Người đàn ông vội giải thích: “Không phải. Cậu biết tôi không phải nói ý này mà.”
Phó Khương mở mắt, nhìn thẳng vào mắt của người kia: “Đợi tới lúc tham dự hôn lễ của tôi đi.”
Người đàn ông kia đập bàn một cái, nói: “Tôi không cho phép cậu kết hôn!”
Phó Khương tươi cười nhưng giọng điệu châm chọc nói: “Không cho phép ư? Vậy thì thử xem.”
Người kia chợt thay đổi thái độ, xuống nước nói: “Không nên như vậy. Khương à, chúng ta đã quen biết năm rồi.”
Phó Khương bưng ly cà phê lên, lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, thoáng một cái mà thời gian đã dài như vậy. Cuộc sống có được mấy lần năm? Tôi xin lỗi! Tôi không muốn tiếp tục như thế nữa.”
Một hồi lâu sau người kia nhẹ giọng nói: “Tôi hi vọng cậu có thể suy nghĩ cẩn trọng một chút. Tôi có việc nên đi trước. Ah đúng rồi, cậu phải cẩn thận, cô ấy...tới tìm cậu.”
Hùng Cách Cách cúi đầu rồi lại nhìn chằm chằm nhân viên phục vụ đang bưng cà phê cùng món bánh ngọt tới, lòng cô rối bời.
Một bàn ta đưa ra trước mặt cô, bưng ly cà phê, nhỏ giọng châm chọc: “Hùng Cách Cách, em học được cách theo dõi người khác từ đâu vậy? Sao? Không tin tưởng Phó Khương rồi à? Nếu không tin tưởng sao còn chọn chú ấy? Hay là em thích bị ngược, phải không...ô...?
Hùng Cách Cách đưa tay bịt miệng Tô Hàng, ý bảo anh đừng có lên tiếng.
Tô Hàng cau mày, muốn đẩy bàn tay nhỏ của Hùng Cách Cách ra nhưng rồi lại không nỡ. Anh luyến tiếc loại tiếp xúc này, cảm thấy rất hạnh phúc, rất chua xót mà cũng rất...mềm mại.
Hùng Cách Cách để tay xuống nhỏ giọng nói: “Tôi sợ anh ấy đột nhiên biến mất như lần trước nên mới lén đi theo tới đây.”
Tô Hàng nhỏ giọng khịt mũi nói: “Vì chú ấy không thành thật nên em mới không đủ tin tưởng mà thôi. Cái này cũng được gọi là tình yêu sao? Hùng Cách Cách à, em mắc cười thật!”
Hùng Cách Cách vốn định giải thích nhưng lại không muốn nói ra lời thề son sắt của hai người vì nói ra chẳng khác nào đi đâm vào vết thương lòng của Tô Hàng. Thà là Tô Hàng không quan tâm đến lời nói của cô, thậm chí không quan tâm đến sự sống chết của cô chứ cô không muốn làm cho anh bị tổn thương.
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách không nói nữa. Anh bưng ly cà phê uống từng ngụm từng ngụm nhỏ. Anh sợ rằng khi uống hết ly cà phê này thì sẽ không còn lý do ngồi lại đây cùng cô.
Hùng Cách Cách rũ mi mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi...tôi đi trước nhé.”
Tô Hàng liếc Hùng Cách Cách một cái, lạnh lùng nói: “Không nhìn thấy anh còn chưa uống xong ly cà phê sao? Một chút phép lịch sự cũng không biết à?”
Hùng Cách Cách hạ bả vai nói: “Anh uống đi.”
Thời gian trôi qua lâu như một thế kỷ thì Tô Hàng mới mở miệng hỏi: “Dạo này em sao rồi?”
Hùng Cách Cách ngẩng đầu, nhìn Tô Hàng đáp: “Tốt lắm, mấy vết thương trên người đều lành hết rồi.”
Không khí lại tiếp tục yên tĩnh.
Hùng Cách Cách cảm thấy lúng túng, quay đầu nhìn lướt qua chỗ Phó Khương. Cô phát hiện Phó Khương chẳng những không đi, mà còn gọi thêm một ly cà phê nữa.
Hùng Cách Cách lập tức rụt cổ, ra hiệu cho Tô Hàng khéo một chút, sợ bị Phó Khương phát hiện.
Tô Hàng hỏi: “Phó Khương còn chưa đi sao?”
Hùng Cách Cách gật đầu: “Còn ngồi đấy.”
Tô Hàng trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: “Cuộc nói chuyện vừa rồi em cũng nghe rồi đó. Phó Khương và người kia quen biết đã năm. Em tự tin mình sẽ thay thế được vị trí của người đàn ông kia trong lòng Phó Khương sao? Nếu như Phó Khương bị đồng tính thật thì chú ấy còn có thể yêu em sao? Hùng Cách Cách, em chỉ là bức bình phong để che đậy cho cho chú ấy thôi.” Anh thừa nhận là anh cố ý chèn ép Phó Khương.
Hùng Cách Cách mấp máy môi, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Tô Hàng, cười nói:“Tôi có thể cảm nhận được là anh ấy yêu tôi. Tình cảm này tôi không biết sẽ tồn tại được bao lâu hay lấy cái gì để vun đắp nhưng chỉ cần thuận theo tự nhiên là được rồi. Phó Khương nói anh ấy muốn kết hôn cùng tôi, vậy là đủ rồi.” Về phần tình cảm của Phó Khương và người đàn ông kia như thế nào thì cô cũng không quá so đo bởi vì cô là người đến sau. Hơn nữa cô đã biến Phó Khương từ cong thành thẳng thì coi như đã đạt được thành tựu rồi, còn những chuyện khác thì không cần quan tâm nữa.
Tô Hàng nghe nói vậy thì siết ly cà phê trong tay, bởi vì dùng sức mà mấy ngón tay nổi lên màu xanh trắng.
Vào lúc này có một cô gái tiến lên lầu hai.
Cô gái này trông như con lai, tóc quăn màu hạt dẻ, mắt đánh màu hạnh nhân, đôi môi đầy đặn thoa son bóng màu cam. Cô ta trang điểm màu da nâu, không cầu kỳ nhưng không kém phần quyến rũ. Cô ta mặc áo sơ mi màu nâu đỏ kết hợp với váy ngắn màu cam. Rõ ràng cô ta là người thích sử dụng màu sắc loè loẹt làm loé mắt mọi người xung quanh.
Khi cô ta nhìn thấy Phó Khương thì khuôn mặt nở nụ cười tươi tắn. Cô nhanh bước đi đến trước mặt Phó Khương mà kêu lên: “Khương!”
Phó Khương đứng lên, ôm chào đón cô ta một cách nhiệt tình.
Cô ta ngồi xuống, ôm cánh tay của Phó Khương nũng nịu nói: “Khương à, em rất nhớ anh.” Nhưng con ngươi bỗng chốc thay đổi, trở nên lạnh lùng: “Kể từ khi biết anh có bạn gái, người ta rất lo lắng đó nha. Người ta sợ anh bởi vì cô gái đó mà cắt đứt quan hệ của chúng ta.” Nét mặt cô ta lại biến đổi lần nữa, trở nên hết sức đáng thương, nói: “Anh cũng biết đó, em không thể xa anh được. Mặc dù mỗi năm anh đều dành một tháng ở bên cạnh em nhưng dần dần em cảm thấy không thoã mãn. Anh biết không, không có anh em sẽ điên mất thôi. Khương! Em rất sợ. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em chứ?”
Phó Khương vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô gái, an ủi: “Anh vẫn sẽ ở bên em mà. Em yên tâm!”
Cô ta mỉm cười hạnh phúc, nói: “Khương! Em biết mà, anh sẽ không bỏ rơi em. Bảo bảo của chúng ta cũng đã sáu tuổi rồi, anh lại thường không ở bên cạnh bọn em. Anh không biết bây giờ nó đáng yêu đến thế nào đâu. Khương à, thỉnh thoảng anh đến thăm bọn em một chút có được không? Em không ngại cô Hùng Cách Cách đó đâu nhưng anh phải giấu Vi Điệp nha. Vi Điệp vẫn cho rằng anh yêu thích đàn ông. Nếu cô ấy biết anh yêu con gái mà lại không phải là cô ấy thì cô ấy sẽ điên cuồng lên. Em sợ...em sợ mình không khống chế được cô ấy.”
Phó Khương nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói rõ ràng từng chữ: “Có lẽ sau khi điên cuồng cô ấy mới bình tĩnh được.”
Cô ta tỏ vẻ bất ngờ nói: “Không! Anh phải hiểu rõ cô ấy dữ như thế nào.”
Phó Khương cười mà không nói.
Cô gái đứng lên, tỏ vẻ hốt hoảng nói: “Khương, em phải đi đây. Cuối cùng em muốn cảnh báo anh không nên cùng cô bạn gái nhỏ quá thân mật vì Vi Diệp sẽ nổi điên đấy.”
Cô gái đó vội vàng rời đi giống như vội vả đuổi cho kịp chuyến bay vậy.
Phó Khương cũng đứng lên, rời đi.
Trên bàn đó chỉ còn lại cái gói chuyển phát nhanh bị mở ra. Bên trong là một cái ly. Cái ly đó là ly chuyên dùng trong quán này.
Hùng Cách Cách nhìn bóng dáng Phó Khương rời đi, lẩm bẩm tự hỏi: “Anh ta trở về bệnh viện, hay là đuổi theo cô kia đây?”
Tô Hàng hừ một tiếng, châm chọc nói: “Em quan tâm chú ấy đi chỗ khỉ gió nào làm gì?! Mọi thứ chẳng phải đã nói rõ hết rồi sao? Chú ấy bắt cá hai...mà không phải, là bắt cá ba bốn tay. Nếu như em không ngại chia sẻ ông chồng mình với những người đàn ông, đàn bà khác thì mau mau chạy theo cô kia kêu một tiếng chị đi. Không chừng sau này về chung nhà thì bốn người làm bốn tay quánh bài tiến lên, mấy ngày lễ tết đảm bảo không buồn chán đâu.”
Hùng Cách Cách ngây ngốc mà nhìn Tô Hàng, thật lâu sau mới nói ra một câu: “Anh nhất định phải nói cay độc như vậy sao?” Chẳng lẽ anh ta không biết rằng nói như vậy chẳng khác nào xát muối vào vết thương của người khác sao? Không đau lòng hay sao?
Tô Hàng hơi ngẩn người ra, ngay sau đó quát: “Vậy em nghĩ anh nên nói cái gì đây? Anh mới nói như thế làm em đau lòng rồi sao? Vậy em có từng nghĩ tới anh không có làm điều gì sai mà lại bị em đá thì có tâm trạng như thế nào không? Anh đối xử tốt với em như thế mà khi quay đầu lại thì em bảo rằng người em thích là Phó Khương. Em thích ai lại không thích, đi thích chú ruột của anh. Hùng Cách Cách à, sao em chai mặt như vậy? Nhất thiết có liên quan đến nhà họ Phó mới được sao? Em cho rằng em là ai? Là ai hả?”
Hùng Cách Cách không đổi nét mặt đứng lên, khẽ nhếch miệng, liếc Tô Hàng nói: “Tôi chưa bao giờ cho là mình là ai cả, tôi chỉ là tôi-Hùng Cách Cách! Khi tôi nhận ra rằng mình thích Phó Khương, muốn ở bên cạnh anh ấy thì tôi không cho phép bản thân mình do dự nói ngay cho anh biết. Tôi nghĩ nếu như anh hận tôi thì nên hận tôi sớm một chút rồi sẽ sớm quên tôi và sớm yêu người khác. Tô Hàng, tôi xin lỗi anh chỉ vì tôi đã làm anh đau lòng chứ không phải xin lỗi anh về việc tôi đã thích ai. Về phần Phó Khương thì đây là chuyện riêng của tôi và anh ấy. Tôi sẽ tự cân nhắc và giải quyết. Nếu như anh nhất định đem chuyện này nói làm tôi đau lòng để trả thù việc anh bị tổn thương thì anh đã thành công rồi đấy.” Nói xong cô xoay người đi về phía cầu thang.
Tô Hàng rất bất ngờ khi nghe những lời Hùng Cách Cách nói. Anh không nghĩ tới một người luôn để mặc cho người khác giày xéo lại nói ra những lời như thế. Khi anh nhận thức được tình huống và điên cuồng đuổi theo Hùng Cách Cách thì đã không còn thấy bóng dáng của cô nữa rồi. Giống như cô đã biến mất trong biển người mênh mông...
Tô Hàng chán nản ngồi bên vệ đường cho đến khi dòng người thưa thớt, mờ mịt nhìn dòng xe qua lại trên đường.
Anh biết, anh vẫn biết rằng anh luôn dùng miệng lưỡi độc ác để đầu độc niềm vui của Hùng Cách Cách. Và anh cũng thật may mắn khi Hùng Cách Cách là cô gái chịu đựng giỏi nhất tính nết của anh. Anh muốn bảo vệ cô, quý trọng cô nhưng vô tình lại làm tổn thương cô rồi.
Bởi vì cô chưa bao giờ nói nên anh chưa thấu hiểu được nỗi khổ của cô.
Tô Hàng ôm lấy đầu mình, không nhịn được lại rơi nước mắt.
Lúc Hùng Cách Cách trở lại bệnh viện thì Phó Khương vẫn chưa về.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, tay trái Phó Khương xách một cái hộp, tay phải đút túi quần, hí hoáy từng bước đi đến trước mặt Hùng Cách Cách. Tóc của anh ướt, giống như vừa tắm xong. Anh cười lười biếng, cơ thể toả ra mùi thơm thần bí giống như...một ly cà phê.
Nếu như mọi khi, Hùng Cách Cách nhất định sẽ nhào vào lòng anh nhưng giờ phút này cô rất tỉnh táo mà nghĩ rằng: Đức ông chồng nào mà làm chuyện có lỗi với vợ ở bên ngoài sẽ tắm rửa sạch sẽ để tiêu huỷ chứng cứ rồi mới về nhà lấy lòng vợ mình.
Phó Khương đi tới trước mặt Hùng Cách Cách, lấy tay vuốt vuốt mái tóc ngắn của cô, dịu dàng hỏi: “Đói bụng chưa?” Nói rồi anh mở hộp đồ ăn ra: “Trước tiên mình gặm cánh gà KFC nha. Lát nữa chúng ta sẽ đi ăn hoành tráng.”
Hùng Cách Cách thật biết điều nhận lấy cái hộp, lặng lẽ gặm cánh gà chiên nhưng giờ cô ăn chẳng cảm thấy mùi vị gì cả.
Cô cố gắng cư xử tự nhiên nhưng Phó Khương lại nhận ra sự khác thường của cô.
Phó Khương ôm cô vào lòng, hỏi: “Sao thấy em không vui?”
Hùng Cách Cách nhìn vào mắt Phó Khương, nhàn nhạt hỏi: “Sao giờ anh mới trở về?” Không nên gạt cô, ngàn vạn lần đừng lừa gạt cô! Chỉ cần Phó Khương giải thích hợp lý cô sẽ tin tưởng anh, giống như lần trước vậy.
