Lúc Kỷ Vô Địch trả lời lần thứ sáu, đổi lấy khuôn mặt lạnh của Viên Ngạo Sách xong, y rốt cục hậu tri hậu giác [] phát hiện, chiến tranh lạnh đã bắt đầu rồi ——
“Ai.”
Kỷ Vô Địch một bên xé sàng đan (khăn trải giường) một bên rơi lệ.
Chung Vũ không nhịn được nữa nói: “Môn chủ, xin hãy tự trọng.”
Kỷ Vô Địch mở to mắt, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, “A Chung, ngươi không hiểu.”
Chung Vũ há há miệng, cuối cùng bất đắc dĩ nhìn về phía Thượng Thước.
Thượng Thước nhận được ám chỉ, thật tình thật ý nói: “Môn chủ, ngươi nếu muốn xả giận, cứ trực tiếp đánh Chung đường chủ đi, không cần dùng sàng đan mà xả. Sàng đan là của phái Vũ Đương, phải bồi thường đó.”
Kỷ Vô Địch vô tình phất tay nói: “Không sao, ta đến Di Hồng viện chơi còn tốn nhiều bạc hơn.”
. . . . . .
May là không có đạo sĩ phái Vũ Đương ở đây, nếu không giang hồ tuyệt đối sẽ nổi lên một trận tinh phong huyết vũ.
Thượng Thước thở dài nói: “Môn chủ, ngươi nếu là vì Viên tiên sinh. . . . . .”
“Ngươi có biện pháp?” Kỷ Vô Địch lấp lánh nhìn hắn.
“Ta là muốn nói, môn chủ ngươi nếu là vì Viên tiên sinh, vậy chính là sớm buông tha đi. Viên tiên sinh dù sao cũng từng là ma giáo Ám tôn.” Hắn chậm rãi thu quạt lại, điều chỉnh tâm tình cho tốt, mới chầm chậm nói, “Thực sự không phải là người thích hợp để chọn làm đương gia chủ mẫu.”
Xé ——
Kỷ Vô Địch hung hăng xé ra một nửa mảnh sàng đan, “Thế nhưng, ta chỉ thích A Sách.”
Chung Vũ mặt lạnh giật một cái nói: “Vậy Hoa tam thiếu gia thì sao?”
“Hắn đương nhiên cũng đẹp.” Kỷ Vô Địch nín khóc cười một cái, lập tức nghiêm mặt nói, “Bất quá dù có đẹp cũng không quan trọng bằng A Sách a. Bởi vì A Sách là của ta.”
Thượng Thước rất bối rối. Hắn có nên vì để Kỷ Vô Địch rời xa Viên Ngạo Sách, mà cổ vũ y đi theo đuổi Hoa Hoài Tú không? . . . . . . Vì sao suy nghĩ này lại khiến hắn có loại cảm giác tội lỗi như bổng đả uyên ương?
Chung Vũ thình lình toát ra một câu: “Môn chủ có hay không nghĩ tới, ngồi hưởng phúc tề nhân []?”
. . . . . .
Thượng Thước nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Quả nhiên, buồn mà loạn so với bệnh mà loạn còn đáng sợ hơn.
Kỷ Vô Địch không chút do dự hồi đáp: “Nghĩ tới rồi.”
. . . . . .
Thượng Thước lại nghĩ, kể ra thực lực của bệnh mà loạn cũng không thể khinh thường.
“Thế nhưng,” Kỷ Vô Địch đang nói lại chuyển, vẻ đau thương, “A Sách nhất định sẽ không đồng ý.”
Chung Vũ nói: “Môn chủ nghĩ tới chuyện gạo nấu thành cơm chưa?”
. . . . . .
Hắn thật là Chung Vũ? Hắn thật là cái tên Chung Vũ trầm mặc ít nói tích tự như vàng? Hắn thực sự không phải bị quỷ nhập thân, bị kẻ khác dịch dung giả trang đấy chứ?
Miệng Thượng Thước mở lớn đến nỗi có thể nhét được một quả trứng vào.
Kỷ Vô Địch chăm chú nói: “Nghĩ tới rồi. Thế nhưng ta muốn làm phía dưới cái kia, thế nên A Sách phải chủ động mới được a.”
. . . . . .
Thượng Thước nghĩ đầu mình rất là đau, thân thể rất chết lặng, tâm tình rất phức tạp.
Chung Vũ lặng lẽ nửa ngày, mới gật đầu nói: “Đó là một vấn đề.”
“Dùng xuân dược đi.” Thượng Thước vựng hồ hồ [] phun ra một câu.
. . . . . .
Kỷ Vô Địch và Chung Vũ cùng nhau trừng mắt nhìn hắn.
Đầu Thượng Thước đã có điểm thanh tỉnh.
Kỷ Vô Địch thở dài nói: “Không nghĩ tới A Thượng, ngươi lại là người như thế.”
Thượng Thước không hiểu.
“Vũ Đương sơn là đạo giáo thánh địa, ngươi lại nghĩ đến xuân dược. . . . . .” Kỷ Vô Địch lắc đầu nói, “Ta thực sự quá thất vọng về ngươi rồi.”
Chung Vũ lạnh lùng nói: “Chích xác.”
Thượng Thước: “. . . . . .” Đúng vậy, hắn sao lại đưa ra đề nghị bỉ ổi như thế chứ? Đang lúc hắn sâu sắc tự kiểm điểm bản thân, Kỷ Vô Địch đột nhiên nhảy đến bên người hắn, nói nhỏ: “Kiếm đâu tới a?”
“Cái gì?” Đầu óc Thượng Thước vẫn còn đang ngâm trong tương hồ.
“Xuân dược a.”
“. . . . . .” Thượng Thước vẫn cho rằng mình rất thông minh. Chí ít trước hôm nay, hắn vẫn nghĩ là mình rất thông minh.
Kỷ Vô Địch đang cầm bát cháo gạo lấy ở trù phòng của Vũ Đương, đang hớn hở trở về phòng.
Viên Ngạo Sách đang chống má ngồi cạnh bàn, thấy y, tinh quang trong mắt chợt lóe lên.
Ngay trước một khắc Kỷ Vô Địch vào, hắn đã nghĩ thông suốt một việc. Hắn là Viên Ngạo Sách, đường đường là ma giáo Ám tôn, dù sau này có ra sao, thì cũng tính là tiền Ám tôn của ma giáo đã khiến cho giang hồ bạch đạo nghe tên biến sắc. Hà tất phải cùng với một tên vô dụng có đỡ cũng dậy không nổi so đo? Y thích Hoa Hoài Tú? Hanh, tốt lắm, như vậy hắn mới có biện pháp thoát khỏi cái thân phận tùy tùng chết tiệt này!
“A Sách, tức giận hại dạ dày, ăn chút cháo đi.” Kỷ Vô Địch cẩn cẩn dực dực đem cháo để trước mặt hắn.
“Xuân dược?” Mắt Viên Ngạo Sách cũng không nhìn bát cháo. Hai phòng chỉ cách nhau một cái tường, nhưng lại một một cái tường cách âm cực kém, thực khiến hắn dù muốn giả không nghe thấy cũng không được.
Kỷ Vô Địch nhãn tình sáng lên. Tuy rằng hắn không nhìn cháo, thế nhưng ít ra hắn cũng chịu nói chuyện với y rồi. “A Sách, ngươi nói chuyện với ta. Ngươi tha thứ cho ta rồi sao?”
Viên Ngạo Sách nhìn y nửa ngày, chậm rãi nói: “Ta vì sao không tha thứ cho ngươi?”
“Bởi vì Hoa Hoài Tú đẹp.” Kỷ Vô Địch lúng túng nói.
“. . . . . .” Không sai, chỉ khi y nghĩ Hoa Hoài Tú đẹp, kế sách của hắn mới có hiệu quả, sở dĩ hắn không những không nên tức giận, ngược lại hẳn là phải mừng chết được! Viên Ngạo Sách một bên mạnh mẽ thuyết phục chính mình, một bên nheo mắt quan sát y, “Ngươi rất thích Hoa Hoài Tú?”
“Hắn lớn lên đẹp.”
Hanh. Nhìn mặt mà bắt hình dong, vô dụng đúng là vô dụng. Viên Ngạo Sách nói: “Nếu hắn làm tùy tùng của ngươi, ngươi đồng ý không?”
“Đương nhiên đồng ý.” Kỷ Vô Địch đáp cực nhanh, sau đó không thể tin được nhìn hắn, lẽ nào A Sách đáp ứng cho y hưởng phúc tề nhân?
. . . . . .Thậm chí còn không thèm suy nghĩ, nói vậy trong lòng hẳn là đã mơ ước từ lâu? Tay Viên Ngạo Sách đặt trên đầu gối niết chặt thật chặt, “Tốt lắm. Ước pháp tam chương của chúng ta, nếu ta có thể khiến Hoa Hoài Tú thành tùy tùng của ngươi, vậy ước định của chúng ta tự động hủy bỏ!”
Kỷ Vô Địch vừa từ trong kinh hỉ đi ra, mờ mịt nói: “A?”
“Đương nhiên. Những thứ Tả Tư Văn đưa ra chính là không thay đổi. Ngươi yên tâm.”
“A Sách. Ta không muốn.” Kỷ Vô Địch lắc đầu.
. . . . . .
Vừa nghe có Hoa Hoài Tú, đã nói ‘A Sách, ta không muốn?’
Mắt Viên Ngạo Sách nguy hiểm nheo lại.
“Ta không muốn Hoa Hoài Tú, ta chỉ muốn A Sách thôi!” Kỷ Vô Địch vượt qua bàn, hướng hắn nhào tới.
Viên Ngạo Sách thân hình khẽ nhích, y vồ trúng được một khoảng không.
Kỷ Vô Địch ngẩng đầu, nhìn Viên Ngạo Sách gần trong gang tấc, lại như xa tận chân trời, vẻ mặt đáng thương nói: “A Sách. . . . . .”
Lần này Viên Ngạo Sách đã quyết định rồi, khoanh tay liếc mắt nhìn y nói: “Bát cháo này ngươi đem cho Hoa Hoài Tú đi. Xuân dược đối với loại hoa hoa thảo thảo kia mà nói, cực kỳ thích hợp.”
Kỷ Vô Địch ngơ ngác nhìn hắn. Hai mắt tràn đầy nước, nước mắt cứ như lúc nào cũng có thể từ viền mắt rơi xuống. “Ta không bỏ mà.”
Viên Ngạo Sách lạnh lùng quay đầu sang một bên.
Kỷ Vô Địch nhìn thật lâu, đến lúc xác định được lần này Viên Ngạo Sách đã quyết tâm, chậm rãi ngồi xuống bên bàn, cầm lấy muôi, từng ngụm từng ngụm ăn cháo.
Cháo đi một đường từ trù phòng đến đây, sớm đã bị gió thổi cho lạnh lẽo. Kỷ Vô Địch càng ăn càng thấy lòng phát lạnh, nước mắt tí tách rơi vào trong bát cháo, vị cháo nhàn nhạt mang theo vị nước mắt.
Viên Ngạo Sách khóe mắt lướt qua, hơi ngạc nhiên, bất quá cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Sàng đan của Thượng Thước cũng báo hỏng luôn.
Bất quá lần này Kỷ Vô Địch đã hấp thu giáo huấn, hơn phân nửa đêm chạy lên đỉnh núi bên hóng gió bên xé sàng đan.
Thượng Thước nói: “Môn chủ. Thi nhân nói: quá tẫn thiên phàm giai bất thị, tà huy mạch mạch thủy du du []. Có thể thấy được nhất định phải trải qua thiên phàm, mới biết được ai là tình yêu thực sự a.”
“A Thượng là muốn ta bị ngàn người kỵ sao?” Kỷ Vô Địch ngẩng đầu nhìn hắn.
Thượng Thước: “. . . . . .” Nếu ngày nào đó môn chủ bị ngàn người kỵ thật, sợ rằng hắn chỉ còn mỗi nước là đến trước mộ lão môn chủ lấy cái chết để tạ tội thôi.
“Hơn nữa, thi nhân kia không phải vì chờ người trong lòng mà không được, mới ở đó càu nhàu sao?” Kỷ Vô Địch kế tục nhìn hắn, nhãn thần nhìn qua thì hồn nhiên, lại phảng phất như đang lặng yên nói: ta không phải dễ gạt như thế đâu.
Thượng Thước không nói gì. Tả hộ pháp không phải vẫn nói môn chủ chỉ thích chơi thôi sao? Vì sao cũng đọc sách?
Kỷ Vô Địch tiếp tục xé sàng đan.
Chung Vũ nói: “Môn chủ yên tâm, Hoa Hoài Tú sẽ không làm tùy tùng của ngươi đâu.”
“Vì sao?” Kỷ Vô Địch và Thượng Thước trăm miệng một lời hỏi.
“Chỉ là an ủi một chút thôi.”
. . . . . .
Thượng Thước nhìn mặt Kỷ Vô Địch lại mất đi ánh sáng, vỗ tay nói: “Đơn giản, chỉ cần từ giờ chúng ta làm khó dễ là được.”
Xé ——
Sàng đan triệt để tan rã.
Kỷ Vô Địch lệ nóng doanh tròng nhìn bọn họ, “Hạnh phúc nửa đời sau của ta toàn bộ đều dựa hết vào các ngươi.”
. . . . . .
Hắn chỉ không cho Hoa Hoài Tú tới kéo chân mà thôi, liên quan gì đến hạnh phúc nửa đời sau của môn chủ?
Thượng Thước cười đến miễn cưỡng.
Chung Vũ nói: “Môn chủ quyết định rồi?”
“Ân!” Kỷ Vô Địch kiên định gật đầu.
Thượng Thước nhịn không được khuyên nhủ: “Môn chủ, đoạn tụ là con đường không có lối về.”
“Dũng cảm tiến lên không quay đầu lại.”
“Miệng người đáng sợ, ba người thành hổ.”
“Ta có A Sách, cuộc đời vui vẻ.”
Thượng Thước nghe được cả người run lên, không ngừng cố gắng nói: “Kỷ gia nhất mạch không thể tuyệt hậu.”
“Sinh đứa con như ta còn không bằng tuyệt hậu.”
“. . . . . .” Thượng Thước suýt chút nữa thổ huyết.
Kỷ Vô Địch nhìn phía âm u xa vời, bầu trời đêm nhìn núi không thấy núi, nhìn mây không thấy mây, buồn bã nói: “Cha ta sinh ra ta đã là sai lầm, ta cần gì phải mắc thêm sai lầm nữa.”
Thượng Thước và Chung Vũ thần sắc lẫn lộn.
Thượng Thước an ủi nói: “Môn chủ, chỉ cần ngươi từ nay về sau, hăng hái hướng về phía trước. . . . . .”
“Ngươi tự nhiên có thể làm quang vinh môn phái ta, dương oai võ lâm, thống lĩnh Huy Hoàng Môn trùng kiến lại sự huy hoàng.” Kỷ Vô Địch tiếp được nói.
“. . . . . .”
“Ta nếu có thể, vậy thì đã sớm thống nhất giang hồ từ tám trăm năm trước rồi.”
“. . . . . . Môn chủ, Huy Hoàng Môn chúng ta là võ lâm chính đạo.”
Kỷ Vô Địch thở dài nói: “Sở dĩ ta vẫn nghĩ là không thích hợp a không thích hợp.”
Thượng Thước, Chung Vũ: “. . . . . .”
Thượng Thước nửa ngày mới tìm được tiếng nói, “Môn chủ, bất kể thế nào, hiện nay Viên tiên sinh đối với việc thảo phạt Lam Diễm Minh là thập phần hữu dụng, quyết không thể thả hắn đi.”
Kỷ Vô Địch mạnh gật đầu.
“Vì kế này, chỉ có đem Hoa Hoài Tú loại ra khỏi danh sách. Viên tiên sinh không thể tiếp cận hắn, tự nhiên cũng không thể làm gì được.”
Kỷ Vô Địch chần chờ một chút, cắn răng gật đầu.
Thượng Thước lại nói: “Mặt khác, môn chủ nhất định không được ở trước mặt Viên tiên sinh nhắc tới tên Hoa Hoài Tú. Nếu làm được hai điều đó, ta nghĩ ước định hai năm kia Viên tiên sinh muốn trốn cũng không thoát được.”
Kỷ Vô Địch nghe được kết luận, tinh thần nhất thời chấn động, “Được, chúng ta chia ra hành động.”
Chung Vũ nhìn bóng dáng vui vẻ của Kỷ Vô Địch, đột nhiên nói: “Viên tiên sinh chú ý đến chuyện môn chủ nhắc tới Hoa Hoài Tú, liệu có phải là. . . . . .”
“Suỵt.” Thượng Thước nói, “Nói nhỏ thôi, ngàn vạn lần đừng cho môn chủ nghe được.” Môn chủ tính như hài tử, nếu cầu không được, hơn phân nửa sẽ không vui. Hắn cứ ngồi yên chờ cho tình cảm này qua đi thôi. Nếu lỡ như không qua được. . . . . . Vậy chờ quay về trang, để Tả Hữu hộ pháp hảo hảo phiền não vậy.
Thọ đản qua đi, thảo phạt Lam Diễm Minh trở thành đại sự hạng nhất!!
[] hậu tri hậu giác: phát hiện chậm, muộn, sau
[] phúc tề nhân: hạnh phúc sum vầy, ý nói là ai cũng quơ về hết =.= bạn chung bậy bạ này…
[] vựng hồ hồ: trạng thái đầu óc không được rõ ràng
[] Trích trong bài ‘Vọng Giang Nam’ của Ôn Đình Quân. Nguyên văn là
Sơ tẩy bãi,
Độc ỷ Vọng Giang lâu.
Quá tẫn thiên phàm giai bất thị,
Tà huy mạch mạch thủy du du.
Tràng đoạn bạch bình châu.
Dịch sơ theo ý:
Rửa mặt chải đầu xong
Một mình bước lên Vọng Giang lâu
Ngàn cánh buồm qua người chưa đến
Tà dương đưa tình chiếu mặt sông, nước sông chậm rãi chảy
Lòng nhớ quẩn quanh phiến đất không.
Vì cánh buồm ở trên tượng trưng cho người qua lại nên phía sau A Thượng mới nói là trải qua thiên phàm mới biết được chân ái.