Thức ăn ở nhà hàng này phải nói là rất hợp khẩu vị của hắn nên hắn xơi liên tục dĩa dưới con mắt kinh ngạc của nhân viên phục vụ, đúng lúc chuẩn bị xơi dĩa thứ thì trong đầu bỗng vang lên âm thanh kì lạ:
- Ngươi là ai ?
Hắn dừng lại động tác đang gắp thức ăn rồi sau đó ngồi im làm cho nhân viên phục vụ nghĩ thầm: “Ăn cho lắm vào, bây giờ no rồi phải không. Sao không ăn tiếp nữa đi, dạ dày ngươi là dạ dày trâu mà, chứa nhiều lắm mà. Hừ hừ..”trong lúc nhân viên này đang âm thầm “hỏi thăm hắn” thì trong đầu hắn đang có một cuộc đối thoại chỉ có hắn nghe thấy:
- Người là ai ?- Hắn hỏi lại
- Tôi là Linh Lân…chủ...chủ sở hữu của thân xác này.- Giọng nói thần bí đáp lại- Vậy ngươi là ai ? Tại sao lại ở trong cơ thể của tôi ?
- Ta ư…ta là GODs.
- Cái gì ?- Linh Lân hét làm hắn ong hết cả đầu, hắn lầm bầm:
- Gì mà hét to vậy hả !
- À..xin lỗi, tại tôi bất ngờ.- Linh Lân có vẻ biết lỗi nên nói nhẹ nhàng hơn- Vậy..ngươi nói ngươi là thần à..
- Thần thánh gì ở đây. Ta nói ta là GODs.- Hắn phủ nhận
- Hơ..không phải như nhau sao ?- Linh Lân thấy khó hiểu
- Tất nhiên là không. Thế giới này không có thần.- Hắn khẳng định
- Ngươi nói..ngươi là GODs, GODs là thần. Tiếng Anh đó.
- Ta cóc cần biết thần thánh anh em gì của ngươi, tóm lại ta không phải là thứ đó. Ta là GODs.
Linh Lân thấy chóng mặt, theo lời tên này nói hắn là GODs nhưng không phải thần, mà thần không phải là GODs sao, mặc dù nghĩ vậy nhưng Linh Lân cũng không nói ra:
- Rồi rồi, ngươi là GODs. Vậy tại sao ngươi lại ở trong cơ thể của ta ?
Đây là câu hỏi mà Linh Lân muốn biết. GODs im lặng một lúc rồi nói:
- Ngươi muốn nghe chuyện xưa không ? À mà muốn hay không cũng phải nghe.
Linh Lân thật sự bó tay, người này thật sự bá đạo, đến nghe kể chuyện mà cũng bắt ép, tuy vậy, câu cũng đành vểnh tai lên mà lắng nghe. Tuy nhiên GODs lại nói một câu làm cậu muốn hộc máu:
- Mà để xí nữa đã, bây giờ ta đang dùng bữa không rảnh nói chuyện với ngươi. Chờ sau khi ăn xong ta sẽ kể chuyện cho ngươi nghe nhé.
Nói xong cũng không thèm để ý đến Linh Lân mà bắt đầu gắp thức ăn, nhân viên phục vụ thấy tiếp tục ăn thì há mồm kinh ngạc : “ Không phải hắn ăn no rồi sao, sao bây giờ lại ăn nữa vậy. Hay là hắn là người ruột chim, vừa ăn vừa…”. Trong khi người phục vụ đang suy nghĩ ác ý thì hắn đã dùng xong món cuối cùng, hắn ăn xong cũng đã h chiều, lúc đi thanh toán thì nhân viên nhìn hắn với ánh mắt quái dị nhưng hắn cũng không để ý. Khi ra ngoài thì hắn bắt chuyện với Linh Lân:
- Này, đi đâu đây ?
- Tới ktx đại học Giang Tây đi, tôi ở đó một mình nên rất yên tĩnh.- Linh Lân biết hắn muốn tìm một nơi yên tĩnh nên đề nghị
- Được rồi, ta không biết địa điểm nên ngươi tự đi đi.- Hắn đáp
Linh Lân kinh ngạc:
- Hả ? Tôi ? Làm sao tôi đi được.
- Thì bước đi chứ sao, vậy cũng hỏi.
- Nhưng…ngươi đang điều khiển cơ thể của tôi thì làm sao tôi đi được chứ.
- Vậy ta trả lại cho người là được chứ gì.- Hắn nói như đây là một việc vô cùng đơn giản.
Linh Lân không kịp phản ứng thì cảm thấy cơ thể dường như trở lại với mình, thử làm vài động tác đơn giản mới chứng minh cơ thể đã trở về, cậu rất hung phấn đang muốn hô to thì nghe GODs nói với vẻ mất hứng:
- Đi lẹ đi, đứng đây múa tay múa chân như thằng điên.
- À được được.- Linh Lân áp chế hưng phấn tiến tới một trạm xe buýt
Chờ ’ thì có chiếc đến, cậu đi lên kiếm một chỗ trống gần cửa sổ và ngồi xuống. Cậu ngồi im nhắm mắt giống như đang ngủ, thực ra trong đầu đang đối thoại với GODs, vì hắn muốn làm quen với thời đại này với thân phận của Linh Lân nên hỏi rất nhiều về ký ức của cậu.
Linh Lân sinh ra và lớn lên trong gia đình giàu có, cha mẹ cậu là thành viên ban quản trị của công ty lớn nhất thành phố này. Cha cậu lúc trẻ đã có ơn cứu mạng với Chủ tịch HĐQT của công ty và được ông ấy kết làm thông gia nếu gia đình hai bên sinh ra trai gái, còn nếu là nam hoặc nữ thì làm anh em hoặc chị em (mô típ quen thuộc) và chuyện cứ như vậy thật tốt đẹp đến khi cậu được tuổi, bi kịch bắt đầu. Cha mẹ cậu gặp tai nạn và qua đời bỏ lại cậu với tài sản không được khổng lồ nhưng nhiêu đó cũng đủ để cậu sống nốt quãng đời còn lại không lo ăn lo mặc, tuy nhiên cậu bé tuổi thì làm sao biêt giữ một tài sản lớn như vậy, họ hàng hai bên bắt đầu nhảy vào tranh chấp số tài sản đó với danh nghĩa giúp đỡ đứa cháu khốn khổ, sau khi chiếm đoạt tài sản của cậu thì họ quăng cậu vào cô nhi viện một cách nhè nhàng mà êm ái và để lại một câu nói: “Cháu cứ việc sống ở đây còn tài sản của cháu cứ để bọn ta lo”, vậy là cậu từ một cậu ấm trên thiên đàng rớt xuống trần gian thành kẻ nghèo khó. Lên vài tuổi nữa cậu cũng biết được bộ mặt thật của những người mà cậu cho là người thân này nhưng cậu cũng không làm gì bọn họ vì tài sản của cậu đã từ một núi vàng không cánh mà bay, mà thật ra cậu cũng không phải là một người Hoa chính gốc, cha cậu là người Hoa còn mẹ lại là người Việt, trong một lần đi công tác sang Việt Nam cha cậu tình cờ gặp mẹ cậu và hai người đến với nhau rồi kết hôn theo cha cậu sang Trung Hoa, cậu chấp nhận sự thật này và sống khép kín mình đến năm tuổi, sau nhiều cố gắng cậu cũng đậu vào được một trong những trường đại học lớn nhất thành phố - đại học Nam Xương. Cách thời điểm hiện tại tháng, cậu nhận được lời mời từ ngài Chủ tịch HĐQT công ty cũ của cha- người mà cha hồi trẻ đã cứu mạng một lần và có hôn ước với con gái ngài ấy- ông ấy hẹn gặp tại tư gia của ông lúc h tối, cậu ra đi với một tâm trạng hồi hộp, luôn suy nghĩ về chuyện tại sao sau bao nhiêu năm ông ấy lại tìm đến mình, lúc trước tại sao không giúp đỡ mình khi mình gặp khó khăn, cậu không tin một người có địa vị xã hội cao như ông ta không biết một chút thông tin gì sau khi mình gặp bất hạnh, những người như ông ta có rất nhiều cách để tìm thông tin về một người bình thường như cậu đây là điều mà cậu đã hiểu được từ khi tuổi. Khi đến nơi thì đây là một tòa biệt thự rất lớn, có thể lớn gấp hai lần biệt thự cũ nhà cậu, phải biết rằng biệt thự nhà cậu đã là một trong những cái sang trọng, đẹp và lớn nhất thành phố này, vậy mà cái biệt thự này lại to đến gấp hai lần, cậu cảm thán: “Người có tiền có khác”. Sau khi bấm chuông, ra đón cậu là một một người giúp việc, đi vào bên trong thì sự trang bày ở đây làm cậu sững người một lúc vì quá đẹp, quá sang trọng, so với biệt thự cũ nhà cậu thì đúng là một trời một vực, một lần nữa cậu lại cảm thán trong lòng: “Người có tiền có khác”, ngồi trên ghế sa-lông là một người đàn ông khoảng năm mươi mấy, đôi mắt nhỏ khuôn mặt tròn, dáng người hơi mập trông có vẻ phúc hậu. Cậu tiến tới chào hỏi người đàn ông này:
- Chào chú Tần.
- Cháu lớn lên trông thật giống cha cháu, nếu ông ấy thấy cháu chắc sẽ rất vui. - giọng ông mang theo một nỗi buồn nhẹ
- Cháu cũng nghĩ vậy.
Người đàn ông này tên Đình Tần, năm nay tuổi là bạn bè sinh tử chi giao với cha của Linh Lân- Linh Thần, năm đó ước hẹn kết làm thông gia với Linh Thần cũng vì nợ ân tình và tình bạn năm ấy nhưng theo thời gian con gái lớn lên, tính cách đứa con này giống ông hồi trẻ, không cam chịu ngồi yên cũng như sự sắp xếp của người khác điều này cũng làm ông rất bất đắc dĩ, khi nói chuyện hứa hôn với đứa con thì nó phản ứng rất kịch liệt quyết không đồng ý chuyện này. Với quyết tâm cùng sự dây dưa làm nũng của con gái ông đành đồng ý không ép buộc con gái nhưng ông đưa ra quyết định nó phải gặp mặt hôn phu tương lai với hy vọng hai đứa mới gặp như quen đã lâu và từ đó nước chảy thành sông nhưng ông cũng biết hy vọng này khả năng xảy ra rất mong manh, nhưng điều gì cũng phải từ từ và ông cũng biết điều đó nên cho hai đứa gặp làm quen trước.