Phó Khương hơi sững sờ, ngay sau đó đứng thẳng người nén cười hướng về phía Hùng Cách Cách gật đầu một cái nói: “Tối qua tôi nhặt được một quyển sách, chính là võ công tuyệt học ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’! Trang đầu tiên của sách có viết: muốn luyện môn võ công này cần phải vung đao tự thiến.”
Chân Hùng Cách Cách nhũn cả ra.
Phó Khương là một kẻ tâm thần, thần kinh không ổn định.... Chuyện gì anh ta cũng có thể làm ra được....
Anh ta thật sự vung đao tự thiến ư? Có thật không? ! A! A! A! Không phải chứ!
Phó Khương vỗ vali, nặng nề nói với Hùng Cách Cách: “Em nhất định phải bảo vệ tốt của quý của tôi đó.”
Hùng Cách Cách thật sự muốn quẳng nó đi rồi quay đầu bỏ chạy. Nhưng cô vẫn kiềm chế được. Nếu như Phó Khương vung đao tự thiến thật thì cô cũng trách nhiệm không thể trốn tránh. Tuy nói người bình thường sẽ không cầm dao tự thiến mình nhưng Phó Khương không phải người bình thường! Anh ta là tên thường trú ở bệnh viện tâm thần!
Hùng Cách Cách cắn răng gật đầu thật mạnh. Ánh mắt không tự chủ liếc xuống phía giữa hai chân của Phó Khương. Rốt cuộc.... là tự thiến chưa? Hẳn là chưa đi? Nếu như anh ta tự thiến thật vậy thì cần phải nghỉ ngơi một tuần, đúng chứ? Hay là bệnh thần kinh không biết đau?
Ừm, thật ra thì nói kẻ tâm thần không biết đau là do có chút căn cứ. Quê của Hùng Cách Cách có ba tên tâm thần, bọn họ phân biệt gọi là Đại Pháo, Cẩu Oa và Hắc Tử.
Đại Pháo tuổi, Cẩu Oa tuổi, và Hắc Tử tuổi.
Đại Pháo đánh Cẩu Oa, gặp lần nào liền đánh lần đó!
Cẩu Oa sau khi bị đánh bèn đi khắp nơi tìm Hắc Tử, tìm được lần nào đánh lần đó!
Hắc Tử bị đánh bỏ chạy, gặp được Đại Pháo thế là nhặt gạch lên chọi!
Đại Pháo không dám đánh trả ngồi đực ra trên mặt đất mặc cho Hắc Tử đánh. Cho đến khi Đại Pháo trông thấy Cẩu Oa lượn lờ qua lại mới dám nhảy chồm nhào lên đấm đá.
Ba tên thần kinh cứ một đánh một giống như căn bản không biết đau là gì!
Hắc Tử đánh Đại Pháo, Đại Pháo đánh Cẩu Oa, Cẩu Oa lại đánh Hắc Tử, một khi đã xác định rõ mục tiêu thì nhất quyết không tha, cho đến khi ba người sức cùng lực kiệt tự bỏ đi.
Đợi sau khi Hắc Tử đi rồi Đại Pháo cũng không lau máu trên mặt mà vội nhặt cục gạch Hắc Tử ném cho vào mồm cắn một phát!
Gạch nứt vỡ vụn ra, Đại Pháo cười khà khà không ngừng.
Cảnh tượng này thường xảy ra ở quê Hùng Cách Cách.
Mỗi lần Hùng Cách Cách nhớ đến cảnh tượng đó là cả người cô không khỏi run bần bật! Cô… vô thức quay đầu nhìn Phó Bạc Yến và Tô Hàng ở phía sau.
Không biết loại bệnh thần kinh gián đoạn này có phải bệnh di truyền không?
Trong đầu của cô lập tức dần hiện ra một hình ảnh: Phó Khương tóc tai rối bù cả người hôi thối đuổi đánh Phó Bạc Yến mặt xanh nanh vàng thiếu một chiếc răng cửa, còn Phó Bạc Yến thì đang hung hăng đánh đá Tô Hàng người ngợm đen xì bốc mùi! Tô Hàng lại đang ra sức đè bẹp Phó Khương!
Cạc cạc.... Hình ảnh này kinh hãi quá!
Hùng Cách Cách nghĩ tới nghĩ lui rồi nghĩ tới một cảnh khác. Hình ảnh lập tức chuyển tiếp, ba người đánh nhau tới nỗi rơi tõm xuống sông, bùn trên người được cọ sạch lộ ra lồng ngực gợi cảm.
Ba anh chàng hơi sững sờ, không ngờ đối phương bị mình hành hung lại là một đóa hoa sen mới nở! Thế là lại bổ nhào lên người nhau lần nữa, dần dần biến thành kịch liệt. Vung quả đấm ra lần nữa biến thành Hóa Cốt Miên Chưởng! ()
() Hóa Cốt Miên Chưởng là một loại võ công âm độc khó luyện. Điểm đặc biệt là ngoài nhu trong cương, chú trọng vào việc bộc phát kình lực, thủ pháp dựa vào chưởng là trọng tâm, vận chuyển tinh giản nhưng liên miên bất tuyệt. Bên trong kình lực ẩn chứa cương kình, bên ngoài lại biểu hiện là nhu kình. Một khi bị Hóa Cốt Miên Chưởng đánh trúng thì lúc đầu tưởng như không có dấu hiệu lạ thường, tuy nhiên hai canh giờ sau toàn thân sẽ mềm nhũn như bông, tạng phủ tan nát, thê thảm vô cùng, không cách nào cứu chữa được.
Trong truyện Lộc Đỉnh Ký – Kim Dung, Mao Đông Châu từ Xà đảo lẻn vào hoàng cung, trước sau dùng loại chưởng pháp này hại chết Hiếu Liêm hoàng hậu, Vinh Thân vương, Đoan Tiến hoàng hậu.
Trong truyện Lục Tiểu Phụng của Cổ Long, Lục Tiểu Phụng lênh đênh trên biển, lên một hoang đảo tham dự một cuộc đổ bác đã chứng kiến Hoa Hoa thiếu gia chủ tâm phô trương, dùng Hóa Cốt Miên Chưởng biến chiếc bàn thành mềm nhũn như bông, dọa cho Lục Tiểu Phụng giật mình kinh tâm.
Nước đang khuấy động, người đang giãy dụa, nhiệt huyết đang cuồn cuộn, nhiệt tình đang dâng cao!
Phó Khương nhào vào trên người Phó Bạc Yến, Phó Bạc Yến đè trên người Tô Hàng, Tô Hàng....Được rồi, việc vây thành một vòng tròn này dường như có chút vấn đề. Ván này cứ như vậy đi. Ván sau đổi phương hướng làm lại từ đầu!
Ha ha....ha ha ha....Đây chính là P trong truyền thuyết đấy! Á! Á!