[Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

chương 86: nguy hiểm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Harry" Lily hoảng loạn hét lên.

"Xin ngài, hãy làm gì cứu thằng bé đi." Cô bắt lấy áo Grinderson cầu xin.

"Nếu không hoàn thành trận pháp ở đầu bên kia thì không thể kết nối được khóa cảng." Grinderson lắc đầu nói, mặt gã không còn vẻ ngả ngớn vừa rồi mà trở nên âm u đáng sợ.

Grinderson nhanh chóng móc ra một mặt gương hai mặt khác quát vào đó bằng tiếng Đức.

Dumbledore nghe ra gã đang ra lệnh cho người bên kia đến rừng Đen tìm kiếm Harry nhưng khu rừng rộng lớn trong lúc nguy cấp này biết đường mà tìm.

Ông cũng chỉ có thể bất lực theo dõi tình hình bên kia eo biển bằng tấm gương nhỏ trên tay.

"Khà...!khà...!khà..." Gellert Grindelwald tự xưng há to cái miệng đã rụng gần hết răng phát ra tiếng cười trầm đục đắc ý.

"Suối nguồn tươi trẻ...!khục...!khục...!không nghĩ tới không phải là một địa điểm mà lại là một con người."

Lão nhấc tay trái đang bị trói của Harry lên dùng dao rạch một đường sâu đến tận xương rồi kích động ngắm dòng máu mang mùi thơm ngọt hấp dẫn túa ra như suối.

Không kìm lòng nổi lão già vục đầu xuống lòng bàn tay cậu láp khiến Harry ghê tởm tới mức buồn nôn.

"A...!thật ngon" Lão già thở dài thỏa mãn đứng dậy hưng phấn quan sát đôi tay gân guốc của bản thân.

Lão cảm tưởng như sức mạnh đã rời bỏ lão vì tuổi tác đang trở lại, đúng là một cảm giác tuyệt vời.

Làn da nhăn nheo chảy xệ trải đầy đồi mồi trở nên đàn hồi, mái tóc trắng xác xơ phút chốc mềm mượt sẫm màu hơn.

"Thế nào ngài Grindelwald? Tôi đã nói đúng phải không?"

Harry trừng mắt nhìn Voldemort và Bellatrix biến mất lại xuất hiện bên cạnh lão già nọ.

"Ồ không! Tôi phải nói rằng tôi chưa bao giờ nghi ngờ lời ông nói, Voldemort" Lão ta chăm chăm nhìn Harry với vẻ mặt tham lam xấu xí.

"Và sau khi tôi xong việc với nó.

Ngài sẽ có được bao nhiêu máu ngài muốn." Voldemort nắm lấy gậy chống tự nhiên nói chuyện như thể đang tán gẫu với bạn bè thời tiếp hôm nay thế nào.

Trong lúc Voldemort và Grindelwald đang cò kè mặc cả, Bellatrix đi đến bên cạnh Harry.

Chát!

Bà ta vung tay tát cho Harry lệch mặt qua một bên.

"Ranh con! Được ngài để ý tới chính là vinh hạnh lớn của mày thế mà mày dám tấn công ngài."

"Bella" Voldemort bước tới cầm bàn tay của Bellatrix vỗ nhẹ.

"Đừng đánh đau tay, chúng ta còn nhiều thời gian."

"Vâng ạ." Bellatrix cười khúc khích nép mình vào người Voldemort như chú chim nhỏ.

Harry ngẩng phắt đầu lên nhìn gã, "Sectumsempra".

Ngôn Tình Trọng Sinh

Bellatrix hét lên chói tai vội vàng kéo Voldemort lùi ra xa.

Ngực và bả vai bà ta bị những lưỡi dao vô hình cắt sâu.

Voldemort còn nghiêm trọng hơn, cả cánh tay gã bị chém gần như đứt lìa chỉ còn một ít thịt treo trên bả vai.

"Thằng chết tiệt.

Crucio" Bellatrix tức tối quăng lời nguyền hành hạ về phía Harry.

"Expelliarmus" Cậu né được rồi phóng thần chú đáp trả đánh bay đũa phép của bà ta.

"Đã như thế rồi mà vẫn có thể sử dụng phép thuật không đũa phép.

Đúng là một thằng nhóc cứng đầu." Voldemort dường như không hề thấy đau đớn mà càng thêm phấn kích.

Mặc kệ từng vòng xích quấn trên người, Harry vẫn có thể tìm cách giãy thoát được cánh tay trái.

"Baubillious"

Harry nắm lấy một sợi xích ra một tia sét, trong bóng tối phía xa vang lên một tiếng hét thảm sợi dây ngay lập tức chùng xuống.

Cậu mím môi rút móc sắt găm trên bả vai bên trái ra.

Dùng hết sức lực cuối cùng rút lại bàn tay phải, da rách thịt bay, lòng bàn tay hoàn toàn nứt toác, xương cổ tay vặn vẹo máu theo đầu ngón tay chảy xuống thấm ướt mặt đất đầy tàn tro.

