EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: ELLEN
-oo-
Sau khi trải qua vụ việc cứu mạng và màn đưa bữa tối, quan hệ của Snape và Harry có chút cải thiện, ít nhất bình thường khi gặp nhau trên hành lang, gật đầu chào thì Snape cũng sẽ đáp lại, mà Snape cũng không vì nhóm Đạo tặc mà làm cho Gryffindor nằm không cũng trúng đạn nữa.
"Buổi chiều tốt lành, trò Snape." Chiều nay có tiết Thảo dược, bởi vì Slytherin và Gryffindor học chung, nên dọc đường đụng phải Snape cũng không phải chuyện lạ gì.
"Buổi chiều tốt lành." Trên phương diện nào đó, diễn xuất của Harry vẫn khá hợp với tính cách của Snape.
"Đồng phục thế nào rồi? Lần trước vì cứu Snape mà xé áo chùng của người ta, xong việc Harrry liền đặt hàng cho Snape cái mới,
"Cảm ơn, tuy rằng hơi lớn." Dựa vào khả năng của học sinh năm hai, muốn dùng bùa sửa chửa mà không để lại chút dấu vết nào là không có khả năng, bởi vì ý niệm Chúa Tể Hắc Ám tuyên bố, nên thái độ quý tộc đối với máu lai có chút hà khắc, dù cho Snape có thiên phú trong lĩnh vực độc dược thì cũng thế, quần áo có chút lỗi chính là cớ lớn nhất đối với bọn họ.
Mà tình hình gia đình của Snape không có phép hắn mua một cái áo choàng mới, cho nên dù cho có chút không thích hợp, nhưng Snape vẫn nhận áo choàng Harry đưa.
"Không cần khách khí, đồng phục của cậu là tớ làm hư mà.
Nhưng mà tớ không ngờ cậu gầy thế đấy." Đây là xạo đó, Harry dựa theo số liệu của mình hồi năm bốn, cực kỳ chắc chắn, nhưng mà...Harry oán niệm nhìn chiều cao của Snape, quần áo năm thứ tư của y mặc lên người Snape chỉ lớn hơn có chút xíu, vốn dĩ muốn cho Snape mặc đến năm ba, nhưng với tốc độ lớn lên này của Snape, áo chùng đến hai năm cuối chắc chắn ngắn lên rất nhiều....Mấy người tương lai mét tám thật đáng ghét mà! Harry lần nữa oán hận chiều cao của mình.
Snape nghi hoặc nhìn hắc khí không biết tại sao lại từ người Harry bay ra, Gryffindor đều khó hiểu như vậy sao?
"Potter! Đừng có bám theo tôi nữa!" Một cô bé tóc đỏ phẫn nộ hét lên với một nam sinh đầu xoăn, đằng sau nam sinh đó còn có hai ba nam sinh khác.
Snape đen mặt nhìn James cứ như cục kẹo cao su không tài nào gỡ được dính lên người Lily, Gryffindor quả thật là một đám não quỷ khổng lồ, không phải loại mà người bình thường có thể lý giải được.
(Thế vì sao Gryffindor nằm không cũng trúng đạn thế này?)
"Đó là James và trò Evans?" Harry cũng thấy Lily hét "James hình như rất thích trò Evans nhỉ."
"Hừ, Lily là chướng mắt tên Potter não cự quái còn tệ hơn cả bao cỏ này!" Nhưng Lily cũng chướng mắt mình....Snape đột nhiên có chút uể oải, nếu mình có thể gia nhập phe cánh của vị đại nhân kia, có phải mình có thể với Lily hay không.......!
"Trò Snape, cậu sao thế?" Làm sao lại đột nhiên héo úa ủ rũ thế này? Snape thế nhưng còn có loại cảm xúc héo úa như vậy?!
"Không có việc gì, cậu có thể gọi tôi là Severus." Hắn tin tưởng với thiên phú độc dược của mình, hắn hoàn toàn có thể trở thành bậc thầy độc dược trong tương lai.
"Cậu cũng có thể gọi tớ là Harry." Đây là đột nhiên nghĩ thông rồi? Snape cho dù là tương lai hay quá khứ đều khó hiểu như nhau.
Đi vào nhà kính, nhìn giáo sư Sprout cầm một đống đồ chụp tai ở cửa, Harry có loại dự cảm không lành....!
"Hôm nay chúng ta sẽ đổi bồn cho nhân sâm..." Mấy thứ còn lại Harry không cần nghe, y không tin được ngày mình trở về lại là ngày thứ hai sau khai giảng! Rõ ràng chương trình phòng chống nghệ thuật hắc ám hoàn toàn không giống nhau mà!
"Gilderoy Lockhart tương lai: Ngày mai đi dạy nên biểu diễn người tuyết Tây Tạng hay ma cà rồng nhỉ...."
Khoảng thời gian này, Slytherin và Gryffindor cũng không phân chia ranh giới rạch ròi như tương lai, mấy tiết có thể tùy tiện bắt cặp giống Thảo dược học này, vẫn luôn tuỳ ý vừa mắt ai thì chọn người đó.
Snape dùng khuỷu tay chọc chọc Harry, bảo y hoàn hồn, làm Harry cười khổ.
Tuỳ ý chọn một bồn nhân sâm, hoa của nó hình như hơi đậm hơn so với mấy bồn khác, nhưng Harry cũng chẳng thèm để ý.
Tuỳ ý kéo mấy cái cành lộ ra bên ngoài của nó, dùng sức kéo nó lên....!
"ÁAAAAAAAA-----" Tiếng hét vô cùng chói tai làm kha khá bồn có chút nứt ra, Harry cùng nhóm học sinh chung quanh tuy vẫn đeo đồ bịt tai nhưng vẫn bị tiếng hét làm cho hoa mắt chóng mặt, Snape gần đó nhất tái mặt xém chút nữa ngã luôn ra đất, mà Harry lại bởi vì huyết thống Gryffindor của mình mà còn đau đầu hơn.
Nhìn phản ứng của mấy người xung quanh và đôi mắt trừng lớn của giáo sư Sprout, Harry biết cây nhân sâm trong tay này không giống mấy cái khác, nhìn giáo sư vẫn đang hoảng loạn tìm cái bồn khác nhưng tìm không ra, Harry nhanh chóng quyết định bóp chết cái cây này, cứ như bẻ mía mà ngắt nó làm đôi.
Tiếng hét chói tai đột nhiên im bặt làm nhóm học sinh trong nhà kính thở phào, mà Snape lại xoa xoa trán, thiếu chút nữa hắn cho rằng đầu mình đã nổ tung.
HẾT CHƯƠNG .