Ngụy Lai cùng Lục Vị Miên đi đến một thị trấn nhỏ không biết tên. Lục Vị Miên nói, trước kia hắn vô tình nhìn thấy nhật ký lữ hành của một tác giả lạ trên tạp chí, nhật ký bên trong có nhắc đến vị trí của một tiểu trấn —— “Tại chỗ giao nhau ngay ngã ba con sông”, hòa cùng một bức tranh nghệ đồ —— “Đèn đuốc rã rời, cầu gỗ phía trên, trời xanh phù liễu, say trong mộng ánh sáng nhu hòa.”, lúc ấy Lục Vị Miên rất xúc động, liền tra xét chút tư liệu tìm ra tiểu trấn này, hắn là tò mò loại sinh hoạt tác giả đã miêu tả —— “Thị trấn nhỏ, trùng điệp tòa nhà cổ xưa, con đường dài lát đá, ngẫu hứng tiếng chuông vang. Nắng chiều trải dài vừa yên tĩnh lại bình thản. Một tách trà hương quýt, bạn như có cả mùa hè.”
Nhưng không rõ nguyên nhân vì sao Lục Vị Miên mãi không đi. Một chuyến đi chỉ cần hơn ba giờ là đã tới tiểu trấn, lại bị hắn trì hoãn nhiều năm như vậy. Bây giờ đã có thể tự mình trải nghiệm, chính mình cảm nhận giấc mộng bấy lâu nay.
Buổi sáng xuất phát tương đối sớm, Ngụy Lai bị Lục Vị Miên ép thức dậy, híp mắt súc miệng rửa mặt: “Ngao oanh a.”
Lục Vị Miên: “Nói tiếng người.”
Ngụy Lai đem bọt phun ra: “Em nói là buồn ngủ quá đi mất.”
Lục Vị Miên cười cười, đem mặt kề sát lại, đưa tay nâng hai má Ngụy Lai lên.
Ngụy Lai vẻ mặt phòng vệ: “Anh muốn làm gì?”
Lục Vị Miên cúi đầu, ngậm lấy môi Ngụy Lai nhẹ nhàng mút, trong khoang miệng vẫn còn quanh quẩn mùi bạc hà của kem đánh răng khi nãy, vừa ẩm ướt lại kích thích.
Nụ hôn kết thúc, Lục Vị Miên mặt đầy thỏa mãn: “Sáng sớm hôn môi sẽ giúp tinh thần phấn chấn không còn buồn ngủ.”
“......” Ngụy Lai hừ hừ, “Anh, cái lão lưu manh.”
Trong trấn nhỏ, có rất nhiều lão thái thái bán vòng hoa. Một vòng hoa được kết bằng nhiều loài hoa, mỗi bông hoa đều đang nở rộ xen kẽ nhau, bên mép vòng còn được khảm nạm thêm sắc lục nhàn nhạt. Các cô bé đội lên, trông thật hài hòa lại toát ra vài phần nghịch ngợm.
Bán cá mực là không thể thiếu, khói bay lượn lờ, hơi nóng hầm hập, nhưng không hề có tiếng kêu la mua bán, mà chỉ thấy trên một tấm gỗ được viết: Mười đồng tiền tám xiên, ngon đến mức đi một vòng quay trở lại là đã bán sạch bóng. Đá bào là món khoái khẩu trong những ngày hè. Khối đá lạnh buốt được bào nhuyễn, rưới một ít siro việt quất lên mặt, lại thêm vài lát nhỏ dưa hấu mát lạnh, vừa vặn hòa vào nhau tiêu trừ khí nóng.
Trong tiểu trấn có một con sông nhỏ. Nước sông không sâu, có không ít người chơi đùa ở đó. Hai bên bờ sông có rất nhiều cối xay nước [] cùng vài quán nước nhỏ. Khoảng cách giữa sông và bờ khá gần nhau, đôi lúc sẽ có vài người không quen biết hắt nước sông vào người bạn, rồi lại cười ha ha nhìn bạn bị ướt nước.
[] cối xay nước thường có ở những con sông, dùng để tạo năng lượng điện bằng sức nước
Ngụy Lai có chút kích động: “Lễ hội hắt nước sao?”
Lục Vị Miên vừa thấy vẻ mặt cậu liền biết cậu rất muốn xuống sông nghịch nước: “Có lẽ là truyền thống ở đây. Em muốn xuống nước chơi không?”
Ngụy Lai vẻ mặt chờ mong, đôi mắt to tròn ướt nước giống nai con nhìn Lục Vị Miên: “Có thể sao?”
Lục Vị Miên xắn tay áo: “Có thể chứ! Đi nào, nhìn anh giống người gia trưởng lắm à.”
Ngụy Lai mua được một cây súng bắn nước khá tốt cùng một thao nước nho nhỏ, lôi kéo Lục Vị Miên xuống nước, nước sông lạnh lẽo tràn qua cổ chân, lại từ từ tràn qua đầu gối.
Đột nhiên Lục Vị Miên xoay người Ngụy Lai về hướng khác, cướp lấy cây súng trong tay cậu, nhắm thẳng ngay mặt cậu, phun nước tung tóe.
—— biubiu!
Ngụy Lai kịp phản ứng, tránh né được từng phát súng, cầm thao nước múc nước sông, lập tức hất về hướng Lục Vị Miên.
Lục Vị Miên: “Giỏi! Em giỏi lắm, dám hất nước vào mặt kim chủ.”
Ngụy Lai hơi cúi người xuống, lấy tay tát tát nước về phía hắn: “Phun nước trước chính là anh! Lão lưu manh!”
Lục Vị Miên cũng cúi lưng, tay ngâm vào nước, tát nước đuổi theo Ngụy Lai.
Tiếp sau đó, có vài người không quen biết cũng tham gia vào trận chiến của bọn họ, một đám người hắt hắt tát tát qua lại, tranh cãi ầm ĩ, khiến con sông nhỏ rộn ràng tiếng cười.
Trận chiến này chưa kịp kết thúc, lại thêm một cuộc chiến khác nổ ra. Chơi đùa đến tận hứng, đám người dần dần tản đi, đã là qua năm giờ chiều.
Ngụy Lai ngồi trên bờ, hai tay vung vung trên đỉnh đầu, ánh mắt lướt qua khe hở mười ngón tay nhìn về phía bầu trời: “Lão Lục ơi!”
Lục Vị Miên lớn tiếng trả lời: “Sao! Ở đây!”
Ngụy Lai che lỗ tai: “Anh ngốc thế, ngồi ngay bên cạnh còn kêu lớn tiếng như vậy! Muốn nâng cao tinh thần sao!”
Lục Vị Miên kêu càng lớn tiếng hơn, khiến mọi người qua lại xung quanh ngẫu nhiên quay đầu nhìn nhìn: “Anh vui vẻ a!”
Trời chiều vào mùa hè, bầu trời vẫn còn chút nắng. Xung quanh Lục Vị Miên như phảng phất mang theo một vầng sáng, khiến cả người hắn toát ra ánh dương ấm áp. Ngụy Lai ngốc hề hề cười: “Em cũng rất vui vẻ nha.”
Tại tiểu trấn xa lạ, cùng người mình thích trải qua một buổi chiều vui vẻ bên nhau. Loại cảm giác này khiến cậu muốn dựa vào, đâu phải ai thầm mến cũng may mắn cảm nhận được.
Ngồi trên bờ sông, gió mùa hè nhè nhẹ thổi qua, cảm giác được từng đợt từng đợt mát mẻ, trong lòng cậu lại cuộn lên một mảnh gợn sóng. Suýt chút nữa tôi đã không nhịn được nói với anh, không phải là em rất vui vẻ, mà là —— Em rất yêu anh.