"Phí quá, phí quá" Grindelwald đứng ở xa thấy cảnh này nhíu mày than thở.

"Dây dưa lâu quá nên kết thúc rồi." Voldemort lẩm bẩm rồi hô lớn ra lệnh.

"Đến đây."

Sương mù mông lung dày đặc từ đâu kéo đến, nhiệt độ không ngừng hạ xuống, chỉ nháy mắt cỏ cây đã khoác lên mình một lớp sương mỏng, mặt đất cũng dần dần bị những bông tuyết trắng xóa bao trùm.

Ánh trăng sáng rọi hắt lên hàng trăm bóng đen khoác trên mình những tấm giẻ rách rưới lướt qua những hàng cây.

Dù đã giải phóng được hai tay nhưng cơ thể của Harry vẫn bị ba bốn sợi xích trói chặt hạn chế khả năng di chuyển, cậu chỉ có thể đứng trơ mắt hoảng hốt nhìn đám giám ngục bay về phía mình.

Cảnh vật xung quanh tối đen, chỉ có mùi máu thơm ngọt phảng phất hòa cùng mùi khét lẹt của xương cốt bị đốt cháy.

Harry dường như nghe thấy những tiếng kêu thét bi thảm cùng phẫn nộ rồi dần méo mó như bị nhiễu sóng mà trở nên chói tai, cậu liều mạng giữ cho bản thân mình tỉnh táo.

Một bóng đen sà xuống từ trên cao.

Tên giám ngục lật mở mũ trùm đầu để lộ ra gương mặt xám xanh khô quắt như xác chết chầm chậm tiến lại gần Harry.

"A~" Voldemort thở dài cảm thán.

"Nhìn xem sinh mệnh từng chút trôi đi, linh hồn từng chút tàn lụi quả thực chính là khung cảnh đẹp nhất trên đời."

Những âm thanh vang vọng trong đầu cậu chợt im bặt toàn bộ hình ảnh trước mắt như vỡ vụn chỉ còn một màu trắng xóa.

"Harry" Trong không gian tĩnh lặng tiếng kêu gọi lo lắng của mẹ như từ phía bên kia thế giới vọng về.

Trong khoảnh khắc giữa ranh giới của sự sống và cái chết, ngón tay Harry khẽ động ra một tia pháp lực lên chiếc gương hai mặt đang bay lơ lửng hoàn thành nét vẽ cuối cùng.

Chiếc gương trên tay Dumbledore bỗng phát sáng rung lên nhè nhẹ.

"Kết nối đã được thiết lập có thể sử dụng khóa cảng được rồi." Grinderson trông thấy thế liền nói.

Lily lao đến chỗ Dumbledore chộp lấy tấm gương, một tia sáng lóe lên cô biến mất rồi xuất hiện trên màn ảnh lớn trên không trung.

"Tránh xa con tao ra lũ khốn kiếp." Lily gào lớn chỉ đũa phép vào lũ giám ngục.

"Expecto Patronum"

Con hươu cái màu bạc phóng ra từ đầu đũa phép lao vào bầy lũ giám ngục mang khí thế mạnh mẽ không có gì cản nổi.

Thêm một con rắn bạc phóng tới quấn vòng quanh người Harry giúp cậu xua đi cái lạnh thấu xương.

Từng tia sáng lóe lên liên tiếp, hươu đực, chó, sói bạc, phượng hoàng những thần hộ mệnh lục tục xuất hiện đuổi cho đám quái vật rồi bỏ chạy tứ tán.

Harry thoát khỏi nguy cơ trong chân tơ kẽ tóc, cậu lảo đảo ngồi sụp xuống đất.

"Harry" Lily vội vã chạy đến bên cạnh Harry nâng gương mặt lấm lem đầy máu của cậu lên.

"Con có sao không? Trả lời mẹ đi."

Harry vẫn còn nhập nhèm nửa tỉnh nửa mê chưa tỉnh táo hẳn nhưng cậu vẫn nhận ra trước mặt là ai.

"Lily?"

"Ừ là mẹ đây.

Không sao đâu có mẹ đây rồi." Cô gần như khóc rống lên.

Vì quá lo lắng cho Harry, Lily không để ý tới hoàn cảnh xung quanh.

Bất thình lình từ phía sau một tia sáng đỏ chói hướng thẳng tới chỗ Lily.

"Expelliarmus" James vung đũa phép vô hiệu hóa lời nguyền bảo vệ cho vợ con mình.

Snape, Sirius, Remus, Dumbledore, Grinderson và một số thần sáng theo đến gia nhập cuộc chiến.

"Phát quang tối đa" Dumbledore giơ đũa phép lên trời phóng ra một quả cầu sáng to lớn.

Có ánh sáng, những thứ ẩn khuất trong bóng tối cũng lộ ra, hơn mười gã phù thủy hắc ám thủ hạ của lão Grindelwald trên tay vài người vẫn đang cầm dây xích nối thẳng đến chỗ Harry.

Snape ngay lập tức đánh văng những kẻ này sau đó đi đến chỗ Harry cùng với Lily cởi trói cho cậu.

"Severus Snape, thằng phản bội." Bellatrix thấy cảnh này liền rít lên giơ đũa phép phóng lời nguyền tàn bạo vào hắn.

Sirius tiến lên chặn lấy đòn tấn công nghiêm túc nhìn Bellatrix.

"Lâu quá không gặp, chị họ.

Ở Azkaban vui chứ hả?"

"Sirius, mày không xứng mang họ Black" Câu chào hỏi như chọc vào vết thương của bà ta, Bellatrix giãy nảy lên.

"Thế thì tiếc thật vì bây giờ tôi vẫn là gia chủ nhà Black đấy nhá." Sirius nhếch môi khinh bỉ.

"Bella, trở về." Voldemort với cánh tay còn treo lủng lẳng âm trầm ra lệnh.

"Mày coi chừng tao." Bà ta liếc xéo Sirius rồi quay trở lại với Voldemort.

Một tiếng kêu xé gió vang lên, hai người cùng độn thổ đi mất.

Lão Grindelwald nhìn Harry được bảo vệ kín kẽ trong vòng tay đám người điên cuồng hét lên.

"Tötet sie alle und bringt mir den Jungen zurück" (Giết hết bọn chúng rồi mang thằng nhóc về cho tao.)

Mười mấy kẻ mặc áo chùng đen nhận được mệnh lệnh cùng tiến lên.

Sắc mặt của James âm trầm đến dọa người không chút kiêng dè trực tiếp lao lên.

Những tia sáng đủ màu sắc tung bay tứ tung, nhìn xa trông có vẻ đẹp mắt nhưng phải biết mỗi một tia đều là lời nguyền nguy hiểm dính phải một cái thôi cũng đều có thể mất mạng như chơi.

James càng đánh càng hăng bỗng từ đằng sau có một tia sáng vàng phóng ra đánh bay tên áo đen tính toán muốn đánh lén anh.

James quay lại liền trông thấy Snape một tay đỡ Harry một tay cầm đũa phép đang chỉa về phía này.

Anh ngoác miệng cười rồi càng hăng máu đánh nhau hơn.

Thằng vô liêm sỉ, Snape lầm bầm chửi rủa nhưng vẫn ra tay bảo vệ sau lưng James mấy lần.

Cách đây chỉ vài tháng thôi có nằm mơ hắn cũng không ngờ rằng có ngày hắn lại đi giúp đỡ cho kẻ thù thời đi học như thế này.

Cuối cùng thì hắn cũng biết cái tính liều mạng của Harry được di truyền từ ai rồi.

Với sự phối hợp ăn ý của James, Sirius, Remus và cả Snape, đám phù thủy hắc ám dần bị khống chế.

Lão Grindelwald thấy tình hình không ổn thì không cam lòng chuẩn bị rời đi.

"Wohin gehen Sie, Herr Grindelwald?" (Đi đâu vội thế, ngài Grindelwald?)

Grinderson cười he he tiến lên chặn đường lão.

Khi Grindelwald nhìn rõ gương mặt của Grinderson liền sợ hãi run lên, "Unmöglich, du kannst nicht er sein." (Không thể nào, ông không thể là ngài ấy.)

Grinderson không thèm dong dài nữa giơ đũa phép lên cao ánh mắt chứa đầy sự tàn nhẫn.

Nhưng khi gã chuẩn bị dần kẻ giả mạo này ra bã thì biến cố xảy ra.

"AAAA" Lão ta gào lên đau đớn, làn da trên tay chân lão đột nhiên chuyển sang màu xám đen khô quắt lại.

Trong lúc Grinderson còn đang nhìn lại đũa phép của mình khó hiểu thì Harry vịn lấy Snape khập khiễng đi tới.

"Uống máu bị tước đoạt từ tộc cây sinh mệnh phải chịu lời nguyền kinh khủng nhất của thời gian." Cậu lạnh lẽo nhìn xuống lão.

"Không...! không..." Lão lăn lộn trên mặt đất tự cào cấu bản thân nhưng vẫn không thể mang tuổi trẻ tạm thời có được trở về lại.

Cơ thể vốn đã già nua nay lại càng thêm héo rũ cuối cùng teo tóp lại thành một bộ xương khô.

Ở giới phù thủy, pháp lực càng mạnh sống càng lâu.

Lão từng là một quý tộc quyền thế ngập trời, tiền bạc nhiều vô số nhưng lại chẳng có được sức mạnh đủ để níu lại tuổi thanh xuân.

Lão ghen tị, lão hâm mộ chủ nhân mà gã từng thề nguyện trung thành đến mức tự huyễn hoặc bản thân chính là ngài ấy.

Thời gian trôi đi lão chịu đủ sự tra tấn của tuổi già, không tiếc hết thảy mà tìm kiếm biện pháp làm mình trở về thời trẻ, thậm chí nguyện ý nếm thử các loại thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi.

Đáng tiếc, hiện tại hết thảy đều chỉ là giấc mộng hão huyền.

Không ai có thể chiến thắng tử vong, kể cả thần linh..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio