Hủ Nữ Muôn Năm

chương 72: chúng ta cùng nằm chung trong bệnh viện (ba)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mà dù quan hệ giữa Tô Hàng và Phó Khương có là thật hay giả thì cũng đều giải trí thần kinh của Hùng Cách Cách.

Cô nhìn về phía tầm mắt của Phó Khương, ánh mắt đó mang theo làn sóng điện.

Khi Phó Khương bò đến trên lưng Hùng Cách Cách lần nữa thì cô chẳng những không né đi mà ngược lại còn cười khúc khích.

Phó Bạc Yến thật sự muốn ném người chú Phó Khương không biết xấu hổ này ra ngoài cửa sổ! Chỗ này cách mặt đất không tính là cao cũng chỉ có tầng mười hai thôi mà. Anh đã quá xem thường Phó Khương rồi! Vì để theo đuổi con gái mà không tiếc sử dụng những thủ đoạn xấu xa!

Song dường như thủ đoạn này rất hữu dụng đó chứ.

Cảnh sát thẩm vấn lũ cướp kia xong buộc lòng phải đưa ra kết luận “Bời vì tham tiền nên bắt cóc Phó Bạc Yến”.

Phó Bạc Yến biết, chuyện không đơn giản như vậy. Trong lúc vô tình bọn cướp đã lỡ lời làm anh cũng lờ mờ hiểu, mình nhất định đã đắc tội với ai đó rồi nên mới có thể gặp phải kiếp nạn này. Mà người này cực kỳ thủ đoạn và có địa vị xã hội nhất định mới có thể khiến bọn chúng nói năng thận trọng.

Phó Bạc Yến để chuyện này trong lòng suy tư, quan sát rất ung dung thản nhiên.

Về phần những tên cướp kia nghe nói sau khi bọn chúng bị giam vào tù, cứ cách năm ngày ba bữa lại bị người dạy dỗ, cuộc sống khổ không tả nổi.

Hùng Cách Cách hiện đang một lòng “quyến rũ” Phó Bạc Yến nhưng mắt lại luôn nhìn về phía Phó Khương và Tô Hàng.

Tim của cô đã hoàn toàn rạo rực rồi.

Đối mặt với trò đùa của Phó Khương, Tô Hàng cực kỳ phẫn nộ nhưng chẳng có sức đâu mà chống đỡ.

Phó Khương giống như con cá chạch, trượt tới trượt lui thỉnh thoảng còn dùng đuôi vỗ vào cậu một cái, lúc cậu chuẩn bị bộc phát thì chú ấy lại nhảy về bên cạnh Hùng Cách Cách cùng nhau cười với cô ấy. Nụ cười đó thật con mẹ nó làm cậu ghê tởm chết mất!

Tô Hàng trong lòng khó chịu nên lúc đỡ Phó Bạc Yến vào phòng vệ sinh để giải quyết động tác dĩ nhiên không tránh khỏi hơi thô lỗ một chút. Vì vậy trong phòng vệ sinh luôn truyền ra tiếng kêu rên của Phó Bạc Yến.

Mỗi lần nghe thấy âm thanh đó là Hùng Cách Cách lại giống như con gà bị giết thịt chạy loạn xạ trong phòng. Còn Phó Khương thì lười biếng tựa người vào ghế sa lon, cười tủm tỉm nhìn cô vòng tới vòng lui.

Buổi tối Hùng Cách Cách cầm bút vẽ tự mình làm ổ trên ghế sa lon vẽ gì đó.

Tô Hàng muốn làm như không trông thấy nhưng cuối cùng không nhịn được đi vòng qua phía sau cô, hừ lạnh hai tiếng rồi xoi mói này nọ.

Nói thật cậu rất muốn không quan tâm đến Hùng Cách Cách, nhưng…. lại không khống chế được cơ thể mình. Rõ ràng cậu không muốn đến gần Hùng Cách Cách nhưng chân của cậu lại loẹt xoẹt đến gần phản bội ý chí của cậu; cậu rõ ràng không muốn mở miệng nói chuyện cùng cô nhưng miệng cậu lại ném ra những lời cắp thường kẹp gậy. Thôi được rồi, nếu đã như vậy thì đành phải vậy thôi.

Anh một câu tôi một câu, hai người vốn đã không nói lời nào lại bắt đầu có trao đổi.

Chỉ có điều cái miệng độc của Tô Hàng hễ vừa mở ra là lại phê bình Hùng Cách Cách vẽ không tốt chỗ nào.

Hùng Cách Cách cũng là một người tài ba, có tinh thần cầu tiến, Tô Hàng càng dữ với cô thì cô lại càng vẽ hăng hơn! Đương nhiên, thật đúng là thầy nghiêm đào tạo ra trò giỏi, Hùng Cách Cách tiến bộ vượt bậc. Hiện tại cô đã có thể dùng những đường cong đơn giản để phác họa ra những suy nghĩ bỉ ổi kia. Dĩ nhiên những bản nháp bí mật này không thể để người ngoài thưởng thức được.

Bạn bè biết tin Phó Bạc Yến nằm viện cũng rối rít đến biểu đạt sự quan tâm của mình.

Khi những người bạn đó nhìn thấy Hùng Cách Cách thì giống như sói trông thấy thịt, chỉ xém chút là chảy ròng ròng hai hàng nước miếng, sau đó thò móng vuốt đến trên người Hùng Cách Cách để có thể vuốt ve mấy cái không chút kiêng kỵ!

Phó Bạc Yến cực kỳ khó chịu, anh lạnh mặt hạ lệnh đuổi khách, “Tôi không sao hết, mọi người có thể đi rồi.”

Một tên con trai vô liêm sỉ nói: “Buổi chiều bọn mình không bận gì cả, có thể ở đây cùng cậu một lát.”

Phó Bạc Yến quắc mắt nhìn hắn ta nói: “Chiều tôi còn có việc, không tiện tiếp cậu.”

Đám sói háo sắc anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong lòng ai oán Phó Bạc Yến. Hừ! Giữ em gái giỏi quá ha? Ngay cả anh em cũng không cần. Thật đúng là khốn kiếp từ đầu đến chân! A a….

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như mình có một cô em đẹp như vậy thì cũng nhất định không để người khác dòm ngó! Ai dám nhìn nhiều thì móc mắt chó của hắn ta đi! Sau đó ném lên đất đạp hai phát cho đến khi nát bươm thì trong lòng mới thoải mái được!

Dưới ánh mắt không tốt lành gì của Phó Bạc Yến đám sắc lang rời đi trong lưu luyến.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Phó Bạc Yến và Hùng Cách Cách.

Phó Bạc Yến nhìn về phía Hùng Cách Cách, cố gắng tìm cơ hội thỏa đáng nói đôi câu với cô. Về phần nội dung nói chuyện anh đã nghĩ sẵn trong đầu rồi, anh tin rằng chỉ cần một câu thôi cũng có thể cảm động được cô, để cô biết được tấm lòng của anh, biết anh muốn đối xử tốt với cô.

Nhưng không hiểu tại sao mỗi khi anh muốn mở miệng với Hùng Cách Cách là lại cảm thấy những lời trong lòng được anh tập luyện nhiều lần trở nên hết sức nông cạn. Anh nhìn bóng dáng quá ư là thảnh thơi của Hùng Cách Cách là trái tim đã được hạnh phúc lấp đầy, chỉ hận không thể lấy trái tim đang đập rạo rực của mình ra cho Hùng Cách Cách thấy!

A.... anh đã qua cái tuổi điên cuồng vì tình yêu rồi nên sẽ không ngốc như mấy người trẻ suốt ngày sầu não vì yêu, nhưng anh lại khát khao cái ôm của Hùng Cách Cách. Những ngày này, anh hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra khi bị bọn cướp bắt cóc tối đó không chỉ một lần. Hùng Cách Cách ôm đầu anh, nhẹ nhàng dỗ dành anh. Cái cảm giác mềm mại, ấm áp đó chính là gia đình.

Gia đình, gia đình chính là khát vọng trong sâu thẳm linh hồn anh.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Phó Bạc Yến bắt đầu nhếch lên, một cảm giác hạnh phúc bắt đầu tràn lan.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vậy mà Hùng Cách Cách đã khắc sâu trong lòng anh, trở thành niềm hạnh phúc anh khao khát!

Phó Bạc Yến cho rằng mình giác ngộ vừa đúng lúc. Anh không bỏ lỡ Hùng Cách Cách quả là vô cùng may mắn. Thật không ngờ cái vận mệnh quỷ quái này luôn như một chiếc cân đứng ở mọi ngóc ngách, nó có thể đối xử tử tế với ai đó nhưng tuyệt đối không bỏ qua cho ai hết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio