Tô Hàng mặt lạnh, hỏi: “Em đi đâu vậy hả?” Lời nói kia thật nồng mùi gia trưởng nha.
Hùng Cách Cách thấy Tô Hàng rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với mình, vội lon ton chạy đến trước mặt anh, lấy lòng, cười nói: “Tôi đi dạo phố cùng Bảo Nhi. Tôi có để lại tờ giấy nhắn mà.”
Tô Hàng cau mày nói: “Em không nấu cơm mà chạy đi dạo phố à?” Báo hại anh sau khi thức dậy không có cơm ăn, đau bao tử muốn chết!
Hùng Cách Cách giải thích: “Em có nấu cơm nha.” Cô đã cầm tiền lương rồi thì không thể không nấu cơm.
Phó Khương chậm rãi xen vào nói: “Cơm đã bị anh ăn sạch rồi.”
Hùng Cách Cách trừng mắt thảng thốt! Sáng sớm sau khi thức dậy, cô nấu một nồi cơm lớn. Ba người đàn ông ở nhà nếu ăn nhiều thêm hai chén cũng ăn không hết, nhưng cô không nghĩ tới Phó Khương một mình ăn hết. Từ khi nào mà anh ta ăn thấy sợ luôn vậy trời?
Tô Hàng trợn mắt nhìn Phó Khương, thầm nói: tên khốn kiếp này... Ai ya sai rồi, không thể mắng Phó Khương là khốn kiếp, như vậy, anh cũng là đồng loại vì cùng họ hàng. Tô Hàng cắn răng nghiến lợi! Tại sao lại có một ông chú không biết xấu hổ vậy trời? Thiên lý ở đâu? Phó Khương biết rõ là anh xuống lầu trễ nhất vậy mà cố ý ăn hết cơm. Đáng hận nhất là chú ấy đã làm anh hiểu lầm Hùng Cách Cách.
Phó Khương nhìn về phía Tô Hàng cười híp mắt nói: “Tiểu Hàng Hàng, con đang ăn đồ của chú, sống ở nhà của chú đấy, còn nhìn chú chằm chằm, như vậy là thiên lý bất dung.”
Tô Hàng hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: “Chú cho rằng cháu muốn ở nhà của chú sao? Nếu không phải ông nội nói có người đang có ý đồ nhằm vào Phó gia thì cháu sẽ chịu về đây ở với chú à? Theo cháu thấy nếu quả có người ý đồ muốn nhằm vào Phó gia chắc cũng chỉ muốn nhắm đến người kia thôi. (Anh Hàng ám chỉ Phó Khương)
Phó Khương nhàn nhạt liếc Phó Bạc Yến một cái: “Chú cũng vậy, cảm thấy là nhằm vào người kia.”
Phó Bạc Yến khẽ cau mày, nhìn về phía Phó Khương: “Chú cảm thấy, biệt thự bị phóng hoả là nhằm vào cháu sao?”
Phó Khương nhún vai: “Không phải nhằm vào cháu, chẳng lẽ là chú sao?” Nhân phẩm của anh rất tốt nha, chưa từng có kẻ thù. Nếu như có kết thù, anh sẽ giải quyết tại chỗ, khiến cho người nọ không dám trêu chọc anh nữa. Cho nên chuyện phóng hoả đốt nhà chỉ có thể là nhằm vào Phó Bạc Yến. Về phần Tô Hàng, con người nó cũng không có gì đặc biệt, nó sẽ không có gây thù chuốc oán gì, cùng lắm là cãi vã đôi câu, ai tội gì mạo hiểm với tội danh phóng hỏa đốt nhà người khác.
Phó Bạc Yến không vui nói: “Chẳng lẽ không phải có người vì yêu thành hận, thấy chú đứng núi này trông núi nọ mới giận dữ phóng hỏa đốt biệt thự?”
Phó Khương híp mắt nói: “Phó Bạc Yến, câu thoại này cháu nói không sai, nhưng chỉ cần từ ‘ chú ’ đổi thành ‘ cháu ’ thì chính xác rồi. Chuyện Xương Kỳ cháu còn chưa giải quyết được phải không? Cháu cũng không nên đợi bụng cô ta lớn mới tổ chức tiệc cưới nhe. Phải biết rằng Phó gia xem trọng nhất là mặt mũi chứ không phải mặt của mấy tờ tiền đâu!”
Lời nói này đâm trúng tim đen của Phó Bạc Yến.
Tô Hàng thấy sắc mặt Phó Bạc Yến tái xanh, lập tức lên tiếng, tự động đứng về phía Phó Bạc Yến, giọng giễu cợt nói với Phó Khương: “Ồ hiếm khi thấy chú ăn nói bình thường a!”
Phó Khương nâng ngón tay thon dài trắng nõn lên, ưu nhã chỉ hướng Tô Hàng, nói với Phó Bạc Yến: “Cháu xem, ngay cả Tiểu Hàng Hàng cũng cho rằng chú nói rất đúng.”
Tô Hàng tức giận vô cùng, phẫn nộ quát: “Phó Khương!”
Phó Khương khẽ nhíu mày: “Đồ không biết lớn nhỏ, phải gọi ta là chú.”
Hùng Cách Cách thấy Tô Hàng muốn nổi đóa, vội ngăn Tô Hàng lại, ân cần dò hỏi: “Anh đói bụng không? Tôi nấu cơm cho anh ăn nhe.”
Tô Hàng đang nổi nóng, tiện tay đẩy Hùng Cách Cách, tức giận nói: “Không cần!”
Hùng Cách Cách không nghĩ tới Tô Hàng sẽ đẩy cô, vì vậy không có đề phòng, cô ngã qua một bên, đầu gối đập vào bàn uống trà làm mấy túi đồ trên tay cô văng ra trên bàn rồi rớt xuống đất. Đồ lót sexy vì vậy mà lộ ra trước mắt bao người.
Ba người đàn ông nhìn thấy rõ ràng mấy vật thể kia. Bọn họ nhìn chằm chằm bộ đồ lót, ngây ngốc cả người. Đây là cái gì? A, không, không phải là cái gì mà là ý gì? Có ý nghĩa trọng đại gì đây? Ai cũng biết Hùng Cách Cách chính là một cô gái chất phát. Nhưng hai bộ đồ lót này rất thái quá không phù hợp tích cách của cô a.
Một bộ là thuần trắng. Một bộ khác là màu đen. Mẫu mã hai bộ giống nhau như đúc, tuy hai mà một.
Trong ánh mắt như hổ như sói của ba người đàn ông, Hùng Cách Cách
đỏ mặt lên, nhanh chóng ngồi xuống gom hốt đồ đạc vào túi, sau đó ôm chặt vào lòng để không bị dòm ngó nữa.
Vậy mà ánh mắt của ba người càng nóng bỏng như thể thấy bộ đồ lót kia đang được mặc trên người Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách cảm thấy mất tự nhiên, muốn tránh xa sáu con mắt xanh thò lõ.
Nhưng dưới những ánh mắt soi mói nóng hừng hực kia, Hùng Cách Cách không thể không nhắm mắt mà giải thích: “Đây là... quà sinh nhật của Bảo Nhi cho tôi.”
Ba người họ đồng thời hỏi lại: “Hôm nay là sinh nhật em?”
Hùng Cách Cách gật đầu.
Ba người cùng nhau thu hồi ánh mắt nóng bỏng, đồng thời im lặng.
Một lát sau Phó Khương đột nhiên đứng lên đi về phía Hùng Cách Cách giang hai tay, ôm lấy cô thật chặt, cười tủm tỉm nói: “Hùng Cách Cách, chúc em sinh nhật vui vẻ!”
Tô Hàng thấy mình không tròn trách nhiệm làm bạn trai nên cảm thấy xấu hổ. Anh vội đứng dậy, muốn đến ôm lấy Hùng Cách Cách nhưng lại thấy Phó Khương chiếm chỗ của mình, trong lòng rất bực bội.
Ông trời ơi? Sao ông không mở mắt, đánh chết tên Phó Khương chết bầm này đi!
Tô Hàng quyết định vào sinh nhật của anh trong năm nay, anh sẽ nguyện xin ông trời làm cho Phó Khương biến mất khỏi thế gian này đi!
Tô Hàng nghĩ Phó Khương chỉ ôm Hùng Cách Cách một chút là quá lắm rồi, anh không nghĩ tới Phó Khương được đằng chân lân đằng đầu. Phó Khương lại đứng trước Hùng Cách Cách, nói rất nghiêm túc: “Có cần anh hôn chúc mừng không?”
Tô Hàng... mím môi, cắn chặt răng chịu đựng. Anh tự nhủ: không thể động thủ, không thể phát giận. Hôm nay là sinh nhật Hùng Cách Cách, bản thân anh làm bạn trai, phải có phong độ, phải có khuôn cách, phải... nhẫn nại!
Hùng Cách Cách dám cho Phó Khương hôn chúc mừng à?! Cô dám cùng mình đánh cuộc, nếu như cô dám gật đầu, Phó Khương nhất định gặm miệng của cô! Con người Phó Khương chẳng những tư tưởng khác hẳn với người thường, ngay cả phương thức hành động cũng hết sức cổ quái. Cô không muốn biến ngày này sang năm thành ngày giỗ. Nhìn lại Tô Hàng cô thấy sắc mặt của anh quả nhiên âm trầm. Tránh xa nguy hiểm, nên tránh xa nguy hiểm...
Nghĩ đến đây, Hùng Cách Cách vội vàng lắc đầu, “Không cần, không cần... “
Phó Khương giễu cợt nói: “Em với anh mà ngại cái gì?”
Tô Hàng vội đẩy Phó Khương ra, ôm chặt Hùng Cách Cách, lớn tiếng nói: “Hùng Cách Cách, sinh nhật vui vẻ!”
Hùng Cách Cách len lén thở dài một hơi, vui vẻ nhếch miệng cười, điềm nhiên đáp: “Cám ơn.” Thật tốt, Tô Hàng rốt cuộc chịu nói chuyện với cô rồi.
Nét mặt Tô Hàng rũ xuống, hỏi: “Em sao lại khách sáo với anh?” Thái độ của Hùng Cách Cách đối với anh khiến anh cảm thấy hai người không giống như đang hẹn hò, nếu là yêu nhau thì không nên khách sáo mà nên làm nũng một chút. Anh hi vọng cô sẽ chìa tay về phía anh, đòi cho bằng được quà sinh nhật.
Như mấy hôm nay, anh làm lơ, cô lại hết sức an tĩnh, không màng cũng không nổi giận. Nếu như cô có tình cảm với anh thì sẽ không như thế, sẽ không để anh làm lơ... Hùng Cách Cách, thật khó hiểu được em?! Tại sao không giận hờn anh? Tại sao không trách không oán anh lạnh lùng?
Hùng Cách Cách nhỏ giọng bày tỏ bất mãn: “Anh muốn tôi không khách sáo thì phải nói với tôi. Tôi không phải là con giun đũa trong bụng anh, làm sao biết anh nghĩ gì? Tính tình anh nóng lạnh thất thường, tôi biết đâu mà chìu?”
Lòng của anh trở nên dịu lại: Thì ra những gì anh lo lắng mấy ngày qua là vô ích. Hùng Cách Cách là người con gái vô tâm. Anh muốn gì thì phải trực tiếp nói ra chứ giấu trong lòng thì đừng mong cô hiểu được. Đối với chuyện tình cảm anh quả thật còn ngây thơ quá. Tô Hàng nghĩ thông suốt rồi cười tươi, nói với Hùng Cách Cách: “Cũng tại em hết! Cái gì cũng không nói với anh!”
Hùng Cách Cách cảm thấy rất oan ức. Cô nhiều lần muốn nói cùng Tô Hàng để hỏi anh rốt cuộc anh muốn thế nào. Thế nhưng anh lại nhất nhất lạnh lùng, bộ mặt như thể không rãnh nói chuyện cùng cô. Vậy mà trong thoáng chốc lại trách ngược lại cô. Đàn ông thời nay thật khó hiểu nha.
Phó Bạc Yến cảm thấy ghen tị với Tô Hàng: Được làm bạn trai của Hùng Cách Cách, có phúc mà không biết tận hưởng. Nghĩ vậy nhưng anh không khỏi soi lại chính bản thân mình. Tình cảm của mỗi người phải để cho chính bản thân họ cảm nhận. Là tốt hay xấu? Là mệt mỏi hay nhẹ nhõm? Là buông tay hay từ bỏ? Tất cả đều do tự mình làm chủ, quyết định. Anh không phải là người quản lý giỏi. Chuyện tình cảm của mình cũng không quản nỗi. Anh đã đánh mất hạnh phúc có được Hùng Cách Cách. Bây giờ anh nhìn thấu thì cũng có ích chi? Anh cũng không muốn chỉ bảo cho Tô Hàng. Đơn giản vì là anh ghen tị. Và có lẽ anh đang âm thầm chờ đợi với một hi vọng nhỏ nhoi: Cơ hội lại đến với anh lần nữa.
Phó Bạc Yến cũng tranh thủ lấy lòng Hùng Cách Cách, vỗ vai cô, nhiệt tình hỏi:“ Em thích được tặng quà gì?”
Ánh mắt Hùng Cách sáng lên, hỏi lại: “Tôi muốn quà gì, anh cũng sẽ tặng cho tôi sao?”
Phó Bạc Yến vừa gật đầu, Tô Hàng liền xen vào: “Chỉ cần em thích, cái gì anh cũng có thể cho em.”
Phó Khương che lồng ngực của mình, làm bộ nói: “Kể cả việc em muốn xem anh ở truồng chạy nhong cũng được.”
Hùng Cách Cách hịch mũi nói: “Không phải là chưa từng xem qua anh ở truồng chạy nhong a. À mà... Chúng ta đổi đề tài khác được không? Ha ha... Ha ha ha... “
Hôm nay là sinh nhật Hùng Cách Cách, Tô Hàng quyết định học tập Ninja rùa tinh thần, nhưng mà Ninja rùa cũng có tỳ khí! Anh lạnh giọng hỏi: “Là chuyện gì?”
Hùng Cách Cách không trả lời mà chỉ chỉ Phó Khương.
Phó Khương thẳng thắn nói: “Hùng Cách Cách đã ngắm qua nhan sắc cũng như vẻ đẹp trần truồng tự nhiên của chú.”
Khoé miệng Hùng Cách Cách co giật, thầm mắng Phó Khương không biết xấu hổ. Tuy rằng lần đó lúc Phó Khương tắm nhờ phòng của cô, cô đã có ý dòm lén, lấy điện thoại quay phim lưu lại nhưng thật ra lúc đấy anh ta có mặc quần. Còn lần đầu tiên gặp Phó Khương từ bệnh viện tâm thần chạy ra, cô hoàn toàn bị động: bị anh ta điên cuồng đuổi theo cô qua hai ba con đường. Cô nào có ý xem nhan sắc dâm dật của anh?! Rõ ràng là vu khống cô. Phó Khương, anh thật quá vô sỉ!
Tô Hàng biết không thể tin lời Phó Khương. Anh nghĩ có bức cung chú ấy cũng chẳng nói thật thì thôi đành nhịn cho qua, kẻo thêm bực lại còn làm hư bầu không khí của buổi tiệc sinh nhật hôm nay.
Phó Bạc Yến thấy không khí không ổn. Anh sợ Tô Hàng cùng Phó Khương lại đánh nhau sứt đầu mẻ trán nên nhanh chóng đổi đề tài: “Em nói đi, em thích quà gì?”
Hùng Cách Cách hít sâu một hơi, nói: “Hôm nay là sinh nhật em, em hi vọng mọi người có thể yên bình sống chung với nhau, không cãi lộn nữa. Trong nhà, phải là tiếng nói tiếng cười, còn gây gổ nhau hoài, ai sống nổi?!”
Phó Khương là người đầu tiên gật đầu đồng ý.
Có thứ nhất, thì có thứ hai, thứ ba. Ba người đàn ông nhất trí đồng ý: Hôm nay ngừng bắn, không khai chiến, cho Hùng Cách Cách có một ngày sinh nhật thật vui vẻ.
Hùng Cách Cách thấy ba người họ đều đồng ý yêu cầu của mình thì vui mừng vô cùng. Cô nghiêng đầu, ôm túi đồ, chạy nhanh vào phòng, sau đó đỏ mặt mặc thử bộ đồ lót sexy.
Cô hành động giống như kẻ trộm: Liếc cái gương một cái, sau đó nhón chân, từng bước từng bước đi đến bên cạnh chiếc gương, cuối cùng hít sâu một hơi, lập tức nhảy đến trước gương!
Thấy bộ dáng của mình trước gương cô mắc cỡ đỏ mặt. Cô muốn ưỡn ẹo bày ra mấy tư thế sexy nhưng thấy ngượng ngượng nên lại thôi.
Vì kế hoạch dâng hiến tối nay cô vô cùng bối rối: Không biết có thành công hay không? Sẽ không có vấn đề gì chứ?
Ai cũng biết dù cho cô ăn mặc chỉnh tề, kín đáo từ đầu đến chân thì cũng không tránh khỏi mang mùi vị thịt tươi của xử nữ khiến cho ba con sói tuôn nước miếng ròng ròng. Nói chi đến đôi mắt long lanh, ngượng ngùng động lòng người của cô chính là một đòn chí mạng với đàn ông