Phó Khương hôn lên má của ở Hùng Cách Cách, sau đó lười biếng trả lời: “ Không có gì, anh chỉ đi gặp bạn để nói chuyện mấy câu thôi.”
Hùng Cách Cách ép hỏi: “Em còn chưa biết rằng anh có bạn đấy!”
Phó Khương hơi ngẩn người ra, sau đó lại cười nói: “Ở trong thành phố này thật tình anh không có bạn bè. Nếu như em có hứng thú, anh sẽ dắt em đi chơi vài nước thú vị, cùng bạn bè ở đấy nhảy nhót lắc mông, lắc đùi.”
Hùng Cách Cách cảm thấy hụt hẫng. Cô thấy mình tựa như là một tờ giấy trắng, mà nội dung trên đó là toàn bộ về con người cô. Người xem vừa liếc mắt liền hiểu ngay. Còn Phó Khương lại như một lọ mực, không ai biết cuối cùng anh ta sẽ viết ở đâu và viết những gì. Anh vừa quen thuộc lại vừa hết sức xa lạ.
Thật là nực cười. Đã cùng nhau bàn đến chuyện cưới gả nhưng mà vẫn cảm thấy thật xa lạ.
Phó Khương thấy Hùng Cách Cách không ăn cánh gà nữa thì kéo cô đứng lên khỏi ghế salon, nói: “Đi, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút, sau đó đi ăn đại tiệc nhe!”
Ngồi trong phòng ăn hạng sang, Hùng Cách Cách hỏi: “Phó Khương, gần đây anh quan tâm đến điều gì nhất?”
Phó Khương trực tiếp đưa cho Hùng Cách Cách một cái gương rồi nói: “Em xem xem sẽ biết anh quan tâm đến cái gì.”
Hùng Cách Cách nhìn mình trong gương, nhếch miệng cười. Cô chỉ vào gương nói: “Anh xem, anh tính toán kỹ quá. Nơi này ngoài em ra còn rất nhiều, rất nhiều người.”
Nhìn trong gương có thể thấy được người của nửa căn phòng.
Phó Khương nắm tay Hùng Cách Cách, nghiêm túc hỏi: “Hùng Cách Cách, em làm sao vậy?”
Hùng Cách Cách hít mũi một cái, trả lời đàng hoàng: “Em muốn khóc.”
Phó Khương giật mình, vội hỏi: “Tại sao?”
Hùng Cách Cách khẽ rũ mí mắt, lẩm bẩm nói: “Phó Khương, nếu như có một ngày anh không yêu em nữa thì phải nói cho em biết, đừng để cho em như kẻ ngốc cứ cho rằng mình vẫn được yêu.” Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Phó Khương hỏi: “Anh biết không con người của em nhiều lúc ngu muốn chết, suy nghĩ không thấu đáo.”
Phó Khương ngồi ôm Hùng Cách Cách vào lòng, nói: “Hùng Cách Cách, nếu như có một ngày em không yêu anh nữa, không cần nói cho anh biết, cứ để cho anh giống như một kẻ ngu, mãi mãi không ngừng yêu em. Em biết là con người của anh rất thông minh mà, biết suy nghĩ thấu đáo.”
Hùng Cách Cách chui vào ngực Phó Khương, ôm anh thật chặt rồi gào khóc.
Tiếng khóc của Hùng Cách Cách làm mọi người xung quanh chú ý đến họ nhưng Phó Khương chẳng bận tâm. Anh yên lặng ôm Hùng Cách Cách vào lòng. Hôm nay cô thổ lộ với anh những lời này có lẽ vì anh không cho cô cảm giác an toàn chăng?
Nhắc tới cũng thấy kỳ, ở bên cạnh Hùng Cách Cách, anh lại có cảm giác hết sức an toàn.
Bộ mọi thứ đảo ngược rồi sao?
Có lẽ vậy!