"Cạch——"
Lục Sơ Cảnh nhấn mạnh công tắc đèn trên tường, căn phòng bừng sáng.
Lục Sơ Cảnh ở lâu trong bóng tối, mắt không kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột như vậy, nhưng hắn không hề chớp mắt, chỉ nhìn chằm chằm Dư Gia Nghệ.
Bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, Dư Gia Nghệ thấy biểu cảm của Lục Sơ Cảnh thì nhịp tim tăng nhanh, từ nhỏ đến lớn cậu có linh cảm về nguy hiểm rất nhạy — bây giờ vẫn vậy.
Sắc mắt Lục Sơ Cảnh bình tĩnh, như thể đã đoán trước được Dư Gia Nghệ muốn nói gì, hắn không thèm nhíu mày lấy một cái, nhưng hầu kết của Dư Gia Nghệ lặng lẽ chuyển động.
Ánh mắt của Lục Sơ Cảnh chỉ có thể miêu tả bằng từ bình tĩnh, sự tĩnh mịch giống như ném một cục đá vào giếng nhưng không nghe thấy tiếng vang.
Nếu có thể, Dư Gia Nghệ thà rằng Lục Sơ Cảnh cãi nhau kịch liệt với cậu, còn hơn là nhìn cậu chằm chằm như con mồi bị dồn vào đường cùng.
Dư Gia Nghệ căng thẳng đến mức không thể đứng thẳng, cảm giác đau nhức từ lòng bàn chân lan đến tim cậu.
Cậu chắc chắn Lục Sơ Cảnh có thể nghe thấy được, bởi vì tiếng tim cậu đập rất lộn xộn, không có quy luật.
Cậu không biết tim mình có thể đập nhanh như vậy, bên cạnh đó, cảm giác bất an kéo đến, đầu Dư Gia Nghệ bắt đầu ong ong.
Cậu không biết vì sao mình lại lo lắng như vậy, trong lòng có cảm giác hoảng hốt khó hiểu.
"——Đừng có tùy tiện đi trêu chọc alpha"
Lời nói nửa đùa nửa thật của Đậu Cẩm vang lên trong đầu cậu, Dư Gia Nghệ hơi mở to mắt, cảm giác hoảng sợ như có như không trong lòng bao phủ lên cảm giác chua xót.
Tiếng hít thở của cậu ngày càng nhẹ, Dư Gia Nghệ đột nhiên xoay người định mở cửa, nhưng tay cậu đầy mồ hôi nhớp nháp, chưa kịp ấn đã trượt xuống.
Giây tiếp theo, Dư Gia Nghệ chưa kịp thử lại, hai cổ tay cậu bị Lục Sơ Cảnh giữ chặt, hơi thở lạnh lẽo của Lục Sơ Cảnh gần trong gang tấc.
"Cạch——" Dư Gia Nghệ nhìn cánh cửa bị Lục Sơ Cảnh khóa lại, vô thức nhìn chìa khóa trên tủ giày, vặn vẹo vai cố với lấy, nhưng Lục Sơ Cảnh lại nhanh hơn một chút, túm lấy chùm chìa khóa ném về phía cửa sổ sát đất.
"Lục Sơ Cảnh!" Môi Dư Gia Nghệ trắng bệch, vừa ngạc nhiên vừa tức giận nói, "Chia tay rồi! Em còn làm gì vậy?"
"Chia tay?"
Lục Sơ Cảnh nhẹ nhàng nhắc lại, hắn chặn Dư Gia Nghệ trong góc tường, giễu cợt, "Ai nói với anh là chúng ta chia tay, đó là anh nói, nhưng tôi đã đồng ý đâu?"
"Chỉ mới yêu đương thôi mà" Dư Gia Nghệ cố hết sức giãy dụa vài cái, không lâu sau đã tiêu hết sức lực, cậu chậm rãi cầu xin Lục Sơ Cảnh, "Chúng ta đâu phải kết hôn, em thả tay anh ra được không? Chúng ta bình tĩnh nói chuyện"
"Đến bây giờ anh mới chịu nói chuyện với tôi sao?" Lục Sơ Cảnh thấy cậu xin tha thì càng siết chặt tay, như muốn bóp chặt hai cổ tay Dư Gia Nghệ lại với nhau, "Vì sao lúc anh thích tôi, anh có thể làm đủ kiểu quấn lấy tôi, làm tôi thích anh.
Nhưng bây giờ anh thấy mệt mỏi, chán tôi rồi thì có thể nói chia tay nhẹ nhàng như vậy?"
Lục Sơ Cảnh nói nhỏ, nhưng lời nói lại rất rõ ràng, "Anh bảo muốn ở bên tôi thì tôi phải làm theo, đến khi anh chán muốn chia tay thì tôi phải đồng ý, anh thấy tôi giống con chó anh gọi là phải chạy đến, anh đuổi là phải đi lắm à, hay là anh nghĩ tôi là một vị thánh nhân vĩ đại sẵn sàng hy sinh bản thân vì anh?"
"Không phải" Giọng điệu Lục Sơ Cảnh bình tĩnh đến đáng sợ, "Anh đánh giá cao tôi quá, tôi không tốt thế đâu"
Hiện tại điều Lục Sơ Cảnh muốn khác với Dư Gia Nghệ, cậu biết Lục Sơ Cảnh sẽ không chia tay với cậu dễ dàng vậy đâu, nhưng cậu không ngờ Lục Sơ Cảnh lại phản ứng mạnh như vậy.
Dư Gia Nghệ ngẩng đầu nhìn hắn hỏi ngược lại, "Chỉ là chia tay thôi mà, anh có làm gì sai trái đâu? Lúc yêu đương anh thật sự thích em, anh chỉ cảm thấy chúng ta không hợp nên muốn chia tay, có gì sai đâu?"
"Anh sai ở đâu ư?" Lục Sơ Cảnh khẽ cười, "Anh biết rõ tính cách của mình, cũng biết mình khó có thể ở bên một người lâu dài, còn biết rằng anh có thể dứt ra bất cứ lúc nào, nhưng anh vẫn muốn kéo tôi xuống nước"
Giọng của Lục Sơ Cảnh lạnh lùng, "Bây giờ anh thấy chúng ta không hợp, muốn chia tay, chia tay rồi thì sao? Buồn rầu mấy ngày rồi tìm bạn trai mới à?"
"Anh thấy mình chân thành, anh thấy thật sự yêu tôi, anh thậm chí còn cảm thấy mình đã trả giá rất nhiều cho mối tình này, cho nên anh cảm thấy mệt mỏi muốn chia tay là hợp lý đúng không?"
"Dư Gia Nghệ, tấm lòng của em anh quăng đâu rồi?"
Lần này Dư Gia Nghệ đã thoát khỏi tay Lục Sơ Cảnh, nhưng có lẽ là do Lục Sơ Cảnh thả ra.
Đầu tóc ướt nhẹp của Dư Gia Nghệ dính lên trán, bây giờ trông cậu rất chật vật, cậu phát hiện tai mình hơi ù, tiếng ong ong khiến Dư Gia Nghệ muốn đập đầu vào tường, nhưng lời Lục Sơ Cảnh nói vẫn rất rõ ràng
"Hai năm chúng ta ở bên nhau anh có để trong lòng không? Trong lòng anh hai năm này của chúng ta có chút khác biệt nào với hai năm khác của anh không?"
Hô hấp của Lục Sơ Cảnh dần trở nên hỗn loạn, khi nói chuyện hắn không thể giữ vững sự bình tĩnh giả tạo đó nữa, hắn vung tay đập mạnh vào cửa, cánh cửa được làm bằng gỗ đỏ chắc chắn bị hắn đập hõm vào.
Khớp xương ngón tay của hắn đỏ lên, hốc mắt cũng dần đỏ.
Nỗi thất vọng sâu trong lòng Lục Sơ Cảnh khó có thể nói hết, đây là lần đầu tiên Lục Sơ Cảnh yêu một người, từ nhỏ hắn đã là một đứa cứng đầu.
Từ trước đến nay hắn không phải là người thích thay đổi, khi hắn thích một người, càng lâu thì đầu tư càng nhiều, sau đó từ thích biến thành yêu.
Hắn đã yêu hết mình, nhưng đáng tiếc lần đầu tiên hắn yêu lại là cấp địa ngục, Chung Uyên Hào đã từng nói, hắn sao có thể chơi lại được Dư Gia Nghệ?
Cả đời này cũng không thể.
"Anh thấy em có chỗ nào không tốt? Em đã từng làm gì có lỗi với anh sao? Anh thấy khó chịu khi bị em quản lý sao không nói với em? Anh đã từng nghĩ đến nói chuyện thẳng thắn với em chưa, Dư Gia Nghệ?"
Lục Sơ Cảnh nói, mắt càng lúc càng đỏ, hắn siết chặt tay Dư Gia Nghệ: "Anh biết chỉ cần anh cho em chút cảm giác an toàn thì em sẽ không quản anh như vậy chưa, nhưng anh không muốn"
"Em thừa nhận chúng ta ai cũng có lỗi, nhưng chỉ cần anh nói em sẵn sàng sửa, nhưng anh có như thế không? Anh chịu thay đổi sao?!"
"Anh không muốn, bởi vì anh đã muốn chia tay từ lâu, lúc nào anh cũng chỉ nghĩ đến chia tay"
Lưng Dư Gia Nghệ dán vào tường, đột nhiên cậu không dám nhìn thẳng Lục Sơ Cảnh, chỉ nhẹ giọng gọi, "...Lục Sơ Cảnh"
"Đừng gọi tên em" Bởi vì kích động, môi Lục Sơ Cảnh run rẩy, hắn lặp lại, "Đừng gọi tên em"
Dư Gia Nghệ cúi đầu nhìn mũi chân mình, chóp mũi cậu lại thấy cay cay, nhưng lần này không chảy giọt nước mắt nào, bởi vì cậu biết, người có tư cách khóc lúc này là Lục Sơ Cảnh, không phải cậu.
Giọng cậu trở nên yếu ớt, Dư Gia Nghệ nhẹ nhàng nói, "Nhưng...nhưng anh thực sự thích em"
"Vậy đã khi nào anh nghĩ đến tương lai của hai ta chưa?" Lục Sơ Cảnh thình lình hỏi một câu, nhìn thấy sắc mặt hoang mang của Dư Gia Nghệ, hắn cười trào phúng, nhẹ giọng nói, "Em nghĩ tới rồi đấy"
"Khi em tốt nghiệp là tuổi, đủ tuổi kết hôn pháp luật quy định, em biết quan hệ của anh với người thân không tốt, cho nên em có thể không ra mắt gia đình anh, nhưng em sẽ đưa anh về nhà em, tuy em không hẳn là thân thiết với người trong nhà nhưng dù em ở bên cạnh ai thì họ cũng sẽ không ngăn cản"
"Sau khi đưa anh về nhà chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, tổ chức hôn lễ.
Anh thích long trọng hay chỉ hai người cũng được hết, cái gì em cũng nghe theo anh"
"Dư Gia Nghệ" Lục Sơ Cảnh thấp giọng hỏi, "Anh đã từng nghĩ đến tương lai có em chưa?"
Đôi môi Dư Gia Nghệ đóng rồi lại mở, cậu không thể nói thành câu hoàn chỉnh.
Một lúc sau, cậu mím môi nói, "Alpha với beta thì có tương lai được sao?"
"Nếu không thì anh trêu chọc em làm gì?" Câu nói này đã giải phóng lửa giận trong lòng Lục Sơ Cảnh, "Em chưa từng nói coi thường beta, em chưa từng nói thích omega, tại sao anh lại tự mình phủ nhận như vậy?"
Hắn đột nhiên túm chặt cánh tay Dư Gia Nghệ: "Anh cmn nói gì đi chứ!"
Đây là lần đầu tiên Dư Gia Nghệ nghe thấy Lục Sơ Cảnh chửi thề, kể từ khi cậu sinh ra, cha mẹ bất công khiến cậu cảm thấy beta kém hơn alpha và omega, Dư Gia Nghệ lớn như vậy, nhìn ngoài cậu tựa như cảm thấy làm beta có gì không tốt, nhưng trong lòng vẫn có khúc mắc nhỏ, vô tình làm thay đổi đứa bé trong cậu.
"Anh..."
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Dư Gia Nghệ mở miệng nhưng không nói được gì, cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi, bây giờ Dư Gia Nghệ chỉ muốn ngủ một giấc.
Cậu uống không ít rượu, uống xong lại đi hứng gió, Dư Gia Nghệ dùng tay không bị Lục Sơ Cảnh túm đặt lên đầu, im lặng một lúc mới ngẩng đầu lên.
"Vậy cậu muốn thế nào?" Đôi mắt hoa đào rũ xuống, trông rất bạc tình, lời nói cũng như vậy, "Tôi chỉ là beta thôi mà, làm sao chịu trách nhiệm được? Chúng ta không thể đánh dấu vĩnh viễn, chỉ cần cậu không nói thì đâu có ai biết chuyện gì đã xảy ra đâu"
Dư Gia Nghệ nhìn Lục Sơ Cảnh, nếu còn tỉnh táo, cậu sẽ phát hiện Lục Sơ Cảnh có gì đó không đúng, sau đó chiều theo ý hắn.
Nhưng dưới tác dụng của cồn, cậu nhẹ nhàng nói, "Chơi bời chút thôi mà, cậu nghiêm túc thật à?"
Dù sao thì cũng đã nói chia tay, lời nói như bát nước đổ đi, không thể thu lại, chẳng bằng tàn nhẫn thêm chút nữa, lạnh lùng hơn nữa, để Lục Sơ Cảnh biết cậu là người như vậy.
Cổ tay Dư Gia Nghệ bị siết chặt, Lục Sơ Cảnh đột nhiên tấn công như một con dã thú, Dư Gia Nghệ chưa kịp phản ứng đã bị hắn túm vào phòng khách.
Ghế sô pha trong phòng khách do chính Dư Gia Nghệ chọn, sô pha dài mềm mại, nhưng khi bị Lục Sơ Cảnh quăng lên sô pha, Dư Gia Nghệ vẫn cảm thấy hơi choáng váng
Cậu chưa kịp bò dậy, sô pha lại trũng xuống, Lục Sơ Cảnh đẩy mạnh vai Dư Gia Nghệ, phần eo thẳng tắp của cậu nặng nề ngã xuống ghế.
Dư Gia Nghệ vừa mới mở miệng định nói gì, nhưng lại bị Lục Sơ Cảnh che lại, cậu rơi vào đường cùng chỉ biết thút thít phát ra tiếng "Ưm ưm", dưới sự căng thẳng tột độ, Dư Gia Nghệ cảm thấy bàn tay che miệng cậu của Lục Sơ Cảnh hơi ướt.
Mặt cậu đỏ bừng, chỉ có thể mở to mắt nhìn Lục Sơ Cảnh, nhưng cậu như con mèo bị cắt móng, không có chút uy hiếp nào, Lục Sơ Cảnh thậm chí còn cảm nhận nỗi sợ của Dư Gia Nghệ, cậu bây giờ hệt như kẻ lừa đảo miệng cọp gan thỏ.
Lục Sơ Cảnh trầm lặng nhìn cậu một lúc, đến khi đôi mắt hoa đào đa tình của Dư Gia Nghệ đẫm nước, hắn đột nhiên cúi xuống.
Hắn giữ chặt Dư Gia Nghệ khiến cậu hơi nghiêng người rồi cắn vào cổ cậu không thương tiếc.
Dây thần kinh ở phần cổ yếu ớt rất nhạy cảm, Dư Gia Nghệ đau đến co người lại.
đầu gối cậu gập lên, ngón tay níu chặt vỏ ghế sô pha, cơn đau xuyên thẳng lên não khiến Dư Gia Nghệ cắn lấy bàn tay che ngoài miệng cậu của Lục Sơ Cảnh.
Cậu cắn rất mạnh, đến mức Dư Gia Nghệ nếm được vị máu tươi trong khoang miệng.
Lúc này cậu mới biết Lục Sơ Cảnh đã kiềm chế bản thân bao nhiêu, đã dịu dàng bao nhiêu, giờ đây, hàm răng nanh sắc nhọn của alpha giống như mũi kim dày đâm vào da thịt non mềm của cậu, Dư Gia Nghệ khẽ kêu lên một tiếng đau đớn.
"Lục...!Ưm..."
Cậu muốn xin tha cũng không được, nước mắt sinh lý trào ra, beta không có tuyến thể không thể chịu được đánh dấu đúng nghĩa của alpha.
Gân xanh lộ lên trên cánh tay Dư Gia Nghệ, nước mắt rơi xuống tay Lục Sơ Cảnh, hắn như thể cảm nhận được đầu ngón tay ướt át, dần dần nhẹ nhàng hơn.
Da sau gáy đã bị cắn nát, Dư Gia Nghệ khẽ rùng mình, nước mắt không thể kiềm chế được chảy ra càng nhiều, giống như bị đứt tuyến lệ vậy.
Đây mới đúng là đánh dấu, nhưng Lục Sơ Cảnh lại chỉ mới hoàn thành một quá trình đánh dấu.
Những ngón tay lạnh lẽo của Lục Sơ Cảnh xoa nhẹ lên gáy Dư Gia Nghệ, pheromone của hắn thấm sâu vào cơ thể Dư Gia Nghệ.
"Anh sẽ không thích ai cả, cũng không học được cách yêu" Lòng bàn tay hắn chuyển dần lên vuốt ve khuôn mặt Dư Gia Nghệ, "Để em dạy anh được không?"
Tình yêu không bao giờ là công bằng, khi Dư Gia Nghệ thích hắn, cán cân nghiêng về phía hắn, nhưng trước khi hắn kịp nhận ra, cán cân đã đổi hướng, Dư Gia Nghệ là người chiến thắng.
Bây giờ Lục Sơ Cảnh sẽ sử dụng cách riêng của mình để thay đổi nó, hắn không cần thắng, hắn chỉ muốn trở thành người chiến thắng trong tình yêu với Dư Gia Nghệ.
Dư Gia Nghệ là một người vô tâm, chỉ đối xử tốt với cậu thôi cũng vô ích, bây giờ Lục Sơ Cảnh đã suy nghĩ cẩn thận, hắn vẫn sẽ đối xử tốt với Dư Gia Nghệ, nhưng hắn vẫn cần phải làm cậu đau.
Nếu muốn thuần hóa một người, cần phải đánh cược bằng nước mắt.
Dư Gia Nghệ đã thuần hóa hắn, bây giờ đã đến lúc lật ngược tình thế, nhưng việc hắn rơi nước mắt không thể thuần hóa Dư Gia Nghệ, hắn phải làm Dư Gia Nghệ rơi nước mắt.
Đây không phải là điều Dư Gia Nghệ mong đợi, sau gáy vẫn còn đau, chỉ cần cử động nhẹ cũng thấy được, Lục Sơ Cảnh che miệng nhưng vẫn chừa cho cậu cái mũi để thở.
Cậu ngửi thấy mùi trầm hương nồng nặc, len lỏi vào từng ngụm khí cậu hít vào.
Pheromone của Lục Sơ Cảnh khiến cậu cảm thấy mình đang ở trong một rừng cây long não, đầu óc Dư Gia Nghệ bắt đầu choáng váng, nhưng vào một khoảng khắc nào đó, giống như một cây kim đâm vào não Dư Gia Nghệ, cậu đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt trở nên hoảng sợ.
Pheromone của Lục Sơ Cảnh đã tràn ra khắp phòng, hệt như nước đổ tràn ly.
Bàn tay che miệng Dư Gia Nghệ rốt cuộc cũng thả ra, bởi vì hắn cần dùng vào việc khác, Dư Gia Nghệ khom lưng thở dốc, cố gắng ngăn cản bàn tay Lục Sơ Cảnh chạm vào quần áo mình.
"Dư Gia Nghệ" Lục Sơ Cảnh nhỏ giọng gọi cậu, "Cá à"
"——Anh không có tim, nhưng em có thể dạy anh"
"Lục Sơ Cảnh!" Cuối cùng cậu cũng được nói chuyện, nước mắt Dư Gia Nghệ vẫn còn đó, cậu có thể nếm được vị mặn trên miệng, nhưng cậu không rảnh lo mấy cái đó, tuy chưa xảy ra cái gì nhưng cậu hét lên trong vụn vỡ, "Anh sai rồi....Đừng mà...!Lục Sơ Cảnh!"
Dư Gia Nghệ sợ hãi, bởi vì hiện tại mùi pheromone của Lục Sơ Cảnh nồng hơn trước kia gấp vạn lần, cậu cảm thấy xa lạ với ánh mắt lạnh lùng của Lục Sơ Cảnh.
Cậu biết đây là kỳ nhạy cảm của Lục Sơ Cảnh, cậu chỉ giúp Lục Sơ Cảnh vượt qua một lần nhưng trong lòng vẫn còn nỗi sợ hằn sâu
————.