[Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

chương 64-65

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Những tia nắng đầu tiên xuất hiện phía cuối chân trời nhuộm cho phương đông một màu vàng rực, Harry bưng một khay trà đặt xuống bàn sô pha thấp trong phòng khách.

"Một ly English Breakfast tea là một lựa chọn không tồi cho buổi sáng sớm." Cậu cầm ấm trà rót vào tách sau đó đặt trước mặt Snape.

Hắn nhấc tách trà lên và thưởng thức, vị chát đầm lan tràn trên đầu lưỡi không nhiều không ít vừa vặn với sở thích của hắn.

Snape ngắm nhìn thiếu niên tuấn tú qua làn hơi nước mỏng manh, hương cỏ sớm và gỗ sồi mạnh mẽ của lá trà Assam cũng không át được mùi dược liệu nồng đậm trong căn nhà.

"Trò..." Snape có nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Harry cũng không thúc giục, cậu chỉ an tĩnh mỉm cười lặng lẽ chờ đợi.

Thật lâu sau, lâu đến mức như đã qua hàng thế kỉ.

Ấm trà cũng nguội lạnh, mặt trời tỏa sáng khắp muôn nơi, một con chuồn chuồn đậu trên khung cửa sổ bất giác giật mình bay lượn lên cao.

Snape vươn tay vào trong túi áo lấy ra hai chiếc chai pha lê, một chai rỗng, chai còn lại chứa đầy độc dược màu cam nhạt.

Khóe môi Harry hạ xuống sửng sốt ngẩng đầu nhìn hắn.

Snape hít sâu một hơi rồi mở miệng gần như hèn mọn cầu xin, "Tôi sẽ không cố gắng tìm hiểu về em nữa.

Em đừng đi có được không?"

Harry không nói gì, đôi mắt mất đi màu sắc thường ngày tối sẫm sâu xa nhìn chằm chằm vào Snape, rèm cửa nửa hé mở, ánh sáng từ ngoài rọi qua khung cửa, gương mặt cậu ẩn trong bóng râm trầm mặc không có một biểu tình dư thừa.

"Tôi có thể lập lời thề bất khả bội." Giọng nói của hắn có chút run rẩy khó phát hiện.

Harry khẽ chớp mắt, khóe môi lại treo lên nụ cười mỉm lái sang một đề tài không liên quan.

"Em nghe nói Hiệp hội độc dược tổ chức một buổi hội thảo vào hôm nay?"

"Là Hội thảo đột xuất về vấn đề lên án những kẻ lũng đoạn thị trường độc dược ở Italy." Snape đảo mắt vào sâu trong nhà rồi đáp.

"Trình độ của trò cũng đủ để lấy chứng nhận bậc thầy, đi với ta đến hội thảo ta sẽ bảo lãnh cho trò."

"Thầy biết là em không thích nổi tiếng.

Bậc thầy độc dược tuổi, như vậy gây chú ý quá rồi." Cậu khẽ lắc đầu.

"Vậy thì năm nữa.

Ta đã có được chứng nhận bậc thầy năm tuổi." Snape nhìn Harry một cách cố chấp.

Harry ngẩng đầu ngắm bầu trời xanh ngắt ngoài cửa sổ, "Hội thảo diễn ra vào giờ sáng, nếu thầy không khởi hành ngay bây giờ sẽ trễ đấy."

Snape mím môi, siết chặt nắm tay nhưng cũng không nói gì thêm.

Lòng kiêu hãnh cao ngất không cho phép hắn tiếp tục cưỡng cầu.

Hắn đứng dậy trầm mặc đi ra khỏi nhà, Harry tiễn hắn đến tận cửa.

"Tôi chờ em ở Hogwarts." Snape quay lại nói với Harry như một nỗ lực cuối cùng.

Cậu không nói gì chỉ nhẹ nhàng cười nhìn hắn độn thổ rời đi.

Harry cứ đứng ngơ ngẩn trước cửa một lúc mới bước vào nhà.

Cậu ngồi xuống vị trí Snape đã ngồi phức tạp liếc hai chai độc dược trên bàn.

"Chậc, chậc.

Không hổ là người bị Quy tắc nhắm tới, không đơn giản tý nào." Merlin từ góc nào đó bay ra đáp lên bàn trà đi vòng quanh hai cái chai cảm thán.

"Trí tuệ của thầy ấy chưa bao giờ làm tôi hết ngạc nhiên." Harry nhấp môi.

"Một kẻ thức thời đấy.

Đáng tiếc." Merlin lắc đầu.

"Ông ấy chắc đã đoán ra.

Tôi đã ngu xuẩn để lại nhiều manh mối vậy mà." Cậu thở dài.

"Quyết định rồi sao?" Merlin ngồi phịch xuống mặt bàn lo lắng hỏi.

"Ừ" Harry mỉm cười gật đầu, "Trên đời này muốn có vài thứ thì phải trả cái giá tương đương.

Lily, James, Sirius, Remus, Cedric, Fred, Tonks, Moody và cả Snape.

Tương lai của bọn họ đã từng bị tàn nhẫn tước đoạt khi còn rất trẻ.

Trực tiếp hay gián tiếp đều là vì tôi." Cậu cầm lấy chai pha lê rỗng lại lấy chai độc dược chứa đầy chất lỏng màu cam đặt vào cạnh nhau.

"Lấy tương lai một mình tôi đổi lấy tương lai của tất cả bọn họ.

Tôi thấy vẫn còn lời lắm."

Merlin nghe lời Harry nói mà trầm tư suy nghĩ ngón tay vô thức gõ gõ lên cái bụng bự tròn vo.

"Tôi phải quay trở lại làm việc thôi.

Còn nhiều chuyện phải sắp xếp lắm." Harry vỗ vỗ má cho tỉnh táo rồi đứng dậy tiến vào phòng trong.

...

Ngày tháng năm .

Sân ga ¾ đông như mắc cửi chào đón học trò trở lại trường sau một mùa hè đầy tin giật gân.

Harry cứ đi từ đầu này đến đầu kia của con tàu tìm kiếm anh trai, nó còn xông vào toa riêng của nhà Malfoy.

Nhưng đến khi tàu chuẩn bị chạy vẫn không tìm thấy Harry.

"Này, bồ định làm gì?" Ron ngăn nó lại trước khi nó nhảy khỏi tàu.

"Anh Harry không đến kịp mình phải đi tìm ảnh." Nó giãy ra.

"Đừng có điên.

Lỡ ảnh đến Hogwarts trước rồi thì sao? Cứ đi tới trường trước đi mình có thể nhờ giáo sư hay hiệu trưởng Dumbledore tìm anh ấy." Ron nói với nó.

"Được rồi." Harry buông thõng tay không cố xuống tàu nữa, nó nhìn cảnh vật từ từ chuyển động hướng ra sau nỗi bất an trong lòng càng ngày càng lớn.

...

Mây đen trĩu nặng, trông như thể sắp sửa kéo sụp cả bầu trời xuống bất kỳ lúc nào, dường như có một cơn bão sắp đến, không khí oi nồng bức bối, ngay cả việc hít thở cũng khó khăn, có cảm tưởng dường như bản thân đang bị giam cầm trong một không gian u ám kín mít không thể nào thoát ra.

"Thời tiết hôm nay thật tệ." Harry ngẩng đầu nhìn trời nhận xét sau khi viết nốt vài chữ cuối trên tấm da dê.

Cậu gấp gọn tờ giấy bỏ vào bao thư niêm phong thật kĩ còn cẩn thận ếm cho nó vài bùa chú chống thấm nước.

Harry đứng dậy đến bên cạnh cửa sổ, nơi đó đã có gần chục con cú lúc nhúc chen chúc với nhau đứng chờ sẵn.

Khi cậu chọn một con cú hoạt bát nhỏ nhắn, cả đám còn lại đều kêu to bất mãn.

"Đừng vội.

Sẽ tới lượt các bạn nhanh thôi." Cậu mỉm cười sờ đầu trấn an đám cú.

Harry buộc lá thư vào chân con cú nhỏ thả nó bay lên bầu trời rồi quay vào trong lấy ra một chiếc hộp lớn xếp từng hàng độc dược trên bàn vào trong.

"Độc dược có nhiều đến đâu cũng có lúc hết.

Cậu có nghĩ đến khi không có cậu bọn họ phải làm sao không?" Merlin bay lơ lửng bên cạnh Harry hỏi.

"Bọn họ vẫn sống tốt trước khi tôi tới, cũng sẽ ổn thôi nếu không có tôi." Cậu mỉm cười.

