Trên tay Tả Đường bị nứt da khiến cho Từ Giang chú ý, anh rất đau lòng hỏi Tả Đường: “Do giặt quần áo nên vậy sao?”
Đến chính anh cũng không phát giác chính mình quá mức ôn nhu. Tả Đường không nói gì, Từ Giang có chút tự giác, vốn định tìm cớ để cô mặc dày hơn, cuối cùng vẫn là làm cô bị đông lạnh. Từ Giang mạnh mẽ lôi kéo tay Tả Đường bôi thuốc cho cô. Nói với cô không cần giặt sạch, về sau cũng không cần giặt sạch. Tả Đường không nhìn anh, chỉ là gật gật đầu.
Cho đến một ngày chủ nhiệm lớp tuyên bố về sau mỗi tháng đổi chỗ một lần, phải dựa theo thành tích mà xếp, Từ Giang nhìn thấy trong mắt của Tả Đường có ánh sáng.
Đoạn thời gian đó, Từ Giang phát hiện Tả Đường đang liều mạng học tập, ngay từ đầu Từ Giang cũng không lưu ý, cho đến khi thành tích thi tháng được công bố, thành tích của Tả Đường tiến bộ rất nhiều, vậy mà bò đến top đầu, ngay lúc đó Từ Giang còn vui vẻ vì cô, còn tặng cho cô một công tử mèo nhỏ rất đáng yêu, cố ý chọn một hộp đóng gói rất đẹp.
Nhưng mà Tả Đường chỉ là rất lễ phép mà nhận lấy, cũng không vui vẻ thật, cái này làm cho Từ Giang tưởng rằng Tả Đường không thích món quà này.
Mãi cho đến khi phân chỗ ngồi, tâm tình nhảy nhót của Tả Đường làm Từ Giang cảm thấy dị thường, cô rất ít khi vui vẻ như vậy, nói cái gì cũng cười hì hì như ánh nắng ấm áp tháng ba.
Xếp chỗ ngồi lần này hoàn toàn dựa theo thành tích, Tả Đường được phân đến phía trước, đây cũng có nghĩa là Từ Giang phải tách ra với Tả Đường.
Nhìn cô ca hát thu dọn đồ vật ở đó, Từ Giang có chút bực bội, cô muốn rời khỏi anh như vậy sao?
Bản thân anh không đối tốt với cô ư?
Tuy rằng có đôi khi ngữ khí hung dữ một chút, chỉ là có lần nào không phải suy nghĩ cho cô chứ.
Từ Giang càng nghĩ càng bực bội, ném đồ đạc cô đã thu dọn xong xuống đất, cả lớp đột nhiên rất yên tĩnh.
Tả Đường ngây ngẩn cả người, lần này cô không nhìn anh, chỉ là cúi đầu nhặt đồ. Dọn đồ vật đã nhặt lên vị trí mới.
Từ Giang nhìn thấy Tả Đường không để bụng như vậy, cảm thấy phổi sắp tức vỡ tan.
Anh nhanh chóng đi đến vị trí mới của cô, lại ném mấy thứ kia lên mặt đất một lần nữa.
Rống lớn với bạn cùng bàn mới của cô: “Cậu muốn ngồi cùng với cậu ta à? Cậu ta sẽ trộm đồ!”
Bạn cùng bàn không dám nói gì, bao gồm cả giáo viên cũng không nói chuyện, trong phòng học yên tĩnh đến đáng sợ.
Chỉ có âm thanh nhặt đồ của Tả Đường. Đột nhiên có một quyển notebook màu đỏ xuất hiện trước mặt Từ Giang.
Quyển notebook này là bảo bối của Tả Đường, ngày thường đều để trong balo, Từ Giang gặp qua vài lần.
Mai xui quỷ khiến cầm lên, Tả Đường kích động muốn đoạt lại, lại bị Từ Giang đẩy ra.
Anh nhanh chóng mở notebook ra, nội dung bên trong hung hăng cho anh một cái tát.
Anh cảm giác chính mình giống như một kẻ ngốc, anh giận đến cực hạn. Cuối cùng không màng Tả Đường tranh đoạt lập tức đi lên bục giảng lớn tiếng đọc.
“Đầu tháng năm gặp cậu, ánh mặt trời cũng không đẹp bằng nụ cười của cậu.
Tháng năm nghe nói cậu đạt được quán quân Olympic Toán, cậu xuất sắc như vậy đương nhiên sẽ thành công.
Tháng năm , trên đường ngẫu nhiên gặp được cậu, tuy rằng thật ngắn ngủi. Nhưng mà một lời thăm hỏi có thể bỏ đi hết mỏi mệt.
……
Tháng năm , sắp phải thi Đại học, mình nỗ lực đến gần cậu hơn, cố lên, chỉ mong có thể dùng tư thái tốt nhất làm quen với cậu một lần nữa.”
Từ Giang đọc diễn cảm sống động như thật, cuối cùng ném notebook ở đường bên trái trước mặt châm chọc nói: “Thư tình viết không tồi, vẫn luôn không dám thổ lộ đi, hiện tại tôi giúp cậu, cậu còn phải cảm ơn tôi đấy.”
Tất cả mọi người chấn kinh rồi.
Cô gái yên tĩnh nhất trong lớp vậy mà lại thích đệ nhất lớp trưởng Mạc Lương. Còn viết trong nhật ký, đáng giận nhất chính là cô vậy mà còn vọng tưởng quen Mạc Lương.
Một cô gái vừa nghèo vừa xấu vừa lùn lại đi thích Mạc Lương nhà giàu vừa cao vừa đẹp trai!
Quả thực chính là tin tức bùng nổ!
Phòng học vốn dĩ yên tĩnh đột nhiên nổ tung.
Mạc Lương đã chịu sự trào phúng của bạn học, rất nhanh các bạn cùng lớp nghe thấy tiếng gió cũng đến đây xem náo nhiệt.
Mạc Lương cảm thấy không có chỗ dung thân.
Anh ta đi đến trước mặt Tả Đường ngồi xổm trên mặt đất nhặt đồ, quyển notebook kia bị xé nát ném trên người cô.
Tuy rằng Mạc Lương rất tức giận nhưng vẫn duy trì phong độ thân sĩ của mình.
“Thật xin lỗi, si tâm vọng tưởng của cậu về sau này không cần tùy tiện viết xuống, thật sự rất xấu hổ.”
Tả Đường không nói gì chỉ là vùi đầu ở đầu gối, tóc che khuất mặt cô?
Mấy nữ sinh lớn mật ném sách vào người cô, cảm thấy không thoải mái, trực tiếp nắm tóc cô, đánh cô, rất nhanh người gia nhập càng ngày càng nhiều.
Cục diện đã không phải Từ Giang có thể khống chế.
Anh muốn lôi cô ra ngoài, nhưng nữ sinh vây quanh người cô, còn có rất nhiều người đang ồn ào, giáo viên cũng không có cách nào ngăn cản.
Cuối cùng mười mấy giáo viên chạy đến mới có thể bình ổn được hiện trường.
Khi Tả Đường được giáo viên lôi ra đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, quần áo cũng bị xé nát, cô kéo kéo quần áo, sửa sang chính mình lại, an tĩnh đứng ở một bên.
Bởi vì sắp thi Đại học, giáo viên kỉ luật quyết định bảo Tả Đường viết một phần kiểm điểm khắc sâu để đánh thức chính mình, thêm vào phải xin lỗi bạn Mạc Lương.
Tả Đường bị phân tới một góc khác, rời xa tất cả các bạn trong lớp.
Sau khi tan tiết tự học tối, Tả Đường đi đến dưới cái đèn đường kia, nhàn nhạt nói với người đứng trong bóng tối: “Hiện tại cậu vừa lòng chưa?”
Từ Giang đi ra từ bóng tối, anh hận cô không hiểu chính mình, hận cô thích người khác, chỉ là nhìn cô như vậy, anh lại hối hận tự trách, xúc động niên thiếu lỗ mãng trả một đại giới quá lớn.
Anh muốn ôm cô, lại không dám duỗi tay, anh muốn nói cho cô, anh cũng không muốn như vậy, anh lúc ấy chỉ là bị tức đến hồ đồ.
Anh còn đặc biệt muốn nói với cô, anh rất thích cô.
Nhưng mà không nói nên lời, chỉ có thể nói: “Thật xin lỗi.”
Tả Đường tự giễu cười cười.
Toàn bộ sự kiện cũng không hề bình ổn, Tả Đường trở thành đối tượng mọi người cười nhạo trong toàn trường, đến giáo viên cũng thường thường lấy cô làm ví dụ, giảng đạo lý.