Ngụy Lai gần đây có chút buồn bực.
Hơn nửa năm qua, cậu đã đi phỏng vấn rất nhiều nơi, nhưng kết cục vẫn là thất nghiệp.
Cậu tự rõ được năng lực của bản thân, muốn có nhan sắc là có nhan sắc. — thất bại đối với người có nhan sắc như cậu là một đả kích.
“Đậu má.”
Ngụy Lai ngậm thuốc lá, ngồi xổm trên bậc thang của một tòa nhà, trong mắt đầy vẻ khinh thường, miệng mắng chữi cuộc sống, cậu lúc này không khác gì đám côn đồ trong thành phố.
Cậu phồng má, nghĩ bụng: Chẳng lẽ tiểu gia ta chỉ còn lựa chọn bán thân?
Lục Vị Miên là một tên cuồng công việc. Không giống như Ngụy Lai, hắn không cần lo lắng về chuyện tương lai, hắn mặc lên mình một thân tây trang cao cấp, thường xuyên công tác ở nước ngoài, hắn luôn trù tính cho những bước tiến của mình, tâm sâu không lường được.
Thật ra hai người bọn họ cũng có ba điểm giống nhau:
. Đều là nam
. Đều yêu thích game.
. Đều là — gay.
Đều là nam, đều là các soái ca, nhưng đây là thành phố hào nhoáng, soái ca đầy ra một đống.
Cuộc sống trong thành phố đều nói lên được – những anh chàng đẹp trai đến mức rất bình thường, chỗ nào cũng có.
Đối với sự yêu thích game, Lục Vị Miên đã có suy tính từ sớm, hắn đã tham gia vào rất nhiều giải đấu, đạt được không ít giải chuyên nghiệp và sự ca ngợi của giới chuyên môn. Hiện nay, hắn không còn là một player, mà là người sản xuất. Hắn luôn tận lực mở rộng và phát triển game, lúc này hắn đã là ông chủ của một công ty có tài lực hùng mạnh.
Mà Ngụy Lai, cậu ước chừng có thể vì quá trầm mê game mà phá hủy đi cuộc sống tốt đẹp. Câu chuyện nghiện game của các thiếu niên trước nay đều chưa bao giờ có kết cuộc tốt đẹp.
Ngụy Lai là gay, theo cách nói của cậu, cậu ý thức được bản thân mình là gay, cậu tha thiết tìm được cho mình một soulmate, nhưng sau khi bước vào vòng luẩn quẩn này —— “Tiểu gia mới không hiếm lạ gì cái chó má soulmate [], tôi chỉ muốn kiếm tiền!”
[] soulmate: tri kỷ
Vì thế cậu bắt đầu play trò tình ái, miệt mài không điểm dừng.
Lục Vị Miên cũng là gay, hắn còn có vài tên bạn tốt cũng là gay. Mấy năm trước, bạn tốt đều đang độc thân…… Ồ, hay có thể nói chính xác hơn một chút là không có bạn tình cố định, vài người thường tụ tập ở một nơi mà thống thống khoái khoái uống rượu, đương nhiên người bồi rượu cũng là đàn ông. Hiện giờ, anh em trong nhóm tất cả đều tìm được “soulmate” trong truyền thuyết, thời điểm cả nhóm tụ tập, chủ đề bàn tán đều xoay quanh —— làm thế nào để giúp Lục Vị Miên thoát khỏi kiếp cẩu độc thân.
Vì thế Lục Vị Miên luôn không ngừng nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề lớn “Làm thế nào để thoát khỏi kiếp độc thân”.
Ngày đầu tiên khi Lục Vị Miên tuổi
Bạn bè tặng cho hắn một cái bánh kem lớn.
Bánh kem có bốn tầng, ba tầng dưới mỗi tầng đều có trang trí một đôi tượng “cẩu nam nam” đang ôm ấp nhau, trên tầng cao nhất là tượng Lục Vị Miên đang đứng lẻ loi. Bên cạnh để một tấm bảng nhỏ, viết —— “Cần người thương”.
Ngày thứ hai
Bạn bè hắn cứ hát mãi bên tai một bài tình ca độc thân.
Hát đến mức hắn chỉ cần nghe tiếng nhạc liền chán ghét ra mặt.
Ngày thứ ba
Bạn bè hắn chuyển sang đánh cược với nhau.
“Lục Vị Miên có bạn trai? Chắc là tự mình —— thụ đi.”
“Không không không, thành thục ổn trọng công X nhị hóa manh [] thụ mới là tuyệt phối.”
[] khờ khạo, ngốc nghếch, dễ thương.
“Cậu có thể ít xem tiểu thuyết lại được không?”
“Sao một chút trí tưởng tượng cậu cũng không có vậy?”
“Xin lỗi nhưng rất tiếc là không có, Lục Vị Miên độc thân lâu lắm rồi, tôi cũng không biết ai mới thích hợp ở bên hắn.”
Đúng vậy a, hắn độc thân đã quá lâu.
Lục Vị Miên bước đến trước cửa sổ, quan sát những ngôi nhà cao cao thấp thấp ngoài kia.
Đã rất lâu rồi, lâu đến mức hắn cảm thấy bản thân mình có thể phải sống cô độc cả quãng đời còn lại.
Rất nhiều người đều sẽ phải trải qua muôn chuyện xui xẻo.
Ông chủ Lục cũng không ngoại lệ.
Thời điểm tan tầm, Lục Vị Miên đi tới bãi đỗ xe, ngay khi đã mở cửa xe, lại đột nhiên không muốn ngồi xe nữa. Bỗng dưng hắn nghĩ đến vài người trước kia đã qua lại.
Đi dạo đến một quán bar mới mở, gọi một ly Cocktail, hắn cởi bỏ áo khoác bước lên sàn nhảy.
Mãi cho đến giờ rưỡi, hắn có chút mệt mỏi, liền dự định rời đi.
Sau thời gian vui vẻ, mới phát hiện ví tiền đã mất.
Lục Vị Miên lập tức tỉnh táo lại, số tiền trong ví không quan trọng, nhưng thẻ, chứng minh thư mà mất thì rất phiền toái, hắn rất muốn đi đến cửa quán bar để nhìn.
Lúc bước đến cửa quán bar, hắn ngoài ý muốn bị kêu lại.
Một thanh niên đang đứng dưới ngọn đèn gần quầy bar, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy ví tiền của hắn: “Lục Vị Miên, là của anh sao?”
Cậu thanh niên dòm trắng nõn, nho nhã mà sạch sẽ, những lọn tóc nhỏ trước trán nhẹ nhàng lay động theo gió, trên chóp mũi là một chiếc mắt kính gọng tròn. Phía sau chiếc kính là đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười, thế nhưng lại biểu lộ ra vài phần bĩ khí []. Ánh đèn màu cam hắt lên người cậu, đã làm mờ đi các đường nét trên khuôn mặt.
[] vẻ lưu manh, vô lại.
Lục Vị Miên nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu nhặt được?”.
Cậu thanh niên cong cong môi: “Ân, tôi xem chứng minh thư của anh…… Rất ăn ảnh.”
“Cám ơn.” Lục Vị Miên cầm lấy ví tiền, do dự vài giây, “Kia…… Hẹn gặp lại?”
Trình Hạo từ sau thân cây đi ra: “Chịu thua đi, tiểu Ngụy Ngụy của tôi.”
Ngụy Lai lườm gã một cái, đứng ở ven bồn hoa, từ quần jean móc ra một tờ tiền màu đỏ đưa cho Trình Hạo: “Này.”
Trình Hạo lắc lắc bím tóc đuôi ngựa của mình: “Ông đây đã nói với cậu rồi, nhìn người đàn ông kia đàng hoàng, chững chạc như vậy sao có thể là gay.”
Ngụy Lai: “Ngoài mặt thì người đàn ông nào không chững chạc? Lại nói, cũng chưa chắc anh ta không phải, có lẽ anh ấy đã có bạn tình, hoặc là không thích loại vẻ ngoài như tôi.”
“Nha, làm sao có người nào không bị thu hút bởi mị lực của tiểu Ngụy Ngụy nhà chúng ta a.”.
Ngụy Lai thở dài: “Tôi luôn hoài nghi rằng tôi thấy bản thân mình và những người khác nhìn thấy tôi là không giống nhau, như tôi tự thấy tôi soái đến mức nhân thần cộng phẫn [], không phải nên có rất nhiều công ty đến cầu xin tôi làm đại diện sao?”
Trình Hạo: “……”
[] Đây là cụm từ có nghĩa là người và thần đều phẫn nộ. Ý của Ngụy tiểu thụ là ẻm đẹp đến người lẫn thần đều phẫn nộ:))
Không phải Ngụy Lai vô tình nhặt được ví tiền của Lục Vị Miên.
Mà là cậu đã lén lấy ví tiền của hắn.
Không phải vì tiền, mà là vì chủ nhân của chiếc ví đó.
Bất quá tuy nói là vì người đàn ông tên Lục Vị Miên này, nhưng mục đích cuối cùng cũng vẫn là vì tiền.
Khi cậu nhìn thấy người đàn ông đang nhảy ở trung tâm sàn, thì gaydar [] của cậu liền tích tích tích mà vang lên.
[] một từ lóng chỉ khả năng của người đồng tính trong việc nhận biết người khác có phải là đồng tính hay không “chỉ qua một cái nhìn”. Các bạn có thể hiểu đơn giản giống như radar dò trai của Ngụy tiểu thụ cũng được nha =))
Vì thế cậu mới sử dụng một vài thủ đoạn nhỏ —— trộm đi ví tiền, sau thì trả lại.
Nếu đối phương cũng có ý tứ, nhất định sẽ mượn cơ hội mời cậu ăn cơm —— sau đó lại đi vào tìm hiểu sâu hơn.
Nếu đối phương thấy không hứng thú ——
Ngụy Lai nhảy xuống bồn hoa, duỗi thắt lưng một cái.
Cái câu “Hẹn gặp lại” kia còn rất đả thương người. Aiz, cậu nghĩ, hóa ra một bình hoa [] cũng có lòng tự trọng a.
[] Câu này có nghĩa là Ngụy tiểu thụ nói ẻm xinh như bình hoa nhưng cũng có lòng tự trọng, cũng biết buồn đó =))
Cái gì sẽ khiến bạn rung động?
Một đôi mắt màu lam? Hay một mái tóc vàng nhu thuận?
Chúng ta không thể áp đặt mọi thứ mà kêu đó là duyên phận. Nhưng khi điều đó xảy ra và bạn nắm bắt được cơ hội, có lẽ đó là sự khởi đầu cho một hồi diễm ngộ. []
[] tình yêu đẹp.