Phải mất một lúc cậu mới sắp xếp, phân chia hết được số lượng độc dược khổng lồ vào hai hộp lớn gửi gắm cho mấy nhóc cú lao nhao từ nãy tới giờ.

Harry dựa vào cạnh cửa sổ mỉm cười trông đàn cú cho đến khi chúng biến mất hẳn sau những tầng mây dày nặng trên bầu trời.

"Harry này.

Tôi hỏi cậu một chuyện được không?" Merlin thắc mắc.

"Ừm?"

"Tôi có thể nghe thấy tiếng gào thét đau đớn trong lòng cậu.

Nhưng tại sao cậu vẫn cười?" Merlin nghiêng đầu hỏi.

Lão là sinh linh do trời và đất dựng dục nên, đã tồn tại suốt hàng vạn năm rồi mà lão vẫn không thể nào hiểu hết được cảm xúc phức tạp của con người.

"Không cười chẳng lẽ phải khóc hay sao." Cậu khẽ cười bình thản, thật sâu trong đáy mắt thoáng hiện lên nỗi buồn dậy sóng.

"Nếu thế dù cho cả cơ thể này có tan thành nước cũng chẳng đủ cho tôi khóc."

Harry rửa sạch tay, chỉnh trang lại y phục rồi ra khỏi nhà.

Cậu quay đầu ngắm nhìn căn nhà đã đồng hành cùng cậu suốt bao năm một lần nữa rồi thu nhỏ nó lại.

Cả ngôi nhà rung lên tỏ ra chống đối nhưng vẫn bị cậu cưỡng chế thu hồi.

"Merlin, giúp tôi chăm sóc cô bé này nhé." Cậu ve ngôi nhà gỗ nhỏ trong lòng bàn tay thì thầm.

Merlin bay tới đối diện cậu, một vầng sáng lóe lên lão trở lại với hình dạng thật sự của mình, to lớn và uy nghiêm, mặc áo chùng đỏ với thắt lưng bằng da trâu đen sẫm vắt ngang hông.

"Cậu có sợ không? Vẫn còn cơ hội để quay đầu đấy."

"Sợ chứ.

Nhưng tôi càng sợ phải chứng kiến những người thân yêu rời bỏ mình hơn." Cậu cười buồn.

"Thôi được rồi.

Sau khi cậu đi tôi sẽ theo lệ cũ xóa trí nhớ của bọn họ về cậu." Merlin máy móc nói.

"Merlin, nể mặt tôi đã làm việc cho ông bấy lâu nay coi như là ân huệ cuối cùng.

Chỉ lần này thôi tôi muốn được nhớ đến, được trở thành một phần trong hồi ức của bọn họ.

Được không?" Cậu hỏi.

"Được." Lão gật đầu.

"Cám ơn ông rất nhiều." Cậu mỉm cười hiền hòa.

Harry ngẩng đầu nhìn bầu trời mây đen vần vũ sau đó khép lại đôi mi, từ trong cơ thể cậu bộc phát ra thứ ánh sáng vàng kim lấp lánh.

Sau đó ánh sáng từ tứ chi bách hài dần rút đi tập trung trước ngực.

Nơi đó ngày càng sáng chói gần như làm lu mờ cả ánh sáng ban ngày khiến mọi vật gần đó trở nên tối tăm, u ám.

Merlin vẫn cứ đứng đó quan sát dù cường độ ánh sáng có thể khiến một người bình thường mù lòa ngay lập tức, lão vươn tay đón lấy quầng sáng khi nó bay ra khỏi ngực Harry.

Ánh sáng dần rút đi để lộ một dấu hiệu hình tròn phức tạp sóng sánh giống nước mà không phải nước lưu chuyển ánh sáng bảy màu.

Harry ngã xuống, mi mắt khép hờ, môi mỏng khẽ mỉm, gương mặt an tường như thể cậu chỉ đang rong chơi trong giấc mộng buổi ban trưa nhưng trái tim của cậu đã ngừng đập, lồng cũng chẳng còn hô hấp phập phồng.

Merlin cầm mảnh thần cách trong tay thở dài, gió lớn rít gào áo chùng lão tung bay phấp phới trong không trung đỏ rực quỷ dị như màu máu.

Ở Hogwarts, Harry chạy đến ký túc xá Ravenclaw gặp ai cũng hỏi nhưng không người nào nhìn thấy Harry.

Càng gần đến lúc cổng trường đóng lại nó càng bàng hoàng hoảng hốt hơn.

Đôi mắt xanh biếc dần hoe đỏ, nó mếu máo lẩm bẩm.

"Harry, anh rốt cuộc đang ở đâu vậy?".

Chương :

Từ thời hồng hoang khi nói tới rắn người ta nghĩ ngay tới thâm độc, chết chóc, hiểm ác, tinh quái, xảo quyệt... Đương nhiên trong một vài nền văn hóa rắn mang hình tượng hướng thiện nhưng chỉ là một số ít trong kho tàng đồ sộ những tiếng xấu gắn liền với loài vật này. Chính nét đặc trưng sinh học của loài rắn đã góp phần quyết định ý nghĩa biểu tượng của nó. Cách di chuyển uyển chuyển và sự siết chặt trong động tác bắt mồi biểu trưng cho sức mạnh, sự lột da biểu trưng cho sự tái sinh, nọc độc của rắn chính là cái chết, tử vong và hủy diệt. Con người nhìn chung là sợ rắn nên tư tưởng của của Slytherin không phải ai cũng hiểu hay muốn đi tìm hiểu. Chả thế mà trong Slytherin hành vi thủ tục, thứ mà bất cứ Slytherin nào cũng phải thuộc nằm lòng, đã chẳng có điều thứ ba mươi ba: giải thích vô dụng, nếu biết trước sẽ thương tổn, không cần làm.

Trong cuộc đời ngắn ngủi hơn ba mươi năm của Snape cho dù là lúc ấu thơ chưa được tiếp xúc với lời răn dạy này cũng đã triệt để thực hiện nó nhuần nhuyễn đến tận cùng. Hắn chưa bao giờ giải thích hành động của hắn với một ai, kể cả Lily người bạn thân duy nhất của hắn. Như thế cũng không đại biểu hắn thiển cận cho rằng mọi việc hắn làm đều đúng. Ngược lại, gần như mọi quyết định chóng vánh nửa đầu cuộc đời hắn đều là những sai lầm tiếp nối sai lầm. Hai điều làm hắn hối hận nhất một là tham gia vào Tử thần thực tử, hai là vì quá muốn chứng tỏ bản thân mà mách lẻo lời tiên tri của Trelawney cho Chúa tể hắc ám suýt hữa hại Lily mất mạng. Giờ đây, có lẽ hắn chuẩn bị có điều thứ ba. Snape nhìn Flitwick mặt nhăn mày nhíu cầm danh sách học sinh đi tới mà lên tiếng hỏi.

"Các học sinh đều tới đủ chưa?"

"Còn thiếu trò Potter nhà tôi. Không biết có chuyện gì không? Tôi phải đến báo cho hiệu trưởng chuyện này mới được." Flitwick thở dài rời đi.

Harry Potter, Snape lẩm nhẩm như muốn nghiền nát cái tên này trên đầu lưỡi. Đáng ra ngày đó tôi nên bắt em lại, trói chặt hết cả chân tay để em không thể nhảy nhót đi đâu được nữa. Cho em biết cái giá phải trả khi dám trêu chọc xà vương Slytherin là như thế nào.

Trên đời này, ngoài mẹ ra, hắn cực ít khi nhận được thiện ý từ người khác. Cái thế giới chó má coi trọng ngoại hình này, mặt đã không đẹp ai còn kiên nhẫn muốn tìm hiểu tính cách một người chứ. Huống chi tính cách của hắn cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam. Hồi nhỏ người chịu vươn tay với hắn chỉ có Lily. Cô xinh đẹp, thánh thiện lại còn là phù thủy, Snape coi cô như một bến đỗ bình yên nơi gửi gắm những tâm tư tình cảm của hắn suốt những năm tháng thời thơ ấu chìm trong khổ sở và bạo lực. Nhưng càng lớn hắn lại càng nhận rõ, Lily không giống hắn lại càng chẳng phải đồng loại của hắn. Cô rực rỡ chói mắt như ánh mặt trời còn hắn lại chỉ là con rắn ưa thích bóng râm u ám. Cô không hiểu được dã tâm của hắn, niềm đam mê nghệ thuật hắc ám của hắn. Mâu thuẫn cứ tích tụ dần cho đến một ngày vì một câu nói trong lúc tức giận hắn tổn thương cô, cắt đứt tình bạn suốt bao nhiêu năm cũng chấm dứt luôn mối tình đầu mà hắn từng ngày đêm ảo tưởng.

Hắn lao đầu điên cuồng nghiên cứu nghệ thuật hắc ám, khao khát sự công nhận hắn đầu quân cho Chúa tể hắc ám. Hắn nghe lén lời tiên tri dâng lên cho Voldemort để tranh công để rồi bàng hoàng nhận ra người trong lời tiên tri ấy có thể chính là con của Lily. Hắn đến gặp Dumbledore chấp nhận làm gián điệp cho Hội Phượng Hoàng chỉ để bảo toàn mạng sống của Lily, chỉ Lily không còn ai khác. Đó là bản chất của hắn ích kỷ, hẹp hòi đến tận cùng. Cho dù sau này Dumbledore có đứng ra bào chữa cho hắn thế nào thì hắn cũng vẫn không bao giờ quên được ánh mắt ghê tởm của ông ngày hắn đến cầu xin.

"Vậy là cậu chẳng bận tâm gì đến cái chết của chồng và con cô ấy sao? Họ cứ chết, miễn sao cậu đạt được cái mà cậu muốn?"

Sự việc diễn ra sau đó nằm ngoài dự kiến của hắn, Dumbledore hay bất cứ ai. Có đánh chết người ta cũng không tin một tồn tại bố đứng đầu trong danh sách "Những Phù Thủy Hắc Ám Nguy Hiểm nhất Mọi Thời Đại" lại bị làm tan biến chỉ bằng một câu thần chú. Người Voldemort kỳ lạ thay lại là người thứ hai cho hắn thiện ý. Hắn vẫn nhớ rõ ràng giọng nói hiền từ cùng độ ấm bàn tay người đó vuốt lên mái tóc đầy dầu lúc nào cũng bị chê cười của hắn.

Hòa bình trở lại giới phù thủy, khi hắn đang không biết làm gì tiếp theo thì bị Dumbledore bắt đi làm tráng đinh. Thề với Merlin đây chính là quyết định sai lầm nhất đời hắn. Tháng này qua năm khác, hắn càng ngày càng cảm thấy công việc này đang bức hắn phát điên. Không điên sao được khi thấy công sức hắn bỏ ra từng ngày nhồi nhét kiến thức vào mấy cái bộ não nhỏ xíu như quỷ khổng lồ để rồi thứ hắn nhận lại được là hàng tá vạc nổ tung cùng mớ bài tập nát đến không thể tưởng tượng đây là do người viết ra. Hắn biết tất cả biệt danh, tất cả những câu chửi rủa mà đám quỷ con ấy nói về hắn, mỗi năm lại tăng thêm vài cái nhưng hắn chẳng quan tâm. Cho đến cách đây năm, hắn lại để ý đến cái nhìn của một người về hắn. Người thứ ba cho hắn thiện ý, người mà hắn yêu đến rồ dại nhưng không dám mơ tưởng, Harry Potter.

Xuất thân tôn quý, tư chất bất phàm, ngoại hình xuất chúng, cậu là tất cả những mặt đối lập với hắn. Điều hiếm thấy chính là với điểm xuất phát cao ngất như thế, cậu không hề tự cao như thằng nhóc Malfoy bị chiều hư mà lúc nào cũng bình dị, khiêm tốn đối xử tốt với mọi người. Harry chính là một thỏi nam châm thu hút bất cứ ai tiếp xúc với cậu. Vì gương mặt và cái tên hắn từng có ấn tượng không tốt với Harry, hắn cho rằng việc cậu làm là giả tạo nên đã cố ý theo dõi và tạo cơ hội để hắn tìm hiểu sâu hơn bóc trần lớp mặt nạ mà hắn cho rằng Harry đang đeo nhằm lừa dối mọi người giống như tên Potter vô liêm sỉ kẻ thù từ thời đi học của hắn.

Nhưng hắn lại sai rồi, Harry làm hắn ngạc nhiên với tài hoa cùng vốn hiểu biết sâu rộng của cậu. Sự dịu dàng và bao dung của Harry làm hắn bối rối. Hắn đánh giá cao định lực của bản thân cũng đánh giá thấp sức hấp dẫn của cậu. Bản thân Harry đã mang theo mị lực mê người, thậm chí chẳng cần cậu nói gì chỉ cần gương mặt xinh đẹp ấy cười nhẹ một cái là đã có thể khiến người ta nhịn không được sa vào đó, càng không cần nói đến sự chăm sóc tỉ mỉ ân cần của cậu. Một tồn tại chói mắt như thế lại hạ mình làm thân với lão dơi già xấu xí khắc nghiệt. Những món quà nhỏ, những buổi tối cùng nhau đàm đạo về độc dược hay đơn giản là cùng nhau yên tĩnh chấm bài tập, từng chút một không tiếng động chiếm hết mọi ngóc ngách trong cuộc sống của hắn. Đến khi nhận ra thì đã muộn, hắn đã hãm sâu không thể rút ra được. Có lẽ là do ngây ngốc trong bóng tối đã lâu, làm từ chỗ sâu trong linh hồn hắn đều chán ghét hắc ám dị thường, hắn khao khát ánh sáng. Nếu như Lily là ánh mặt trời nóng cháy hắn chỉ dám nhìn từ xa thì Harry lại như ánh đèn vàng ấm áp gần gũi mà hắn có khả năng giấu đi làm của riêng không cho kẻ nào nhìn thấy. Vì thế hắn làm một việc đi ngược với tính chất của một Slytherin là tôn trọng sự riêng tư của người khác, hắn điều tra Harry. Hắn muốn biết tất cả về Harry, muốn nắm chặt cậu trong lòng bàn tay. Để rồi hắn phát hiện ra nhiều điều kỳ lạ không thể tưởng tượng được.

Cơ bản chính sự tồn tại của Harry đã là một sự kỳ quái rồi. Cậu quen thuộc đường ngang ngõ tắt trong Hogwarts cho dù chỉ mới nhập học. Biết hết tất cả sở thích của mọi giáo sư, người làm trong trường. Và đặc biệt rất thích thân cận với hắn. Hắn biết hắn xấu tính mà Harry càng không phải là người thích tự ngược. Cho nên hắn phỏng đoán, phải chăng Harry đã biết hắn từ trước rồi hay không?

Chuyện diễn ra ở lều hét, hắn chấn động, hắn không thể tin nổi trên đời này lại có người có thể hi sinh vì hắn nhiều như thế nhưng song song đó hắn lại phát hiện thêm một bí ẩn về thân thế của Harry. Nhiều lúc hắn cũng hận bản thân vì sao vị giác của hắn lại nhạy cảm đến thế, vì nếu không hắn đã chẳng nhận ra được hương vị đặc biệt bên trong máu của cậu. Hắn biết như thế là không tôn trọng Harry nhưng vì bản tính cố chấp, hắn tái tạo lại được loại độc dược mà người bí ẩn đã giết chúa tể hắc ám cho hắn uống. Cùng với những đặc trưng huyết thống thần kỳ của Harry hắn đưa ra kết luận cậu phải có liên hệ đặc biệt gần gũi với người bí ấn hoặc giả chính là bản thân người bí ẩn. Cái suy luận nực cười này chính hắn còn cảm thấy vớ vẩn một thời gian. Cho đến khi năm học mới bắt đầu.

Những sự kiện kỳ quái xảy ra liên tiếp, một lần thì có thể coi là trùng hợp nhưng đến lần thứ , , thì đã không phải là trùng hợp nữa rồi. Đêm hôm Halloween, hình ảnh mà con Ông kẹ đó bày ra trước mắt hắn làm hắn càng thêm khẳng định suy đoán đáng sợ của mình. Harry không phải là người của thời không này hoặc ít nhất không phải là người của dòng thời gian này. Cậu đến từ tương lai, một tương lai chúa tể hắc ám còn sống và thành công tìm được gia đình Potter. Cha mẹ Harry mất năm cậu mới tuổi. Cha mẹ của Harry... Tuy rằng chỉ lướt qua giây lát nhưng hắn vẫn thấy được, đôi mắt của Harry vốn dĩ có màu xanh biếc, chính là đôi mắt của Lily mà hắn đã quá quen thuộc.

Hắn bàng hoàng, hắn kinh hoảng, hắn hối hận. Một đứa bé mất đi cha mẹ, bị tử thần thực tử săn đuổi đến mất cả đôi mắt, có thể còn bị bắt nạt làm thế nào để trưởng thành. Và hắn cũng có thể tưởng tượng được trong nỗi tuyệt vọng mất đi Lily đối diện với gương mặt giống hệt kẻ thù của mình hắn có thể sẽ đối xử với Harry thế nào. Ông kẹ của Harry trong lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám chính là bằng chứng. Trong cơn bấn loạn lại bị mấy câu của con chó Black thích hắn lại ngu xuẩn mà tổn thương Harry. Một người đến từ tương lai, chắc chắn cậu biết những chuyện hắn đã làm vậy mà cậu đang làm gì đây? Tiếp cận hắn, trả thù hắn ư? Chuyện nghiêm trọng nhất mà hắn nghĩ được, chính là Harry đùa giỡn với tình cảm mà hắn vất vả kìm nén cho rằng hắn vẫn còn tơ tưởng đến Lily. Lại thêm một sai lầm chí tử. Có ai vì bảo vệ kẻ thù của mình đến mức dâng cả mạng sống ra hay chưa? Khoảnh khắc trông thấy Harry bị vùi dưới đống đổ nát, hắn ngay cả ý nghĩa chết theo để tạ tội cũng đã có. May mắn là cậu không có việc gì.

Khi người tự xưng là 'ông nội' của Harry xuất hiện, hắn đã lờ mờ cảm thấy bất an. Tuy hình dạng giống hệt nhưng ánh mắt ông ta vô cùng lạnh lẽo, ngoại từ Harry ông ta nhìn tất cả mọi người mọi vật như nhìn con sâu cái kiến. Suốt tháng cậu rời đi, hắn từng đến Gloucestershire, tìm đủ mọi cách để liên lạc với Harry nhưng chỉ phí công. Giống như khi cậu từ hư không đến đây, giờ cũng biến mất vào hư vô vậy. Ngay cả khi Harry trở lại, đôi mắt tuyệt vọng đến chết lặng ngắm nhìn thiên không của cậu làm hắn đau đớn. Ngay giây phút đó hắn biết được hắn sắp mất đi Harry rồi. Mà đến chút nỗ lực để ngăn cản hắn cũng không thể làm được. Vì hắn biết sức mạnh của thế lực sắp cướp đi cậu không phải là thứ mà con người có thể hình dung.

Làm sao để Harry có thể ở lại được đây? Hắn phát điên với những ý nghĩ này. Hắn muốn cầu xin nhưng đôi môi vô dụng chẳng thể thốt lên một lời. Dù mong mỏi cũng không dám nói nhớ, đáng thương ngu ngốc đến không thể cứu chữa. Hắn hối hận rồi, lòng kiêu hãnh chẳng là gì so với nỗi đau mất đi người đó. Harry, em đừng đi có được không?

Snape đưa mắt nhìn bầu trời mưa to tầm tã ngoài cửa sổ, lồng như bị bóp nghẹt không thở nổi. Giờ khai giảng đã đến hắn lê bước vào trong đại sảnh, mặt vô biểu tình không ai biết được giờ đây trong lòng hắn chính là sóng to gió lớn thế nào.

Sau tiết mục phân viện thường lệ mỗi năm, Dumbledore đứng lên nói vài lời mở đầu cho năm học mới.

"Chào mừng bọn nhỏ, một năm học mới lại đến. Ta muốn thông báo cho các trò một tin vui trường chúng ta vinh hạnh được lựa chọn làm nơi đăng cai tổ chức cuộc thi đấu Tam pháp thuật..."

Giọng của Dumbledore to và rõ ràng cũng đang thông báo một chuyện rất giật gân nhưng bọn học trò ở dưới đứa nào cũng không nghe vào đầu. Tiếng xì xào bàn tán ngày một lớn hơn, tất cả đều lo hắn hướng đến chỗ trống tại bàn ăn Ravenclaw muốn biết chuyện gì đã xảy ra với đồng học mà tụi nó luôn yêu quý.

Ầm...

Cánh cửa lớn của lễ đường bật mở, để lộ bầu trời đầy giông bão, luồng sét màu tím rạch nát không trung, dọc theo phía chân trời có vô số những tia chớp lập lòe giương nanh múa vuốt. Trong phút chốc cả đại sảnh đều bị bao phủ bởi ánh sáng trắng lóa, mà ở giữa luồng sáng chói mắt đó có một bóng đen đứng sừng sững mơ hồ có thể thấy được hình dáng áo chùng bay lượn trong trận cuồng phong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio