EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- oo-
Chật vật thoát khỏi một nhóm quý tộc, Draco và Moni đi đến góc của bọn Harry, Ron đưa quà cho hai người "Cuối cùng cũng đính hôn rồi, nhiều năm như thế cuối cùng cũng xong."
"Đúng vậy.
Tính ra bọn mình chỉ còn mỗi Harry độc thân thôi đấy, khi nào cậu tìm một người vậy?" Moni thuận miệng nhạo báng Harry, sau đó cứng người nhớ đến cái hôn khế máu chó của Harry với Snape, hai người còn lại cũng thế.
"Khụ, mở ra xem xem." Ron lúng túng ho khan, sau đó chỉ chỉ cái hộp "Tớ thức suốt đêm để làm, hai người cũng không nói trước tiếng nào, tớ làm gấp, có tỳ vết cũng đừng để ý."
"Không sao, nếu có thật thì bọn tớ tìm nơi nào đó vắng vẻ đập cậu một trận là được." Draco vừa nói vừa mở hộp, mặc dù lẽ ra không nên mở quà trước mặt người khác, nhưng bọn Harry không so đo nhiều đến thế.
"Wow ~" Mở hộp, bên trong là một cặp nhẫn "Nếu không mau khai ra cái nhẫn này có tích sự gì, tớ sẽ tặng ngay cho mặt cậu một cú." Draco hắc ám nói, là đại quý tộc, nhẫn cưới trước giờ luôn là truyền thừa, trừ tượng trưng cho thân phận ra còn rất nhiều chức năng nữa, cho nên nhẫn mình chọn chỉ có thể đeo trước khi kết hôn, sau khi kết hôn cũng chỉ có thể giữ làm kỷ niệm.
Kết quả quà đính hôn của Ron là một cặp nhẫn, nếu như không có tác dụng, Draco nhất định sẽ hành hung cậu ta một trận, ai bảo Ron thọt vào nỗi đau của cậu, người yêu mà chỉ có thể đeo cặp nhẫn mình chọn vài năm ngắn ngủi, loại oán niệm này không nhỏ đâu, hướng chi cặp nhẫn này còn làm bằng bạc.
"Theo dõi lẫn nhau, có thể cảm giác được mạng sống của đối phương cũng như có thể làm khóa cảng." Ron tự thuật chức năng của nó.
"Chậc! Sao không có trận pháp phòng vệ?" Draco chê bai.
"Chê thì đừng có lấy!" Một đêm mà thôi, có thể làm được thế đã là cậu liều mạng già rồi! Còn muốn trận pháp phòng vệ, mơ đi! Ron chậc một tiếng nhìn Draco sảng khoái cất nhẫn "Đừng có gấp thế, đeo nhẫn đính hôn của hai người với nhẫn tớ tặng đi.".
truyện tiên hiệp hay
Draco nhướng mày, còn có tác dụng khác sao.
Cầm nhẫn ra, hai người đeo cho nhau, tim hồng tung tóe đủ khiến Harry ê răng.
Hai chiếc nhẫn vừa đụng vào nhau đã bắt đầu dung hợp, cuối cùng trên tay cả hai chỉ còn lại chiếc nhẫn đính hôn.
Đối mặt với biểu cảm ngạc nhiên của cả hai, Ron khoe khoang "Biết nhẫn cưới của cả hai là đồ truyền thừa, tớ đã dành hơn phân nửa thời gian để làm nó."
"Cảm ơn, Ron." Moni kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn, cảm nhận được một liên hệ khác trong đầu.
Ron khoe khoang nhìn Harry, Harry lúng túng ho hai cái "Cái đó..."
"Harry, quà của cậu đâu?" Draco nhìn Harry một vòng từ trên xuống dưới, biểu cảm âm u hệt Snape "Bọn tớ đính hôn, cậu không nhẽ ngay cả quà cũng không có?"
"Khụ, quà của Harry để quên trên xe ngựa." Không biết Sirius chui từ đâu ra đưa cho Harry một cái hộp, sau đó lủm mất, có cảm giác như đang bỏ chạy vậy.
"Ừ, dạ!" Harry biết vì sao chú Sirius không muốn nói cho mình biết đây là lễ đính hôn của Moni và Draco rồi, chú ấy muốn tặng cho hai người một món quà, nhưng sợ Moni không muốn, cho nên chỉ có thề mượn y làm cớ, mặc dù bể chuyện quá đi.
Draco chậc một tiếng, vừa mới muốn nói gì đó, Moni đã nhận quả, lòng bàn tay Sirius xa xa lòng không yên đang cãi nhau với người ta túa mồ hôi hột, không biết Moni có nhận hay không.
Moni nhìn cái hộp, giữa hia lựa chọn "Ném vào thùng rác" với "Lấy chân đạp", quắn quít một hồi, cuối cùng vẫn cầm lấy.
Ánh mắt của Sirius xa xa sáng lên, bắt đầu tập trung cãi nhau với mấy vị quý tộc.
Vui quá đi! Con trai nhận quà của mình ~
Thấy Moni nhận quà, Harry thở phào nhẹ nhõm, kết quả chưa thở xong đã nghe thấy một giọng nói trầm trầm, thiếu chút nữa sặc chết.
"Chúc mừng hai trò đính hôn." Mái tóc dầu mỡ do thường xuyên nấu độc dược đã được giải quyết, bộ quần áo màu đen quanh năm đã đổi thành bộ khác, mặc dù nó vẫn đen như nhau.
Snape đưa cho Draco một cái hộp, mặc dù trông bình thường hơn cái của Ron, nhưng so với quà Giáng Sinh năm ngoái ngay cả cái hộp cũng không có, đã rất khá rồi, không thấy mặt Draco được sủng mà sợ sao.
Đưa quà xong, Snape lập tức quay người rời đi, mặc dù không nhắc đến việc rời khỏi, nhưng không biết đi đâu mất rồi.
Mấy người bọn Harry trò chuyện vài câu, hai nhân vật được coi là chính của yến hội là Draco và Moni không thể không đi chào hỏi người khác.
Ron, thân là một Weasley, không hề được hoan nghênh tại loại yến hội này, cho dù có Harry ở đây cũng có cảm giác bị bài xích, cho nên sau khi chào tạm biệt hai người Draco Moni xong thì đi về.
Sirius bận cãi nhau bên kia, Draco và Moni bận ứng phó với một nhóm tiểu thư và phu nhân.
Harry đứng một mình một góc một hồi, nhàm chán đi đến bàn dài nhìn một đống đồ ăn "tinh xảo", bưng một dĩa có lẽ sẽ khiến cho dạ dày mình cảm thấy mình vừa mới ăn gì đó vào lên.
Thật ra thì đồ ăn của mấy buổi tiệc thế này hoàn toàn là cho đẹp, mặc cho thời gian hơi dài, có đói có ngon cũng chỉ nên ăn vài miếng, bỏ cái dĩa xuống, bưng ly rượu ít cồn đặc biệt dành riêng cho trẻ vị thành niên lên, bỏ trái cherry trên thành ly vào miệng, tìm một xó ngốc tiếp.
Chắc phải tìm chuyện làm, nếu không lát nữa y sẽ phải đi tìm chỗ ngủ mất.
Nhưng mà, dù cho Harry có muốn tìm một chỗ ngốc hết bữa tiệc, thì mấy qúy tộc khác cũng đã sớm nhìn chằm chằm y, y là Cậu Bé Vàng, nhưng y lấy thân phận con đỡ đầu của gia chủ đương nhiệm của Black vẫn không khiến bầu không khí giữa y với vài tiền Tử Thần Thục Tử cộng thêm vài người thông minh lúng túng.
"Cậu Potter, có vẻ cậu và cậu Malfoy nhỏ có quan hệ rất tốt." Người đến cũng không phải bạn cùng lứa, mà là một gia chủ của một gia tộc trung đẳng nào đấy, Harry sở dĩ biết người này vì người này chính là một trong những người đã từng quỳ xuống dưới chân y trong Hogwarts đời trước.
"Xin chào." Harry không quá muốn nói chuyện với người này, hôm nay là tiệc đính hôn của Draco và Moni, y không muốn tâm tình mình hỏng mất bì mấy người này, đáng tiếc vị gia chủ này hoàn toàn nhìn không ra.
"Tôi là gia chủ đương nhiệm của Pralauen, hiển nhiên cậu Potter chắc chưa nghe qua, dẫu sao gia tộc Pralauen cũng không phải gia tộc có danh tiếng mấy." Giống như người này nói, gia tộc Pralauen quả thật không có danh tiếng, không có danh tiếng đến mức nào, đến mức các quý tộc năm đó bận tìm cách thoát thân sau khi Chúa Tể Hắc Ám ngã đài, thì Pralauen hoàn toàn nhởn nhơ, bởi vì không có danh tiếng, cho nên bộ phép thuật căn bản không có đến gai tộc Pralauen lục soát.
Pralauen không có danh tiếng không phải vì vô năng, mà là vì khiêm tốn, gia tộc này vốn mới di dời từ Pháp về khoảng trăm năm, bởi vì khá có tiền nên mới là quý tộc trung đẳng, trên lực tế ở xét địa vị, thì gia tộc Pralauen chỉ có duy nhất một người làm trong cục bảo vệ động vật phép thuật của bộ phép thuật, và người đó chính là gia chủ Kiarron Pralauen đứng trước mặt Harry ngay bây giờ đây.
Pralauen không có bản lãnh gì, chỉ có mỗi chiêu gió chiều nào theo chiều đó, gia tộc Pralauen năm đó khi Chúa Tể Hắc Ám cường thịnh thì gia nhập Tử Thần Thục Tử, nhưng không phải để leo lên, mà là để làm ăn.
Trước khi Chúa Tể Hắc Ám hoàn toàn nổi điên, đã kiếm được một khoản không đáng kể, bắt đầu đẩy tất cả mọi thành viên của gia tộc ra khỏi Tử Thần Thục Tử, đến mức Tử Thần Thục Tử cũng quên mất trong Tử Thần Thục Tử có một gia tộc tên Pralauen.
Khi Chúa Tể Hắc Ám trở lại, Kiarron dâng lên phân nửa tài sản, giả bộ làm một tên yếu nhớt vô năng lại lần nữa gia nhập Tử Thần Thục Tử, làm trong cái vị trí không thành chốt thí thì cũng im hơi lặng tiếng, sau đó âm thầm gia nhập Hội Phượng Hoàng.
Tuy nói là song gián điệp, nhưng không làm được giống Snape, tin tức cung cấp cũng toàn mấy thứ lông gà vỏ tỏi, sau đó mượn trận chiến cuối cùng giết vài quý tộc nhỏ, mượn cơ hội trờ thành anh hùng, nhảy lên vị trí còn cao hơn cả Malfoy và Parkinson sau chiến.
"Cậu Potter thấy chán sao? Đừng để ý tôi lắm mồm, con trai tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, năm đó tôi cũng mang nó tham dự mấy yến hội thế này, chính nó cũng thấy chán..." Kiarron Pralauen có một cái mặt rất hợp để diễn kịch, bây giờ, gã đang trưng cái bộ mặt trưởng bối lên "Nghe nói trang viên Malfoy nuôi vài con công trắng, dù sao nhân vật tầm thường như tôi cũng không có việc gì làm, không biết cậu Potter có cần tôi mang cậu đi xem chút không."
"Không cần phiền quý ngài, tôi đợi ở đây là được, thức ăn của bữa tiệc rất ngon." Từ khi thấy người này mở miệng, y đã rất muốn quay lưng đi, nhìn thấy kẻ phản bội này, Harry thật sự rất muốn tặng cho gã ta một Avada.
"Cũng không phiền phức gì." Hèn gì là cao thủ trên mảng gió chiều nào theo chiều đấy, Kiarron nhìn ra Harry không muốn nhiều lời, sau khi giới thiệu vài món ngon xong cũng rời đi.
Nhìn thức uống còn dư lại trong ly, bởi vì Kiarron nên tâm trạng không cao như ban đầu nữa, một hơi nốc cạn, mới bỏ ly xuống đã có người chướng mắt khác đến.
Đại khái vừa rồi do Kiarron dẫn đầu, liên tục có người đến bên cạnh Harry, từ quý tộc nhỏ đến trung đẳng quý tộc, mặt Harry không có biểu cảm gì, nhưng bắp thịt ngày càng cương cứng.
Lúc trước đã nói, Harry là người có chứng khủng hoảng giao tiếp, tuy không thể không ép lại trong tình huống đặc thù, nhưng không có bất kì cải thiện nào.
Mấy người xa lạ chưa nghe qua bao giờ này liên tục vây lấy Harry, khiến y chỉ muốn về xe ngựa của mình ngay.
"Các quý ngài, tôi cảm thấy cho dù tên nhóc này họ Potter đi chăng nữa cũng không hiếm đến mức biến thành khỉ trong vườn thú cho các bị tham quan." Snape không biết chui từ đâu ra, đột nhiên lên tiếng khiến mọi người hết hồn "Cho nên, nếu như các vị đã thưởng thức tcon khỉ trong vườn thú này xong rồi, vậy tôi dẫn nó đi trước, nếu như các vị vẫn còn nhớ, con khỉ này bây giờ vẫn còn là học sinh, mà bây giờ là giờ ăn tối." Cho dù snape rất ít khi tham gia mấy bữa tiệc giống vầy, quan hệ cũng chả ra sao, nhưng hắn vẫn là bậc thầy độc dược rất nhiều người cần nịnh bợ, mấy vị gia chủ vội váng né ra thành một con đường "Mặc dù tôi không nghĩ gì xấu, nhưng nếu như các vị tiếp tục vây quanh con khỉ này nữa, thì chốc thôi các vị có thể tán gẫu với gia chủ Black được rồi đấy."
Snaope cười nhạo nhìn mấy gia chủ đang lúng túng rời đi kia, Harry buông lỏng cơ bắp căng chặc, nhưng thần kinh vẫn không thả lỏng được.
Snape tỏ ý bào Harry đuổi theo, bất chấp ánh mắt của người khác bưng hai dĩa đùi dê nướng dẫn Harry rời khỏi phòng khách qua cửa hông.
"Potter, mi định để ta cầm hai dĩa này tiếp sao?" Snape dẫn Harry xuyên qua vườn hoa đi đến nơi Narcissa hay dùng để uống trà chiều.
"Cảm ơn." Harry cầm dĩa, cắt không ra cho nên gặm luôn, mặc dù gia tinh đã lọc xương, nhưng miếng thịt vẫn không nhỏ, cắn trực tiếp như vậy thể nào cũng bỏng.
Nhìn Harry luống cuống bỏ dĩa xuống, bắt đầu hà hơi, Snape khó hiểu nói: "Có người đến."
Harry dừng động tác lại, nhưng Snape không bỏ lỡ cái lưng chợt cứng ngắc của Harry, huống chi còn có thể cảm nhận được cảm xúc qua khế ước.
"Potter, trò sợ nơi đông người." Snape đoán, sau khi cảm nhận được cảm xúc từ đầu kia khế ước, Snape chắc chắn.
HẾT CHƯƠNG .