Ba Phó trầm giọng nói: “Không thể báo cảnh sát. Nếu như có sơ xuất gì, bọn cướp sẽ giết con tin.”
Mẹ Tô quát: “Nếu như chúng nó lấy được tiền lại không chịu thả người, thì không phải sẽ mất cả chì lẫn chài à!”
Ông cụ Phó mở miệng nói: “Tất cả bình tĩnh lại đi. Chúng ta cứ chờ điện thoại đã rồi nói sau.”
Mẹ Tô nói lảm nhảm, “Chúng ta đã chọc giận phải người nào thế này? ! Phật tổ phù hộ, phù hộ cho con trai con bình an trở về....”
Cụ Phó nhìn về phía Tô Hàng hỏi: “Con nói Bạc Yến đi cùng với trợ lý của nó. Bối cảnh của người trợ lý đó các con đã điều tra chưa? Có phải là cô ta ngấm ngầm giở trờ không?”
Tô Hàng đáp thẳng lại hai chữ, “Không phải!”
Ông cụ Phó lắc đầu than thở: “Con không hiểu lòng người hiểm ác thế nào đâu.”
Trong lúc mọi người đều trầm mặc, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Ba Phó chạy tới trước tiên, tay run lẩy bẩy bắt điện thoại, “A lô?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng trẻ con. Rõ ràng giọng nói đó đã thông qua xử lý âm thanh. Hắn ta nói: “Ông đi đến hòm thư ở cổng, tìm chiếc điện thoại di động, tôi sẽ nói cho ông biết địa điểm giao tiền. Nhớ rõ, chỉ có thể đến một mình, bằng không…. Ha ha… đừng trách tôi không khách sáo!”
Ba Phó chạy ra cổng, quả nhiên tìm được một chiếc điện thoại di động trong hòm thư.
Ông siết chặt điện thoại di động, đảo mắt nhìn người nhà của mình một vòng rồi nói: “Bọn bắt cóc nói chỉ cho một người đi đưa tiền chuộc.”
Tô Hàng lập tức tiến lên nói: “Con đi!”
Ba Phó lắc đầu nói: “Tính tình con không tốt, không biết cách xoay chuyển tình hình một cách khéo léo, nếu con đi có thể sẽ chọc giận bọn bắt cóc.” Nếu con trai út của ông cũng bị bọn cướp bắt mất, thì ông thật sự sẽ khóc không ra nước mắt.
Phó Khương ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Để em đi cho.”
Ba Phó than nhẹ nói: “Hay là để anh đi cho.” Ông nói xong câu đó, rồi đi vào trong cầm chiếc túi cực lớn chứa số tiền mặt đeo lên lưng.
Phó Khương nhìn lên bầu trời, khổ sở nhếch môi cười. Là thiên tài thì bị người ta xa lánh, bệnh tâm thần thì không được người ta tin tưởng, anh làm người quá là thất bại rồi. Hùng Cách Cách, em không được xảy ra chuyện gì, bởi vì anh thật sự không tìm ra người nào khác có thể “không xa không rời” anh.
Anh nhớ gương mặt nhỏ tức giận cô mỗi lần bị anh chọc giận; anh nhớ dáng vẻ ngoan ngoãn hoàn toàn chấp nhận mỗi lần anh cho cô một lời giải thích; anh nhớ đôi mắt bỉ ổi của cô mỗi lần hiểu lầm khuynh hướng tình dục của anh….
Vừa nhớ tới Hùng Cách Cách, là trái tim của Phó Khương lại đau đớn. Đó là nỗi đau lẫn cả hạnh phúc và lo lắng, rất chua xót khổ sở, rất ngọt ngào…
Phó Khương nghĩ: nếu như anh bị bắt cóc, thì có lẽ sẽ chỉ có mình Hùng Cách Cách là gấp gáp lo lắng cho anh thôi? Về phần những người khác, anh thật sự không dám trông cậy. Chỉ vì sau khi đã từng thất vọng thì sẽ không thể trông chờ gì nữa.
Hùng Cách Cách, em không thể xảy ra chuyện được! Em có nghe thấy không? !
Ba Phó làm theo yêu cầu của bọn cướp, ngồi xe bus từ chỗ này đổi xe đến một chỗ khác, lại từ nơi đó đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Đã lâu lắm rồi ba Phó không chen chúc trong xe bus, sau nhiều lần giày vò, sắc mặt của ông trắng bệch như tờ giấy. Trong giờ cao điểm tan tầm ba Phó vất vả chen lên xe bus thì lại được bọn bắt cóc thông báo bảo ông lập tức xuống xe!
Ba Phó liều cái mạng già chen xuống xe buýt, nhưng lại vô cùng kinh hãi khi phát hiện, ba lô sau lưng ông bị người ta dùng dao găm rạch ra, lấy hết toàn bộ số tiền mặt bên trong!
Ba Phó trợn tròn mắt. Một người bình thường cực kỳ nhanh trí, thế mà lúc này lại hoàn toàn không có biện pháp.
Ông vừa định đuổi theo chiếc xe bus kia thì lại nhận được điện thoại của bọn bắt cóc bảo ông ngoan ngoãn về nhà.
Ba Phó cắn răng giơ tay vẫy tắc xi gọi xe về nhà.
Ông vừa về đến nhà liền nhận được điện thoại của bọn bắt cóc.
Bọn bắt cóc nói bằng giọng điệu xảo trá “Tiền, chúng tôi đã nhận được rồi. Chúng tôi là người giữ chữ tín. Nhận được tiền rồi đương nhiên sẽ thả người. Chỉ có điều, hiện giờ trong tay chúng tôi có hai người, ông nói xem, chúng tôi thả ai trước đây? Ha ha… ha ha ha… như vậy đi, ông lại chuẩn bị tiếp triệu nữa để chuộc người còn lại!”
Ba Phó cực kỳ tức giận, cắn răng nói: “Số tiền kia là tôi dùng để chuộc con trai mình! Còn cô gái kia tôi không biết! Muốn đòi tiền chuộc thì anh đi mà tìm bố mẹ của cô ta! Bây giờ lập tức thả con trai của tôi ra!”
Bọn cướp giễu cợt nói: “Ai yo, người có tiền đúng là keo kiệt. Cô gái kia là tình nhân của con trai ông. Không cứu cô ta, con trai ông cũng chẳng mặc kệ đâu!”
Ba Phó quát: “Cô là tình nhân của ai cơ? Tôi.... A lô, đưa điện thoại cho tôi!”
Phó Khương đoạt lấy điện thoại trong tay ba Phó, nói với bọn bắt cóc: “Tiền của tôi có thể tiêu bằng hai cách. Một là dùng để lấp cái động không đáy của các người. Hai là thuê sát thủ giải quyết vấn đề tận gốc.”
Bọn cướp trầm mặc trong giây lát rồi: “Mày có ý gì?”
Phó Khương đáp: “Ý của tao rất đơn giản. Cho chúng mày thêm triệu để hai người họ được đưa về mà không bị tổn thương dù chỉ là một cọng tóc. Tài lực của nhà họ Phó tuy là hùng hậu nhưng người càng có tiền thì càng máu lạnh, đạo lý này hẳn là chúng mày cũng hiểu được.”
Bọn bắt cóc nghiền ngẫm một lát rồi đáp: “Được! Mày đã thoải mái thì bọn tao cũng thoải mái. Tiền đến nơi, bọn tao lập tức thả người! Vào giờ này ngày mai, tao lại gọi điện cho các người.”
Sau khi cúp máy, ông cụ Phó bất mãn nói: “Cô trợ lý đó đâu có đáng phải đưa nhiều tiền chuộc như vậy?”
Tô Hàng cau mày nói: “Đó cũng là một mạng người, sao có thể bày đặt mặc kệ? Hơn nữa, nếu như không phải cô ấy đi ra ngoài cùng anh cả, thì cũng sẽ không bị người ta bắt cóc! Nếu như bọn con bỏ mặc thì có có thể làm người sao?”
Ông cụ Phó nổi giận mắng: “Khốn kiếp!”
Phó Khương lạnh lùng liếc ông cụ Phó một cái rồi nói: “Số tiền kia con bỏ ra .”
Ông cụ Phó kinh ngạc nói: “Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Không đợi Phó Khương trả lời, ba Phó đã lập tức hỏi ra nghi vấn trong lòng, “Bọn bắt cóc nói, cô trợ lý đó là tình nhân của Bạc Yến, lại còn có quan hệ gì với em nữa?”
Phó Khương vỗ tay một cái đáp: “Dĩ nhiên là.... quan hệ mập mờ.” Anh đứng lên đi ra ngoài cửa.
Ông cụ Phó quay đầu đi, cho rằng Phó Khương bị động kinh rồi.
Chỉ có Tô Hàng biết, Phó Khương chẳng những không động kinh, mà ngược lại còn rất tỉnh táo. Chú ấy thực sự muốn Hùng Cách Cách. Ở trong nhà này, người thật sự quan tâm tới tính mạng của Hùng Cách Cách e là chỉ có cậu và chú út thôi. Ban nãy ba Phó bác bỏ đề nghị của bọn bắt cóc, không đồng ý dùng triệu để chuộc Hùng Cách Cách, dĩ nhiên có hơi máu lạnh, nhưng cũng không hẳn không phải một biện pháp tốt để tung hỏa mù. Một khi bọn bắt cóc biết Hùng Cách Cách không quan trọng có lẽ sẽ thả cô đi cùng Phó Bạc Yến. Tất nhiên đây cũng chỉ là có lẽ mà thôi. Còn có một khả năng khác đó là người không quan trọng thì chẳng có chút giá trị tồn tại nào!
Tô Hàng thừa nhận, khi ba Phó cự tuyệt đề nghị của bọn bắt cóc, quả thực cậu có ôm suy nghĩ đánh cuộc một keo.
Nhưng rõ ràng chú út không muốn đánh cuộc. Thậm chí có thể nói là cậu sợ loại tiền đánh cược này. Cậu thà thỏa hiệp, dù cho chỉ là thỏa hiệp một buổi tối.
Tô Hàng đi theo phía sau Phó Khương, ra khỏi phòng khác đi tới vườn hoa.
Trong vườn hoa hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng dế kêu cũng không có. Sự yên tĩnh này dường như có thể chạy thẳng vào lòng người, làm người ta ớn lạnh trong lòng.
Sau khi hai người lẳng lặng đứng một lát, thì Tô Hàng mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc trước, cậu nói với Phó Khương: “Chú út, cháu có triệu tiền gửi ngân hàng.”
Phó Khương chậm rãi gật đầu, híp mắt cười nói: “Cháu chuẩn bị tặng bao lì xì cho chú à? Chờ sau khi chú và Hùng Cách Cách kết hôn, cháu hãy tặng cũng được.”
Tô Hàng nóng nảy la lên: “Giờ là lúc nào rồi mà chú còn nói giỡn!”
Phó Khương ngửa đầu ngắm trăng, nói một cách sâu xa: “Đêm còn dài lắm, phải làm gì đó để giết thời gian mới được.”
Tô Hàng nhìn sườn mặt của Phó Khương, lần đầu tiên cậu cảm thấy, người đàn ông này sao lại cô đơn đến vậy.