Hủ Nữ Muôn Năm

chương 76: đàn ông rốt cuộc là cái thá gì? (hai)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hùng Cách Cách ngẩng đầu, hơi mờ mịt nói: Tớ cảm nhận được tớ rất thích anh ta. Anh ta rất tốt, rất dịu dàng với tớ.

Phạm Bảo Nhi nói: Nếu như cậu thật sự thích anh ta vậy thì biểu hiện nhất định sẽ rất cực đoan! Nhưng cậu nhìn xem bộ dạng bây giờ của mình đi, ngoài thê lương một chút ra thì hoàn toàn không có kiểu muốn sống muốn chết.”

Hùng Cách Cách nghi ngờ nói: Yêu một người, sẽ phải muốn chết muốn sống sao?

Phạm Bảo Nhi gật đầu, nắm chặt tay: Tuyệt đối là muốn chết muốn sống!

Hùng Cách Cách nhìn ra nhánh cây ngoài cửa sổ, rất lâu sau mới nói sâu xa: Bảo Nhi, có thể tớ không yêu anh ấy, nhưng tớ thật sự vô cùng thích anh ấy. Nên hôm nay, tớ mới đau lòng dữ vậy. Nếu khi yêu một người nhất định phải thề sống thề chết vậy thì tớ vẫn nên chỉ thích một người là hơn. Tớ không biến khi mình yêu sâu sắc một người liệu tớ có thể chấp nhận đau khổ khi người đó không yêu không nữa. Cậu biết đấy, tớ có một trái tim yếu ớt, không thể mãi đau lòng như vậy, không thể….”

Phạm Bảo Nhi nhìn gò má Hùng Cách Cách cực kỳ khẳng định nói: Xin cậu hãy tin tưởng tớ, trái tim của cậu tuyệt đối không phải là một trái tim yếu ớt đâu.”

Hùng Cách Cách giật giật khóe miệng, cô hơi có cảm giác muốn khóc. Phạm Bảo Nhi, cậu có thể đừng nói ra sự thực như thế trong lúc tớ đang nhụt chí có được không? Cậu có thể cho tớ một cơ hội để yếu đuối không? Cậu có thể lừa tớ, nói tớ là một cô gái nhỏ chính cống được không?!

Hùng Cách Cách không muốn ngửa mặt lên trời gầm thét, đành phải cúi đầu mím môi không nói. Sau sự trầm mặc dài đằng đẵng là mấy tiếng gõ cửa không nhanh không chậm.

Phạm Bảo Nhi tức thì nhảy bắn lên khỏi ghế salon như chú mèo bị kim đâm bị thương. Cậu ấy…. xù lông lên rồi!

Cậu ấy vội vàng chạy tới cửa rồi lại chạy vèo quay lại. Dường như cậu ấy muốn nói gì với Hùng Cách Cách nhưng cuối cùng chỉ giậm chân rồi chạy ra ngoài cửa nhón chân sáp lại gần chỗ mắt mèo lén nhìn ra bên ngoài.

Đúng lúc này “cạch” một cái, âm thanh thanh thúy truyền đến, đó là tiếng chìa khóa mở cửa. Ngay sau đó cửa bị kéo ra. Một anh giai đẹp đi vào.

Anh trai đẹp có dáng dấp rất cao, chừng m. Anh ta vừa bước vào, thì không gian vốn chẳng rộng rãi cho lắm lập tức trở nên chật chội.

Trai đẹp có một mái tóc dài màu sợi đay và một đôi mắt đen màu xanh đậm, Dường như anh ta rất thích cười, đôi mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm rất đáng yêu.

Anh ta ăn mặc rất quái dị. Dưới chiếc áo khoác tương đối nghèo nàn ấy vậy mà là một chiếc áo ngủ màu hồng nhạt. Đúng vậy, là áo ngủ. Hơn nữa dựa theo hiểu biết của Hùng Cách Cách về Phạm Bảo Nhi thì có thể vô cùng khẳng định rằng, bộ áo ngủ hồng phấn đó là của Phạm Bảo Nhi!

Vào khoảnh khắc giai đẹp bước vào nhà, Phạm Bảo Nhi nhảy ra sau một bước rống to: “Tại sao anh lại có chìa khóa nhà tôi?”

Tiếng trung của giai đẹp không được tốt nên anh ta suy nghĩ hồi lâu rồi mới cười rạng rỡ đáp lại: “Hi, cưng à, anh đã về rồi.”

Phạm Bảo Nhi tiến lên một bước, kéo chìa khóa trong tay anh ta, lắc lư trước mặt anh ta rồi chất vấn lần nữa: “Tại sao… anh… lại có… chìa khóa… nhà tôi?”

Giai đẹp bừng tỉnh ngộ: “Bảo Nhi, là em đưa cho anh mà.”

Phạm Bảo Nhi giậm chân quát: Không thể nào! Sao mà tôi có thể đưa chìa khóa nhà cho anh được chứ? ! Tuyệt đối không thể nào!

Anh giai đẹp lại chỉ vào chiếc áo ngủ màu hồng trên người mình, “Cái này cũng là em đưa cho anh.”

Phạm Bảo Nhi vỗ trán kêu rên: Ông trời ơi, chuyện không có phẩm hạnh như vậy mà Phạm Bảo Nhi con cũng có thể làm được ư?”

Bụng anh giai đẹp phát ra tiếng “ục ục” kháng nghị. Anh ta cười với Phạm Bảo Nhi dịu dàng nói: “Bảo Nhi, chúng ta mướn phòng() đi!”

Phạm Bảo Nhi sững sờ một lát sau đó miệng anh đào nhỏ nhắn mở ra, cắn răng nói: “Là ‘chúng ta ăn cơm đi’! Không phải ‘chúng ta mướn phòng đi’! Không cho phép anh nói ‘mướn phòng’ nữa! Không cho nói nữa, anh nghe thấy chưa?!”

Giai đẹp cam kết: “Được, chúng ta mướn phòng đi. Anh đói bụng rồi.”

() Trong tiếng Trung 开房[kāifáng]nghĩa là mướn phòng, còn 开饭[kāifān]nghĩa là ăn cơm, hai từ này có phiên âm gần giống nhau, nên dễ phát âm nhầm.

Phạm Bảo Nhi chán nản nhún vai chỉ vào đồ ăn thừa trên bàn nói: “Đi ăn đi!”

Trai đẹp gật đầu đi tới bên bàn ăn vừa ăn đồ ăn thừa vừa nói với Hùng Cách Cách: “Anh đoán em nhất định là Hùng Cách Cách, phải không?”

Hùng Cách Cách đờ đẫn gật đầu.

Trai đẹp cười nói: Rất vui được gặp em. Tên tiếng trung của anh là Bạch Sí, là Bảo Nhi đặt cho anh đó.”

Hùng Cách Cách quay đầu nhìn về phía Phạm Bảo Nhi, thầm nói: Tên Bảo Nhi đặt cho anh ta chắc là… ngu ngốc chứ gì?

Phạm Bảo Nhi nói lầm bầm: Phát âm cũng không phát âm rõ! Tớ không có gì với anh ta cả, anh ta chỉ tạm thời ở lại nhà tới, thật sự không có gì hết

Mắt Hùng Cách Cách bắt đầu phát sáng, đại khái có ý “cậu không phải nói nữa, hôm nay tớ không đi đâu hết”.

Phạm Bảo Nhi xoa trán nói thật: Mấy hôm trước lúc tớ đi dạo ở chợ đêm thì nhìn thấy anh ta bị chặt giá. Tên chủ quầy lòng dạ độc ác đó lại lấy một chiếc ghim cài áo màu hồng lừa là văn vật lịch sử bán cho anh ta. Tớ không nhìn nổi nên đi qua tuyên bố anh ta là bạn trai tớ rồi kéo người đi. Tên xui xẻo bắt đầu bám theo tớ.Tớ bảo anh ta cút đi, anh ta nói ‘cám ơn’. Tớ hỏi anh ta là nam hay nữ, anh ta nói ‘tôi cũng không biết nữa’. Tớ coi như hoàn toàn không có đường lui. Khó khăn lắm mới lừa được anh ta ra ngoài, nhưng người ta xoay một vòng lại con mẹ nó quay lại! Ăn không ở không của tớ lại còn muốn ngủ khỏa thân…. Ách, khốn kiếp!”

Đừng thấy bình thường Hùng Cách Cách đần độn, đó là bởi vì không có chuyện khiến cô hứng thú, hễ gặp phải những chuyện có dính dáng đến gian tình là cô lập tức hóa thân thành cao thủ tai thính! Chỉ thấy con ngươi của cô chợt lóe lên, xoay người nhích đến gần Phạm Bảo Nhi, cô nói gãi đúng chỗ ngứa: “Thật sự ngủ khỏa thân à?”

Phạm Bảo Nhi cả giận nói: Chẳng những ngủ khỏa thâm, tớ còn góp mất hai chai rượu trắng!”

Mắt Hùng Cách Cách dần dần híp lại. Dường như trong chuyện này có nội tình. Nội tình này rất đáng để đào sâu! Cậu ấy vừa mới thất tình, cần nhất là người khác tâm sự riêng để điều chỉnh lại tâm trạng tổn thương của cậu ấy. Ừm… cái này…. Cậu ấy có được tính là thất tình không? Tính không? Có trời mới biết!

Phạm Bảo Nhi thấy bộ dạng hèn mọn bỉ ổi của Hùng Cách Cách là biết ngay suy nghĩ trong lòng cô, thế là cậu ấy lập tức vỗ vào trên đầu Hùng Cách Cách mắng: “Đừng tưởng có thể nghe được tin + chính cống miễn phí từ chỗ tớ! Mau về đi! Trong nhà tớ hiện đang nuôi một tên Bạch Sí rồi, không thể nào nuôi thêm một con gấu ngựa nữa.”

Hùng Cách Cách ôm lấy hông Phạm Bảo Nhi, bám riết không chịu đi y như con gấu ngựa, “Bảo Nhi, Bảo Nhi…”

Phạm Bảo Nhi vừa định đáp ứng thỉnh cầu Hùng Cách Cách thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Bạch Sí đi ra mở cửa.

Sau khi cửa được mở ra đã diễn ra một đoạn giới thiệu cực vắn tắt nhưng lại có ý vị sâu xa.

Phó Khương nói thẳng: Tôi tới đón Hùng Cách Cách.

Bạch Sí gật đầu cười nói: Được.

Hai người đàn ông này nhìn nhau cười một tiếng, báo động tình địch tức thì được giải trừ.

Người thông minh từ trước đến giờ vẫn luôn hiểu rõ ai là kẻ địch, ai là chiến hữu.

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi thôi nhưng hoàn toàn có thể làm người ta nhìn ra chỉ số thông minh và cấp số phúc hắc của hai người đàn ông này.

Nói Bạch Sí không nói rõ được tiếng trung Phạm Bảo Nhi tin vậy, nhưng ngoài cô ra thì còn ai tin là thế không?

Haizz....Đây cũng một cuốn sổ tình cảm loằng ngoằng không rõ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio