Có vài người tựa như những căn nhà hoang bí ẩn trong truyền thuyết.
Mặc kệ bạn thử cái biện pháp gì, kéo mạnh mở rộng hoặc là dùng rìu búa, hay là dùng phép thuật cạy mở, đều không tác dụng.
Chú ngữ tiêu tán trong không khí, rìu gãy thành hai đoạn, mà cửa vào vẫn cứ lặng im sừng sững giữa chốn hồng hoang, không có ai biết bên trong có cái gì.
Người bí ẩn kiểu như vậy, Harry sẽ nói Severus Snape là một điển hình.
Vị giáo sư này hàng năm áo đen không rời thân, tóc đen bóng dầu mặt lạnh cứng nhắc, đã từng là ác mộng của cậu trong thời gian rất dài.
Snape giáo sư ở giờ tự học xếp cậu cùng Ron đấu nhau, giờ học ma dược không lí do cũng kêu tên cậu mượn cơ hội trừ điểm Gryffindor, dùng đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm, chỉ cần Harry chuẩn bị làm gì là xông tới nhéo bím tóc cậu bắt lấy lỗi lầm.
Ngoài ra Snape cùng Voldemort có thiên ti vạn lũ quan hệ, những việc này làm Harry rất khó thích y.
Các bạn học thích nhất tụ ở bên nhau oán giáo sư oán bài về nhà, hận không thể một ngày giờ đều có thể đến làng Hogsmeade đến Hẻm Xéo chơi đến điên, tốt nhất mỗi ngày đều là lễ Giáng Sinh hay nghỉ hè, bọn họ xác thật có thể được xưng là "Bọn nhãi ranh không tim không phổi", cho nên đương nhiên sẽ không có ai nói thích vị giáo sư nào, càng sẽ không nói thích Snape.
Fred cùng Geroge đặc biệt mở bình chọn Giáo sư không được hoan nghênh nhất, hai trăm học sinh bỏ phiếu, Snape đứng hàng top .
Bởi vì thế, hai người bọn họ từ đây ở lớp ma dược rốt cuộc không có thể ngồi xuống, mỗi một tiết học đều bị Snape đuổi tới sau phòng học đứng trên ghế.
Nói lên Severus Snape, hỏi một chút mỗi người, khả năng trừ bỏ học sinh Slytherin ra, đại bộ phận bạn học đều sẽ nghe tiếng sợ vỡ mật.
Tựa như trong tay đang cầm muôi khuấy độc dược nơm nớp dưới ánh nhìn chim ưng của giáo sư, được giao một chồng lớn bài tập về nhà, những tiếng nổ vạc nghiêng trời lệch đất cùng tiếng Snape hồn hậu rống giận, không có ai nhớ lại những tiết học đó không run bần bật.
Nhưng những việc này đã trở thành lịch sử, hiện tại, nói đến Severus Snape, mỗi người đều từ đáy lòng bội phục y, tôn sùng y, cho rằng y là một anh hùng chân chính.
Không ai có thể ẩn nhẫn như vậy nhiều năm, nằm vùng làm thủ hạ kẻ xấu, ở giữa hai đầu hắc bạch bồi hồi còn không bị lạc mất chính mình.
Khi Harry phẫn nộ bi thống mà gào rống ra những cống hiến không lời của Snape, mọi người đều dị thường khiếp sợ, đảo hút một ngụm khí lạnh, ai cũng không dám tin tưởng.
Mà Voldemort, khinh miệt cười: "Hắn chỉ là vì nghĩ đến cô ta."
Yêu có ích lợi gì? Người tà ác hỏi, chưa bao giờ trải nghiệm cái tư vị đó, cả đời bị cột chặt vào việc theo đuổi quyền lợi danh dự, Tom Riddle, từ khi ra đời chính là một bi kịch.
Hắn từ khi là một viên trứng nho nhỏ tiến vào bụng mẹ, dường như đã tự chú định, hắn cuộc đời này hư không tịch mịch, không cần biết đến tình yêu.
Trận chiến tranh này gian khổ mà đánh thắng, sau lưng lại hy sinh vô số anh hùng bình phàm.
Harry biết mỗi một người chết đi đều không phải không duyên cớ, bọn họ có lẽ chết dưới chú ngữ của địch nhân, nhưng mỗi một giọt máu tơi xuống đều không có giống nhau.
Nhiều người khẳng khái hy sinh là bởi vì hy vọng hướng tới chính nghĩa, có người chịu chết là vì ích lợi càng vĩ đại, có người chết đi là bởi vì trong lòng bành trướng tình yêu, Harry nghĩ, Snape thuộc về nhóm người cuối cùng này.
Y không để bụng thế giới phù thuỷ có hay không ngã xuống, không để bụng Voldemort có phải hay không điên cuồng đến bị lạc tâm trí, không để bụng cái gọi là chính nghĩa tà ác, y chỉ để ý một người —— Lily Evans.
Vì cô, có thể mạo sinh mệnh nguy hiểm làm gián điệp hai mang cho Dumbledore, bảo hộ con trai địch nhân của mình, chu toàn trong vai một Tử Thần Thực Tử giảo hoạt hoạt tàn nhẫn, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi luôn phải chống đỡ, chỉ vì bảo toàn cho cô một nhà an toàn vô ưu.
Sau đó, Lily bị Voldemort mưu sát, hắn ôm thi thể cô khóc lóc thảm thiết, trên cánh tay trái hoa bách hợp lóng lánh giờ ảm đạm như sao trời tắt sáng, đây là lại là một bí mật y chưa bao giờ để lộ, thậm chí chưa bao giờ nói với Lily.
Khi cô bé cười hỏi hắn: "Severus, linh hồn ấn ký của cậu là cái gì?", y quá thẹn thùng không dám nói ra miệng, ấp úng: "Tôi không biết......!Còn chưa có xuất hiện......" Đáy lòng thì đang bồn chồn, thịch thịch thịch —— đó là sau rất nhiều ngày căng thẳng cãi vã Lily tìm y nói chuyện, y không biết làm sao ——
Gương mặt tươi sáng lãnh diễm của cô mơ hồ ở cực nóng nước mắt, "Của mình chính là một cái sừng nai, xem này, ngay đây......"
"Xem......!ngay đây......"
"Xem......!sừng nai......"
Hồi ức tươi cười cùng thân thể đã mất sự sống trong lòng ngực như chồng lên nhau, Harry ở Bồn tưởng kí thấy được những vẻ mặt khác nhau của Snape.
Thấy tuổi y hưng phấn ở trên giường nhảy lên, cậu trai vẫn luôn nghiêm túc giờ trên mặt lộ ra vui mừng như điên không thể giải thích, tiếp theo hình ảnh vừa chuyển, Lily ngượng ngùng giơ lên tay, y trong mắt bi thương lạnh lẽo chết đứng.
Sét đánh cùng tiếng sấm đâm thủng sơn cốc Godric yên lặng, đêm đó, kẻ thần bí mất tích, phù thuỷ nơi nơi chúc mừng, gặp người liền kích động bắt tay cười vui, nhưng cũng chính là đêm nay, Severus Snape đã mất đi một nửa linh hồn mình.
Harry hít sâu từ Bồn tưởng kí đi ra, phòng hiệu trưởng tĩnh lặng, chậm rãi tiêu hoá kí ức tư mật của Snape.
Cậu hiểu lầm một vị anh hùng, thật nhiều năm.
Hogwarts khẩn trương tiến hành trùng kiến, trường học nghỉ nửa tháng, cho các học sinh về nhà dưỡng thương trấn định tâm tình, đồng thời Bộ Pháp Thuật phái không ít người tới tiến hành trùng tu cải tạo, kiểm kê tổn thất cùng bắt giữ Tử Thần Thực Tử còn sót lại.
Đúng là âm hồn bất tán ác mộng Voldemort rốt cuộc bị tiêu diệt, cứ việc rất nhiều người vẫn không thể tin được, thậm chí có người tuyên bố Voldemort chưa chết, mười bảy năm trước vết xe đổ còn đó, hắn chỉ là đang chờ đợi cơ hội ngóc đầu trở lại.
Voldemort dù sao cũng là một phù thuỷ pháp lực cường đại quỷ kế đa đoan, có rất nhiều phỏng đoán cũng bình thường, nhưng dù Nhật báo tiên tri phát lại nhiều văn chương nghi kỵ phỏng đoán, mọi người vẫn là càng có khuynh hướng tin Chúa tể hắc ám thật sự đã chết.
Đến nỗi chiến hậu thẩm phán, tiến hành coi như càng thuận lợi, một số lớn Tử Thần Thực Tử đã chết vào chiến tranh, các tay sai thân cận của Voldemort cũng đều đã bị tiêu diệt rơi rớt tan tác, không phải bị xử tử chính là bị nhốt vào Azkaban chung thân.
Chỉ có vài nhân vật giống Malfoy hiểu được bo bo giữ mình, giữ lại cho mình đường lui, bởi vì không có chứng cứ cụ thể mà không thể nào xuống tay, hơn nữa Narcissa Malfoy có công che giấu chuyện Chúa cứu thế còn sống, nên chỉ bị tượng trưng mà thu Malfoy chút tiền vàng trừng phạt.
Chút tiền này so với gia tài như biển của gia tộc Malfoy chỉ là chín trâu mất sợi lông, tuy rằng thoát khỏi ngục tù, nhưng đông đảo giới phù thuỳ đều đối Malfoy phỉ nhổ khinh bỉ, gia tộc bọn họ vĩnh viễn theo thời cuộc biến hóa mà thay đổi lập trường, tuyệt đối không đem sự tình nào quyết tuyệt, không đem lời nào nói rõ ràng, giống một con hồ ly tay xoa xoa, ghé vào trên cây, hai mắt tỏa ánh sáng, nơi nào có gà béo thì nhảy vào chiếm phần.
Mỗi người tham dự bảo vệ Hogwarts đều khó quên ngày đó, khói thuốc súng chiến tranh đầy trời, đủ mọi màu sắc chú ngữ quang mang nổ tung trên đầu, nơi nào cũng đều là phế tích cùng thi thể.
Có áo đen của Tử Thần Thực Tử, có trường bào đồng phục đều không phân biệt mà ngổn ngang trong chiến loạn, khói đen, lửa cháy, ánh sáng u lam quang, tơ nhện, nhân mã rống giận, yêu tinh châm biếm, còn có tiếng the thé của gia tinh lẩm bẩm trong tiếng nói hỗn tạp, một giọng nam gia tinh cùng một giọng nữ khác liên tục kêu gào: "Chúng ta muốn chiến đấu!"
Bọn học sinh vĩnh viễn không có khả năng quên việc chính mình lặp đi lặp lại xuất ra chú ngữ, hoặc tinh chuẩn hoặc lệch mục tiêu, ngay khi thấy địch nhân quỳ trên mặt đất mặt mày dữ tợn, bọn hài tử vẫn được gia đình thầy cô bảo bọc trong toà tháp ngà lần đầu tiên thấy rõ thế giới tàn nhẫn là như thế nào khiến người sợ hãi.
Những thành viên Hội phượng hoàng niệm chú ngữ, nước chảy mây trôi đi thẳng về phía trước công kích kẻ địch, một bên che chở bọn học sinh đã sợ tới mức run lên còn kiên trì muốn chiến đấu, D.A các thành viên gào thét cổ vũ nhau, nỗ lực đem những chú ngữ Harry dạy cho bọn họ không lưu chút nào mà xuất toàn ma lực phóng ra.
Mỗi một người dấn thân vào chiến đấu sớm đã quên chính mình là một cá thể, chỉ cảm thấy trái tim và tinh thần đều đã trở thành một khối thống nhất mạnh mẽ.
Chỉ vì bảo hộ Hogwarts.
Trận chiến tranh này thắng được không hề nhanh chóng, thắng được tinh bì lực tẫn, thắng được, tê tâm liệt phế.
Những tiếng hoan hô, vỗ tay như dời non lấp biển cùng tiếng khóc rống như trút được gánh nặng, những lời chúc mừng vui sướng như được sống lại cuộc sống thứ hai, cũng không xoá được cảm giác mất mát về những bạn bè và giáo sư đã ngã xuống.
Trở lại trường học, trên đại hội, hiệu trưởng McGonagall nắm chặt tấm da dê nghẹn ngào đọc ra tên những anh hùng đã hy sinh, toàn trường đứng lặng, học sinh đều biểu tình bi thương, không chỉ là Gryffindor, Ravenclaw, Hufflepuff còn có Slytherin học sinh, đều tham dự bảo vệ Hogwarts, những người hy sinh đó, không chỉ có có bạn học, cũng có thân nhân bằng hữu lão sư.
Vì thế, Hogwarts lầu chuyên môn tích ra một gian treo lên bức hoạ của các anh hùng hy sinh, chính giữa là bức họa to lớn của Dumbledore, ý cười vẫn luôn hiện hữu trên khuôn mặt hiền từ.
Bên cạnh, treo bức ảnh Snape nghiêm túc lại mang theo mỉm cười cứng đờ, đây khó có được là ở một năm Hogwarts đại hội khen ngợi các giáo sư, Dumbledore nhất định phải kêu y cũng chụp một tấm, y không thể không mới đối màn ảnh không quen thuộc cười một chút.
(Truyện đăng tải chính chủ duy nhất tại wattpad Mieomieo)
Harry trong tiếng thét đinh tai nhức óc đột nhiên tỉnh lại, chính là hiện cả phòng đều yên tĩnh, đó là một thói quen xấu chiến tranh lưu lại.
Cậu hít sâu một ngụm mở chăn xuống giường, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, vẫn là sương mù mênh mông, lại nhìn một chút đồng hồ, mới giờ.
Harry mặc vào áo khoác cùng quần jean, bọc lên một cái khăn quàng cổ lén lút đẩy cửa đi ra ngoài.
Chiến tranh kết thúc có mấy buổi tối cậu ngủ không tốt, trong mộng đều là những đôi mắt trợn tròn của bạn bè đã chết, cậu thường thường bởi vì áy náy mà rơi lệ đầy mặt, nhớ tới Fred, Lupin, Tonks liền suốt đêm trằn trọc, nhìn chằm chằm bóng đêm từ đen nhánh chuyển đến trắng bạch như bụng cá.
Tháng sáng sớm gió còn có điểm hiu quạnh lạnh lẽo, cậu lang thang không có mục tiêu trong lâu đài, chú ý tới có vài nơi còn sót khe nứt chưa chữa trị tốt, trong đầu còn lặp lại ai từng tại đây ngã xuống, ai đã từng phấn đấu quên mình lao ra đi bảo hộ đồng bạn.
Harry theo tay vịn cầu thang chậm rãi đi lên Tháp thiên văn, vòng qua cây cột gỗ cực lớn, hiện ra ở trước mặt cậu chính là bản đồ vận hành sao được điêu khắc bằng đồng, một đêm kia cậu trốn tránh ở dưới lầu, Draco tay run rẩy cùng Snape áo đen quay cuồng phảng phất còn rõ ràng trước mắt.
Khi đó cậu vì cái gì không có phát hiện Snape đáy mắt giãy giụa đến thế.
Nơi này có thể quan sát toàn bộ Hogwarts, là nơi lần đầu tiên cậu quyết định từ bỏ tìm kiếm Linh Hồn Bạn Lữ, là nơi một vị anh hùng tuyệt vọng mà nói ra Avada lấy mạng bằng hữu của mình, cũng là nơi thầy giáo kính yêu của cậu ngã xuống.
Cậu đi vài bước về phía trước, nắm lấy tay nắm lạnh băng, nghiêng thân mình, hít sâu một ngụm không khí thanh lãnh sáng sớm, gió to thổi qua phát ra tiếng phần phật, phảng phất Dumbledore áo bào trắng râu bạc còn ở trước mặt phiêu động, "Trò biết, thời gian a......" Lão nhân vui mừng nhìn thấy Harry, gật đầu, mặt mày giãn ra.
Harry tháo xuống mắt kính treo trên áo, phương xa mơ hồ thành một đoàn, non xanh nước biếc, mây trắng màu hồng nhạt treo đỉnh núi, không trung bay qua mấy nhân mã, đối Harry nâng lên chân thăm hỏi, cậu liền vẫy tay một chút, nhìn chăm chú vào bọn họ càng bay càng xa.
Harry lấy ra trong túi một món đồ, cậu cau mày nhìn tờ giấy gấp vuông vức trong tay, lại đem mắt kính mang lên, hai chân dựa nghiêng trên lan can.
Phong thư từ tương lai này cậu đã rất lâu không xem lại, nhớ hồi mới nhận được còn hận không thể một ngày coi kĩ hai mươi mấy lượt.
Chính là sau này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, vừa chạy trốn vừa chiến đấu, cậu đã suýt quên phong thư này, không nghĩ tới lâu như vậy tới nay nó vẫn luôn được cất trong bộ đồ mặc đi Gạch xanh phố ngày đó.
Harry nhấp miệng hít một hơi, ngón tay vuốt ve chữ "DEAR", nắng mới đầu ngày màu phấn màu tím dừng trên sườn mặt, tưới xuống một mảnh ấm áp ôn nhu, gió thổi giấy viết thư trên dưới đong đưa, cậu một hàng một hàng đảo qua những chữ cái hoa lệ hữu lực đã từng an ủi vực dậy trái tim mình trong rất nhiều thời khắc đau đớn, tuyệt vọng, mất phương hướng.
Từ núi xanh xa xa truyền đến tiếng hát du dương, làn điệu nhẹ nhàng phát ra vào lúc sáng sớm thanh vắng có vẻ hết sức dễ nghe.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, trong một giây ngắn ngủi Harry lập tức lắc mình tới gần chỗ tiếng vang, đũa phép trong tay, cẩn thận mà cảnh giới nheo lại mắt, là ai? Là Tử Thần Thực Tử? Hay cậu nghe lầm?
Harry càng dựa càng gần, nhẹ nhàng đẩy ra một cái cửa kính khác xem xét.
Cọt kẹt—— một tiếng cửa mở, đập vào gạch phát ra tiếng vang thanh thúy, cậu đột nhiên xả sau một bước giơ lên đũa phép nhắm ngay......Draco Malfoy?
Thiếu gia Slytherin mặc một áo choàng tơ lụa màu đen, bên trong là áo ngủ màu xanh, trên chân còn dẫm lên dép bông trong phòng, tóc hỗn độn, mặt mũi vẫn đẹp đẽ nhưng thiếu vui vẻ, dường như cả đời chưa cười vui từ tâm lần nào.
Draco dựa vào lan can, bên trái khóe miệng hơi bẹp ra, lộ ra trào phúng kinh điển: "Phương thức vấn an cỡ nào đặc thù, cậu cũng buổi sáng tốt lành, Potter." Hắn nói, Harry ngượng ngùng buông đũa phép cắm lại vào túi, tay nắm bức thư không dấu vết giấu đến phía sau.
Draco thấy được, nhưng hắn cũng không hỏi chuyện, xoay người hai tay nắm lan can sắt, nhìn nơi xa.
Harry nhấp nhấp miệng đi vào nhưng vẫn cố gắng đứng ở nơi xa Draco nhất, cũng đặt tay lên lan can.
Gió nổi lên luồn vào đầu tóc, màu bạch kim cùng đen tuyền đồng thời bay bay trong gió, hai cậu thiếu niên lặng im lắng nghe tiếng người du mục hát phía núi xa, thanh âm phiêu đãng, hướng về mặt hồ mênh mông vô bờ theo gió rời đi.
"Danny Boy." Draco bỗng nhiên nói.
Harry phục hồi tinh thần lại, nhíu nhíu mày nhìn về phía hắn, "Cái gì?"
"Bài hát này là ca dao Ireland, Danny Boy, người hầu của bà nội từng hát cho tôi nghe qua, nhưng bị coi là truyền bá tư tưởng Muggle, bị bà nội tôi......" Hắn nhấp miệng, nuốt vào một ngụm nước miếng, mặt mày chứa một tầng âm u.
Harry không biết như thế nào trả lời, cậu chỉ là nhìn thoáng qua sườn mặt u buồn của hắn, chậm rãi quay đầu.
Mục ca dần dần tiêu tán ở trong không khí.
Draco đứng thẳng dậy tùy ý vỗ vỗ hai tay, đối với Harry nhướng mày nói: "Tôi phải đi về, chúa cứu thế, đừng để trúng gió thổi bị cảm, đến lúc đó tôi có bỏ chạy không thoát được can hệ, cậu biết đó, một cái Tử Thần Thực Tử cùng......"
"Cậu nhất định phải nói như vậy sao?" Harry quay đầu lại nhìn hắn, xuyên thấu qua mắt kính nhìn chằm chằm đối phương ra vẻ không có việc gì lại vô tình hiện lên chút chua xót, "Tôi làm sao vậy, tôi vẫn luôn nói như vậy, nhiều năm như vậy cậu bỗng nhiên quên sao?" Draco châm chọc mà kéo kéo khóe miệng.
"Cậu tựa như bị khó ở vậy, chỉ cần tôi xuất hiện ở phụ cận, trong miệng cậu liền không có nói ra được cái gì dễ nghe......"
"Tôi thực xin lỗi không có tặng hoa cho cậu, hát ca cảm tạ, không có mang lên cành ôliu cài lên tóc HarryPotter, không có hoan hô đem cậu ôm vào trong ngực, hôn lên mặt cậu.
Ôi chao tôi thật là xin lỗi, vì cái gì, cậu biết không, bởi vì tôi," hắn lộ ra cái kỳ quái mỉm cười, "Là người nhu nhược, mỗi người đều đang nói, cậu không nghe thấy sao......" Hắn nâng lên hai ngón tay ở không trung vung, Harry lông mày theo lời hắn nói càng thêm xoắn chặt "Làm chúa cứu thế không vui, tiểu nhân này liền lui xuống."
Draco làm động tác chào quý tộc tay gập trước ngực rồi ung dung chậm rãi đi khỏi phòng.
Phải nói lắng đọng của quý tộc trăm năm thể hiện dù trong vô thức từng cử chỉ hành động của hắn, dù đáng ghét nhưng luôn đẹp mắt, dù bị chèn ép nói xấu nhưng luôn ung dung tự nhiên, tự cao kiêu ngạo không cần bất cứ ai thông cảm.
Draco càng tỏ ra như vậy Harry càng cảm thấy trái tim nặng nề bức bối muốn chết.
"Cậu biết không!" Harry nói, Draco đứng im tại chỗ, không có quay đầu lại, gió thổi tung lên áo choàng màu đen của hắn, "Ngày đó ở phòng trưng bày cúp tôi không nói cho cậu."
"D.N, không phải Doris Nelson......"
Draco hơi hơi nghiêng mặt, dùng một con mắt nhìn về thanh niên tóc đen phía sau, ánh nắng tím vờn quanh thân cậu, khiến cậu thoạt nhìn như mộng như ảo.
"Ấn ký của tôi nó......"
"Tôi vì cái gì muốn quan tâm?"
Draco lãnh đạm mà nói, chậm rãi đi thẳng về phía trước, Harry ngốc lăng tại chỗ, nắm chặt tờ giấy trong tay, nhìn theo bóng dáng cao gầy kia đi xuống dưới lầu.
Tiếng ca phương xa của người du mục lại vang lên, tiếng sáo xuyên phá không khí yên tĩnh, cậu thanh niên cô độc đứng ở Tháp thiên văn, gió lớn, thổi rối loạn mái tóc đen mềm mại của cậu.
Danny boy - Declan Galbraith
(Trích đoạn)
Mùa hè đã qua, và những bông hoa đang dần héo úa
Đã đến lúc em phải đi, và ta nằm chờ đợi.
Nhưng em hãy nhớ trở về, khi mùa hè lướt trên những cánh đồng
Hoặc khi những thung lũng đã lặng yên
và trắng xóa bởi tuyết phủ
Cũng là lúc ta ở đó trong ánh nắng
hoặc trong bóng râm
Oh Danny, oh Danny, ta yêu em nhiều lắm.
Và nếu như em đến, khi tất cả những bông hoa đang phai tàn
Và ta đã chết đi, cái chết yên bình mà ta có được
Em hãy tìm đến nơi ta đang nằm
Hãy quỳ gối và nói cho ta lời "Vĩnh biệt"
Và ta sẽ nghe thấy, như khi em bước khẽ qua mộ ta
Tất cả những giấc mơ của ta sẽ trở nên ấm áp và ngọt ngào
Và nếu em không quên nói rằng em cũng yêu ta
Ta sẽ đễ dàng an giấc chờ tới khi em đến
An giấc cho đến khi thấy được em..