời đi theo cậu ấy mà.”
Tôi im lặng. Tôi đột nhiên quên mất, cho dù mỗi lần Ron ngu ngốc từ bỏ chúng tôi, tôi vẫn kiên định theo sát Harry, nhưng mà, nam sinh tóc đỏ này đồng thời cũng bị chúng tôi vứt bỏ rất xa.
Tôi hình như chưa một lần kiên định đứng bên cạnh Ron, không vứt bỏ rời xa.
Đây là người yêu của tôi a…
Trong lòng tôi có thứ gì đó bị nhéo rất đau. Tôi nở nụ cười, nắm lấy tay anh, “Như vậy, lúc này đây, để em đứng bên cạnh anh nha.”
Ron khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.
“Minone, em nói cái gì?” Anh lắp ba lắp bắp nói.
Tôi cười càng ngọt, thế nhưng một góc nào đó trong lòng bắt đầu sụp đỗ trôi đi.”Em nói, chúng ta kết hôn đi.”
.
Harry cũng không cách cuộc sống của chúng tôi bao xa. Chúng ta dường như ngày nào cũng có thể nhìn thấy bóng cậu, nghe được tiếng cậu.
Trên mặt báo, trong radio.
Harry Potter càng ngày càng không phụ danh hiệu anh hùng. Bắt giữ bao nhiêu Tử Thần Thực Tử đang lẩn trốn, trùng kiến trăm phế đãi hưng (trăm chuyện đồi bại đang cần được sửa đổi) thương nghiệp Pháp thuật, đầu tư khởi công xây dựng Hogwarts.
Harry trả lời vấn đề của phóng viên trên báo càng ngày càng thành thạo, đuổi bắt Tử Thần Thực Tử càng ngày càng cứng rắn tàn nhẫn, tham dự diễn thuyết càng ngày càng ung dung lão luyện.
Nhìn Harry trên ảnh chụp kia, tôi đột nhiên cảm thấy xa lạ.
Từ khi nào, thiếu niên tóc đen mắt xanh suy nhược dễ xấu hổ ấy, đã trưởng thành thành một thanh niên trầm ổn giỏi giang như bây giờ?
Các thiếu nữ giới Pháp thuật vì cậu mà điên cuồng, toàn tâm toàn ý muốn gả cho vị anh hùng vĩ đại như vậy.
Thế nhưng không biết vì sao, tôi lại cảm thấy Harry càng ngày càng tuyệt vọng mệt mỏi.
.
Ginny và Neville kết hôn, bọn họ sinh một cậu trai đáng yêu, không lâu sau đứa con gái thứ hai của tôi và Ron cũng ra đời. Chúng tôi đem ảnh của bọn nhỏ gởi tới Nhật Báo Tiên Tri, sinh mệnh mới luôn có khả năng đem đến hy vọng cho mọi người sau chiến tranh.
Vài ngày sau, con cú gởi đến một món quà, hai chiếc vòng nho nhỏ tinh xảo, có thể củng cố sức khỏe cho trẻ con. Tôi thậm chí không xem chữ viết trên tấm thiệp cũng biết ai đưa quà tới. Mỗi lần con của tôi và Ron ra đời, Harry luôn đưa quà như vậy đến mà.
“Chúng ta đi gặp Harry đi.” Ron từ phía sau lưng ôm lấy tôi, nói.
“Anh nghĩ thông suốt rồi?” Tôi hỏi.
Anh thở dài khe khẽ, thở ra trên cổ tôi, hơi ngưa ngứa.
“Cũng đã tới lúc.”
Mười năm. Đã đến lúc chúng ta tháo khúc mắc ra, một lần nữa nắm lấy tay nhau.
.
Tôi và Ron chọn buổi tối kỷ niệm đúng mười năm sau chiến tranh quyết định đi tới thung lũng Godric.
Đợi trước cửa nhà Potter hồi lâu cũng không thấy Harry mở ra. Trong phòng tối đen, như không ai ở. Nhưng đã trễ thế này, Harry sớm đã tan ca chứ. Huống chi Harry chưa bao giờ có thói quen sống về đêm.
Phát sinh chuyện gì? Tôi đột nhiên có một dự cảm không lành.
Đợi mãi đến nửa đêm, Harry cũng chưa trở về, vì thế tôi và Ron về nhà.
Đầu đề Nhật Báo Tiên Tri sáng hôm sau làm tim tôi lỗi nhịp trong phút chốc.
Tiêu đề lớn:
【 Kẻ Được Chọn Harry · Potter đêm qua mất tích, trước mắt tung tích không rõ. 】
.
Chúng ta tìm khắp giới Pháp thuật cũng không thấy bóng dáng Harry.
Dần dần, tôi không thể không tin, người bạn chí thân của tôi, Harry Potter, đúng là đã đi rồi.
Thế nhưng vì sao, cố tình ngay lúc chúng ta sắp quay về thời điểm tốt đẹp ngày nào chứ. Merlin lại đang đùa giỡn chúng tôi hay sao?
.
“Nếu những người tôi yêu từ bỏ tôi, tôi có thể vứt bỏ thế giới này hay không? Nếu những người tôi thương xa cách tôi, tôi còn lại những thứ gì?”
Đây là dòng chữ khắc sâu trên mặt bàn tôi tìm thấy trong phòng Harry.
Giây phút đó, tôi rơi lệ đầy mặt.
Hóa ra, đã sai nhiều đến thế.
Là chúng ta sai lầm, hay do tạo hóa trêu ngươi?
Chuyện cho tới bây giờ, truy cứu tất cả cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Bởi vì cuối cùng, chúng ta không còn có thể nhìn thấy nụ cười của nam sinh có đôi mắt xanh tuyệt đẹp kia nữa rồi.
Harry thân mến, nếu cậu thật sự đã tới chỗ Merlin, mình hy vọng cậu có thể có được hạnh phúc như người bình thường, dù chỉ chút một.