[Hư Nhĩ Dĩ Đãi] Ở Đây Chờ Em Đến!

chương 12: nguyên lai là não úng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dù là nhà thuê, cũng chỉ mới ở được hai năm, nhưng trong nhà đồ đạc vẫn rất nhiều. Lục Vị Miên cùng Ngụy Lai phải mất một lúc lâu mới đóng gói hết được.

Nhà Lục Vị Miên đúng như những gì hắn nói, chỉ là một căn nhà bình thường. Nhưng diện tích mỗi phòng rất rộng, còn được trang trí rất tinh xảo. Hơn nữa có dì giúp việc vẫn định kỳ đến quét dọn, thoạt nhìn tựa như một phòng mới, nhà cũ của Ngụy Lai so với nơi này thật đúng là không cùng đẳng cấp.

Ngụy Lai đặt quần áo lên giường thì phát hiện một lọ thuốc ngủ: “Lão Lục, anh bị mất ngủ ư.”

Lục Vị Miên đáp: “Có một chút, cũng không quá nghiêm trọng.”

Ngụy Lai chậc lưỡi: “Em thấy anh ngủ cùng em vẫn rất tốt nha, anh có phải coi em thành gối ôm rồi không?”

Lục Vị Miên: “Ngưng đề cao bản thân đi.”

Ngụy Lai: “......”

Ngụy Lai: “Vậy là do anh lấy tên không tốt rồi. Tên lại là chưa ngủ [], vậy thì luôn mất ngủ là phải rồi.”

[] tên anh công là Vị Miên = chưa ngủ =))

Lục Vị Miên: “Anh được sinh ra lúc giờ sáng, lúc ấy bố mẹ anh vẫn còn chưa ngủ, thế là liền lấy tên này đặt cho anh, chua chết mất, còn nói anh là kết tinh tình yêu của bọn họ, tượng trưng cho tình yêu không ngủ yên gì đó nữa chứ.”

Ngụy Lai cười khúc khích: “Thực sự rất chua nha.”

Lục Vị Miên nâng mặt Ngụy Lai lên: “Em xem, em mượn của anh một chữ “Vị”, thì em chính là Ngụy Vị Lai [], là tương lai. Còn anh chính là Lục Miên [], chúng ta tương lai có thể hảo hảo mà ngủ rồi.”

[] Vị Lai = Tương Lai

[] Miên = ngủ

Chòi tui mệt não với ngài kim chủ quá =))) Tên thôi mà suy nghĩ cắt ghép ghê hồn luôn =)))

Ngụy Lai bật ngón “like”: “Lão Lục, cộng điểm cho kỹ năng phân tích Hán tự.”

Sau đó, cậu đưa tay khẽ vuốt ve xương quai xanh của Lục Vị Miên, dần dần tuột xuống, cởi bỏ nút áo của hắn: “Đến đây nào, đến mở hành lý quan trọng nhất.”

Hôm nay hai người dọn nhà khá mệt, nên cũng chỉ làm qua loa một lần. Ngụy Lai mệt đến không chịu nổi, nhắm mắt lại liền ngủ say. Lục Vị Miên ôm cậu đi tắm, lau mình sạch sẽ cho cậu xong lại bế lên giường, đắp mền cho cậu.

Ngoài cửa sổ một màu tối đen, gió đêm thổi lành lạnh. Lục Vị Miên mở điện thoại ra, chỉ làm đúng một chuyện ——

Tương Lai CP- Lục Vị Miên vote một phiếu “Có thể” vào cuộc thăm dò ý kiến “Con đường thoát ế của Lục quý tộc —— bao dưỡng có sinh ra tình yêu?”

Sáng sớm hôm sau, gay tặc bùng nổ.

Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: Tôi đang thấy cái gì đây.

Sớm Chiều CP- Tần Hướng Trình:!!! Ôi vãi!

Anh cầm chủy thủ Em cầm súng nha CP- Ân Tuân Vũ: Ôi hiện tượng lạ.

Anh cầm chủy thủ Em cầm súng nha CP- Tiết Diệc Hiên: Tôi đã nói là có thể mà.

Sớm Chiều CP- Tần Hướng Trình: Lục Vị Miên đâu! Đi ra đây!

Rừng Trúc CP- Bùi Dĩ Trúc: Tôi cuối cùng đã yên lòng rồi.

Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn:......

Anh cầm chủy thủ Em cầm súng nha CP- Tiết Diệc Hiên: Tiếp theo nên ra mắt hai họ chứ nhỉ?

Anh cầm chủy thủ Em cầm súng nha CP- Ân Tuân Vũ: Đã lâu không có người mới rồi.

Sớm Chiều CP- Tần Hướng Trình: Cậu không phải người mới à??

Anh cầm chủy thủ Em cầm súng nha CP- Ân Tuân Vũ:......

Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: yo yo yo! Chúng ta cuối cùng cũng có cặp cả rồi!

Sớm Chiều CP- Tần Hướng Trình: Đúng đúng đúng! Có cặp cả rồi! Lần trước chụp người tôi vẫn chưa thấy rõ!

Sớm Chiều CP- Văn Từ Tịch:...... Lần này còn muốn gặp mặt hai họ??

Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: Cái đó là quan trọng nhất!!

Ngụy Lai lại bắt đầu bôn ba kiếm việc làm. Mỗi ngày đều mua báo xem tin tức tuyển dụng, đi ra ngoài thì luôn nghe ngóng để ý đến những tấm bảng tuyển nhân viên....

Lục Vị Miên thấy Ngụy Lai cau mày, trên sống mũi đang mang một chiếc mắt kính, ngồi trước màn hình máy tính tìm kiếm thông tin, miệng không ngừng lẩm nhẩm, có cảm giác đặc biệt ngoan ngoãn.

Lục Vị Miên: “Có tiến triển gì không?”

Ngụy Lai: “Không có. Bọn họ trách nhan sắc của em có giá trị quá cao.”

“......”

“Ngụy Lai.” Lục Vị Miên nghiêm túc nhìn cậu, “Muốn tới công ty anh không?”

“Không tốt lắm đâu.” Ngụy Lai ngẩn người, dường như cậu không hề nghĩ tới chuyện này, “Em cái gì cũng không biết.”

“Không có việc gì.” Lục Vị Miên cười cười, “Nhan sắc em giá trị cao như vậy, anh mời em về làm đại diện cho công ty.”

Ngụy Lai bật cười. Nhớ tới mấy tháng trước cậu còn nói đùa với Trình Hạo, như là cậu soái đến mức nhân thần cộng phẫn, không phải nên có rất nhiều công ty đến cầu xin cậu làm đại diện sao? Mà lúc này đây thật sự có một tên ngốc muốn mời cậu đi ăn cơm trắng [].

[] ăn không ngồi rồi.

Vậy nên là, nằm mơ giữa ban ngày lại thành hiện thực, thế giới hiện nay sao lại điên đảo đến lợi hại như thế, không biết giây tiếp theo sẽ phát sinh ra chuyện gì, đúng là không ai có thể đoán trước được.

Ngụy Lai thuận miệng nói: “Vậy tiền lương phải được ưu tiên nhé.”

“Không thành vấn đề.” Lục Vị Miên, “Em trước tiên làm việc vặt thôi. Anh tìm người dạy em thiết kế trang web, chế tác nhân vật, em không cần quá lo lắng. Năng lực học tập của em rất tốt, chẳng mấy chốc là sẽ theo kịp.”

Ngụy Lai ha ha hai tiếng. Bầu không khí quá tốt, cậu không nhịn được liền hỏi: “Đây được tính là tình yêu văn phòng không?”

Dứt lời, mới tự nhận thấy đây là cấm địa trong “thỏa thuận bao dưỡng”. Trong nháy mắt cậu mím chặt môi, mồ hôi lạnh từ từ túa ra.

Lục Vị Miên nhìn vẻ mặt “như gặp đại địch” của cậu, liền bật cười: “Đứa ngốc.”

“Em nói có nên tính không?” Hắn hỏi ngược lại cậu.

“Đương nhiên phải tính rồi.” Ngụy Lai hơi hất mặt lên.

“Vậy được. Về sau càng thuận tiện play văn phòng.”

“Lão lưu manh!”

Ngụy Lai thích uống Coca.

Lục Vị Miên thích uống trà.

“Đứa nhỏ.”

“Lão già.”

“Em không biết uống nhiều Coca sẽ gây sát tinh [] sao?

[] Hì thật ngại quá >.

“..... Cũng đâu liên quan tới em. Chuyện này không nằm trong phạm vi lo lắng của một tiểu thụ.”

Vô tình một ngày, Ngụy Lai phát hiện Lục Vị Miên đang uống Coca của mình. Hung hăng chạy đến hỏi: “Biết là sát tinh sao anh còn uống?”

Lục tổng chậm rãi nói: “Đây cũng đâu liên quan tới anh. Chuyện này không nằm trong phạm vi lo lắng của một lão gay.”

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Ngụy Lai vứt bỏ Coca, chuyển sang pha trà.

Ngụy Lai thích trà hoa cúc.

Lục Vị Miên thích trà xanh.

Lục Vị Miên hỏi: “Trà hoa cúc uống ngon hơn Coca ư?”

Ngụy Lai trầm ngâm lắc đầu.

Lục Vị Miên: “Vậy sao mỗi ngày em đều uống?”

Ngụy Lai nói: “Chuyện này anh không biết ư, ăn gì bổ nấy nha.”

“......” Lục Vị Miên đỡ trán, con mẹ nó nguyên lai lại não úng như vậy!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio