Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

chương 108

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Thủy Tích

"Ở lại á?" Hoa Thu Ngụy cười gượng, "Tuy con người thường trèo lên chỗ cao nhưng tớ không thể với tới mẹ của bạn học kia được. Vả lại, nếu ăn bữa cơm đó thì chẳng phải sau này phải hầu hạ cậu ta sao? Tớ không có tới nơi này để làm đầy tớ."

"Đúng là anh em." Ấn tượng của Lý Tân Hạo với Hoa Thu Ngụy lại tăng thêm một bậc.

Tuy Hoa Thu Ngụy này khôn khéo nhưng vẫn biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.

Hai người tìm được quán ăn mà Sơ Lam Phong đã đặt trước, là một quán ăn rất nổi tiếng ở gần đó. Nó không khoa trương như nhà hàng, sẽ không khiến người khác cảm thấy ngột ngạt. Nhưng sau khi bước vào bên trong thì lại được trang trí rất nhã nhặn, mang đến một cảm giác khác biệt hoàn toàn. Nhìn thế này cũng có thể đoán được giá cả bên trong không hề rẻ.

Hoàn cảnh gia đình Hoa Thu Ngụy cũng khá. Mẹ là kế toán cho một xí nghiệp loại nhỏ, một tháng cũng có năm sáu ngàn, cha là giám đốc tiêu thụ, mười ngàn một tháng, càng không cần nói đến vài món béo bở khác. Cho nên, hắn làm người rất khôn khéo, cũng không thiếu tiền sinh hoạt. Mặc dù lúc vào quán ăn cũng hơi bất ngờ nhưng chẳng bao lâu đã bình tĩnh lại.

"Tôi đã đặt phòng trước, do một vị tiên sinh họ Sơ đặt." Lý Tân Hạo đi tới quầy thu ngân nói.

"Ngài là Lý tiên sinh phải không ạ? Lúc đặt phòng, ông Sơ đã có dặn trước." Phục vụ phòng ăn cao cấp đúng là rất chuyên nghiệp.

"Đúng vậy."

"Mời ngài đi bên này."

Vị trí Sơ Lam Phong đặt nằm bên cạnh cửa sổ. Quán ăn này ở tầng mười hai, theo mô hình xoay tròn kết hợp Trung - Tây. Vị trí dựa vào cửa sổ có thể thu hết phong cảnh khuôn viên đại học vào mắt. Sơ Lam Phong đặt chỗ này cũng rất dụng tâm.

Trong phòng ăn đã có không ít người, nhưng vị trí bên cửa sổ chỉ còn một bàn trống. Mà người ăn uống trong này đều là sinh viên. Khuôn viên đại học thủ đô là nơi tập trung sinh viên gia tộc giàu có nhất cả nước cho nên quan niệm tiêu xài của sinh viên nơi này rất cao.

"Mời hai vị ngồi." Bàn ăn hình chữ nhật kết hợp ghế sofa, đây là vị trí dành cho bốn người. "Ông Sơ đã chọn vài món ăn rồi, nói những món khác cứ để hai vị gọi thêm. Bây giờ chúng tôi mang món ăn đã gọi lên trước, được không?"

Phục vụ đưa hai quyển thực đơn cho Lý Tân Hạo và Hoa Thu Ngụy.

"Được, cảm ơn." Lý Tân Hạo lại cảm động vì đại thúc nhà cậu suy nghĩ quá chu đáo.

Hoa Thu Ngụy nhìn tình huống trước mắt cũng biết được, bữa cơm này là do Lý Tân Hạo mời khách. Hoa Thu Ngụy thầm cười nhạo nhà hàng Kinh Đô mà Lý Khải Phi lựa chọn, vẫn là nơi này thoải mái hơn. Hoàn cảnh phù hợp với bọn họ, nhóm người xung quanh phù hợp với bọn họ, bên cạnh còn có thể nghe thấy tiếng cười đùa trò chuyện của người khác giúp tâm trạng của mình thả lỏng hơn.

Mọi người đều nói chuyện rất khẽ, có đôi khi vô tình phát ra âm thanh lớn cũng sẽ mau chóng nói nhỏ lại. Nơi này rất tốt. Cũng hợp để bạn bè trai gái hẹn nhau.

Chẳng bao lâu sau, mấy món ăn Sơ Lam Phong đã gọi sẵn đã được bưng lên, là mấy món nguội, còn có một nồi canh, giải nhiệt tránh nóng. Mùi vị cũng không nặng, thích hợp để ăn trong mùa hè. Lý Tân Hạo lại gọi chút đồ uống cùng với rất nhiều món khác. Hoa Thu Ngụy cũng không làm ra vẻ, chọn hai món. Thật ra cũng đã đủ ăn rồi nhưng không chọn thì có vẻ rất không phóng khoáng, còn nhiều thì cũng ngại.

Đồ uống là nước ép trái cây, vừa tươi mới lại có dinh dưỡng.

"Tớ nhận ra là cậu ăn rất giỏi, có phải người miền Nam đều ăn nhiều nhưng tiêu hóa tốt không?"

Lý Tân Hạo nghe vậy lập tức đỏ bừng mặt: "Tớ vừa ăn là không thể dừng được, có lẽ là dạ dày không tốt lắm, ăn dễ bị hấp thu hết. Nhưng tớ đã đến bệnh viện khám rồi, vẫn rất khỏe mạnh."

Lý Tân Hạo là người rất dễ làm thân, đôi lúc nói chuyện còn mang theo làm nũng của con nít nhưng thỉnh thoảng lại khiến người khác cảm thấy rất áp bức, chẳng hạn như lúc chế giễu phu nhân và nữ giúp việc nọ ở trong phòng ngủ khi nãy. Người này rất là mâu thuẫn.

Tốc độ xoay của phòng ăn xoay tròn khiến cho bạn không nhận ra là nó đang xoay. Hai người vừa ăn, vừa thoải mái trò chuyện, lại nhìn phong cảnh khuôn viên trường học bên ngoài rồi nói lý tưởng của mình.

Hai người đều dùng bữa trưa này rất là vui vẻ.

Ăn bữa trưa xong, Lý Tân Hạo quét thẻ trả tiền. Vậy mà ăn hơn một ngàn khiến Hoa Thu Ngụy thấy áy náy, nhưng cũng chẳng bao lâu đã thoải mái lại rồi. Hai người lại đi tới những trường học khác trong khuôn viên đại học cùng với một ít khu giải trí. Mãi đến một giờ rưỡi thì Lý Tân Hạo nhận được điện thoại từ Cát Phu, nói là đến Quốc Đại tìm cậu chơi.

Vì vậy, Lý Tân Hạo bảo hắn đến phòng ký túc xá của mình trước, rồi mới vội vàng đi trở về.

Lúc đến phòng ngủ, Lý Khải Phi và bạn học kia cũng đã trở lại, Cát Phu đang ngồi trêи giường mình chơi máy vi tính của mình. Mà Trần Cố Bình và Ngô Tân Duy cũng ở đây.

"Mẹ kiếp, có chuyện gì xảy ra vậy? Giải thích chút được không?" Cậu hỏi. Không phải lúc điền nguyện vọng, Trần Cố Bình với Ngô Tân Duy đều nói là điền Hạ Đại sao, bây giờ là có chuyện gì? Tụ tập hết lại ở thủ đô sao?

"Lại vinh hạnh được trở thành bạn cùng trường với cậu, khoa Công nghệ thông tin." Trần Cố Bình mỉm cười giải thích.

"Thủ khoa khoa học tự nhiên cả nước là mục tiêu theo đuổi của bọn tớ, khoa Ngoại ngữ." Ngô Tân Duy trả lời.

Lý Tân Hạo muốn hộc máu! Hai người này thật là hố người mà.

"Tân Hạo là thủ khoa khoa học tự nhiên cả nước?" Hoa Thu Ngụy giật mình, thường ngày hắn cũng không để ý tới chuyện này lắm. Hoa Thu Ngụy vừa nói như vậy, Lý Khải Phi và thiếu niên kia cũng nhìn về phía Lý Tân Hạo với ánh mắt ngạc nhiên, tựa như không có ai biết vậy.

"Tân Hạo nhà bọn này không chỉ là thủ khoa khoa học tự nhiên của kỳ thi đại học này đâu, mà còn là thủ khoa của tỉnh bọn này nữa. Mà số điểm của cậu ấy cũng dư sức thành thủ khoa cả nước rồi .Còn có Olympic toán học, Thanh thiếu niên trung học... Ưm, ưm, ưm..." Miệng bị Trần Cố Bình bịt lại đè xuống giường, tiếp đó lại dùng một cái gối ấn lại, "Gia giáo không nghiêm." Trần Cố Bình cười lạnh nói ra bốn chữ.

"Thất lễ, thất lễ. Vậy mà tớ được ngủ chung phòng, còn ăn cơm trưa với thủ khoa khoa học tự nhiên nữa." Hoa Thu Ngụy nịnh nọt nhưng không hề khiến người ta chán ghét.

Lý Tân Hạo chỉ cười, đi rửa trái cây lúc trước mang tới: "Nói thật đi, sao các cậu lại tới Quốc Đại? Công nghệ thông tin đâu phải chỉ có thể học ở Quốc Đại, còn Ngoại ngữ thì phải học ở trường Ngoại ngữ chứ?"

Thành tích học tập của Trần Cố Bình và Ngô Tân Duy đều tốt cho nên muốn chọn trường nào cũng được. Còn Cát Phu thì thi trường nghề, Trần Cố Bình đi đâu thì hắn đi theo đó. Mà cậu cũng biết quan hệ của hai người này.

Nhưng không nghĩ tới ba người này thật sự sẽ tới thủ đô.

"Không nhất định phải học Công nghệ thông tin ở Quốc Đại, nhưng là vì tớ muốn đến Anh Đằng." Trần Cố Bình do dự một lúc mới nói, "Anh Đằng cho ra mắt trang web mua sắm, lại đưa ra smart phone, không một công ty trong nước nào trong tương lai có thể vượt mặt Anh Đằng về tiềm năng phát triển trêи lĩnh vực khoa học kỹ thuật cả. Tớ định dùng kỳ nghỉ hè đến Anh Đằng thực tập, mà trụ sở chính của Anh Đằng là ở thủ đô."

Trần Cố Bình có dự định của riêng mình.

"Hạ Hi Kiệt là mục tiêu theo đuổi của cậu ấy." Cát Phu buồn bực nằm úp mặt dưới gối vạch trần ý đồ của Trần Cố Bình.

Phụt... Lý Tân Hạo không nhịn được ôm bụng cười ngã trái ngã phải, anh Hạ trở thành thần tượng của Trần Cố Bình, quá trâu bò rồi phải không? Nếu như Trần Cố Bình biết bản chất thật của anh Hạ thì còn có thể sùng bái nữa không?

"Hạ Hi Kiệt đúng là rất có tài năng trong lĩnh vực IT." Trần Cố Bình nhận xét khách quan.

"Vậy cậu biết hướng phát triển gần đây của Anh Đằng không?" Lý Tân Hạo hỏi, "Gần đây Anh Đằng có hứng thú với game online, định nghiên cứu về mảng game online. Nếu như cậu có hiểu biết về mảng này thì sẽ gần thần tượng cậu hơn một bước đó."

"Game online?" Mắt Trần Cố Bình sáng lên, "Không hổ là thần tượng của tớ. Tớ cũng từng nghĩ tới khoa học kỹ thuật trong nước sẽ đi lên con đường game online, nhưng không ngờ Anh Đằng đã bắt tay làm rồi. Mà sao cậu biết?"

"Tớ có bạn làm ở bộ phận nghiên cứu trong Anh Đằng, biết đâu còn có thể lấy được chữ ký của Hạ Hi Kiệt nữa đó. Cậu có muốn không?"

"Cút." Làm sao Trần Cố Bình không nghe ra cậu đang trêu chọc mình.

Cảm giác khi có bạn học chung một trường là tốt vô cùng, chẳng mấy chốc mà bốn người đã trò chuyện thành thế giới riêng của bọn họ. Cứ thế mà tới hai giờ rưỡi chiều.

Hai giờ rưỡi là thời gian tập hợp của các lớp.

Công nghệ thông tin cách khoa y khá xa, nhưng khoa Ngoại ngữ lại ở sát bên khoa y, cho nên Ngô Tân Duy đi cùng với Lý Tân Hạo và Hoa Thu Ngụy. Còn Lý Khải Phi đi theo bên cạnh Vu Lỗi, Vu Lỗi là thành viên thứ tư trong phòng ký túc xá của Lý Tân Hạo.

Khoa lâm sàng nam sinh chiếm đa số, không giống như các khoa hộ lý này nọ vừa nhìn mđã thấy người đẹp đã như mây.

Lý Tân Hạo và Hoa Thu Ngụy chọn một chỗ xa nhất rồi ngồi xuống. Lý Khải Phi và Vu Lỗi ngồi ở chỗ khá xa bọn họ.

"Xin chào các bạn, tôi là Dư Quốc Mẫn, chủ nhiệm lớp các bạn." Là một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, đeo mắt kính, trông rất lịch sự. "Mọi người chỉ mới gặp nhau cho nên chưa hiểu rõ về nhau, để các bạn học đoàn kết hơn cũng tiện thể giúp đỡ nhau cho nên tôi sẽ chọn ra lớp trưởng trước. Bạn học Lý Tân Hạo có ở đây không?"

Cái gì?

Lý Tân Hạo nằm bò trêи bàn học giả vờ như không có mặt.

"Cậu ấy có đến." Hoa Thu Ngụy kéo lấy Lý Tân Hạo, "Thầy gọi cậu kìa."

Lần này Lý Tân Hạo buộc phải đứng lên: "Chào thầy Dư, chào mọi người." Thiếu niên tuấn tú xinh đẹp khiến cho người khác nhìn một cái đã thấy thích. Có mấy bạn học nữ đã bắt đầu xì xào bàn tán.

"Lý Tân Hạo là thủ khoa khoa học tự nhiên cả nước lần này, tôi muốn cậu ấy làm lớp trưởng chắc mọi người sẽ không phản đối đâu nhỉ?" Thầy Dư Quốc Mẫn mỉm cười hỏi.

Thành tích chẳng có liên quan gì tới chức vị lớp trưởng cả thầy à, Lý Tân Hạo rất muốn lớn tiếng phản đối nhưng dù gì hôm nay mới là buổi khai giảng đầu tiên, nếu từ chối thẳng thừng thì chẳng khác nào vả mặt giáo viên chủ nhiệm cho nên Lý Tân Hạo chỉ đành phải lùi một bước.

Sau khi nghe thấy chủ nhiệm lớp giới thiệu Lý Tân Hạo là thủ khoa thì ánh mắt của các bạn học khi nhìn về phía cậu càng mãnh liệt hơn nhiều.

"Em rất vinh hạnh được đảm nhiệm chức trưởng lớp y học lâm sàng , nhưng chức vụ thần thánh này vẫn nên để lại cho người có năng lực hơn đi ạ. Em nghĩ thế này, đợi sau nửa tháng học quân sự kết thúc, mọi người cũng đã hiểu được nhau kha khá thì đến lúc đó sẽ để mọi người bầu cử ủy ban lớp mà mình muốn. Thầy Dư thấy thế nào ạ?"

"OK, bạn học Lý Tân Hạo nói rất đúng. Xem ra lớp trưởng của chúng ta là một người rất dân chủ đấy." Nhưng Dư Quốc Mẫn chỉ cảm thấy Lý Tân Hạo này rất lợi hại, trông thì nhỏ tuổi vô hại, nhưng vừa mở miệng đã có thể lấy lòng mọi người rồi. Có trời mới biết Lý Tân Hạo chỉ kiếm cớ để từ chối việc làm lớp trưởng thôi.

"Tám giờ rưỡi ngày mai tập họp ở lớp học, mọi người chuẩn bị hành lý sẵn sàng đến doanh trại màu xanh huấn luyện quân sự. Tiếp sau đây, tôi sẽ giới thiệu huấn luyện viên quân sự cho mọi người, huấn luyện viên Trương."

Cái gì? Đến doanh trại màu xanh? Chứ không phải ở trường học? Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên. Nhưng tuy là ngạc nhiên vẫn vỗ tay nhiệt liệt chào đón huấn luyện viên Trương.

Huấn luyện viên Trương bước vào lớp trong tiếng vỗ tay của mọi người, vóc dáng ông ta không cao chỉ khoảng cm đến cm, người hơi gầy nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén, da ngăm đen, bởi vì chỉ mặc áo ba lỗ quân sự cho nên có thể nhìn thấy bắp thịt trêи cánh tay ông ta. Đúng là không nhìn ra, người gầy guộc như vậy mà cũng có cơ bắp.

Ông ta để tóc húi cua, sạch sẽ gọn gàng. "Xin chào các bạn, tôi họ Trương, tám giờ rưỡi ngày mai sẽ do tôi và thầy Dư đưa các bạn tới doanh trại màu xanh. Các bạn không cần lo lắng, mặc dù huấn luyện cực khổ nhưng có lợi cho việc nâng cao tố chất của bản thân." Bất ngờ chính là giọng của huấn luyện viên này lại vô cùng trầm thấp.

Nói đơn giản thì giọng của ông ta rất êm tai nhưng lại không phù hợp với mặt mũi?

"Những bạn nào có vấn đề sức khỏe thì hãy tới phòng y tế của trường để bác sĩ kiểm tra lại, trừ phi được bác sĩ phòng y tế xác thực được nghỉ, chứ không thì toàn bộ sinh viên Quốc Đại không thể lấy bất kỳ lý do gì để trốn tránh quân sự cả, mong là các bạn nhớ rõ điểm này. Các bạn cứ nộp chứng nhận của bác sĩ cho lớp trưởng, rồi lớp trưởng nộp lại cho tôi trước tám giờ rưỡi sáng mai là được. Nếu không còn vấn đề gì thì mọi người hãy đi tới Phòng vật dụng lấy quân trang của mình, mỗi người hai bộ, thời gian huấn luyện là mười lăm ngày. Lớp trưởng còn lời gì muốn nói không?"

Lý Tân Hạo yên lặng đứng lên: "Tớ ở phòng , số điện thoại: XXXXXXXX, mọi người có chuyện gì cứ tới phòng tìm tớ, cũng có có thể gọi điện cho tớ."

"Nếu không còn chuyện gì khác thì hôm nay tới đây kết thúc."

Huấn luyện mười lăm ngày, tám giờ rưỡi mai tập họp trong phòng học, Lý Tân Hạo thân là lớp trưởng đột nhiên phát hiện ra tối nay mình phải túc trực ở trường, không thể về nhà. Vì vậy, cậu gọi điện cho Sơ Lam Phong: "Em sắp xong đời rồi." Cậu ủ rũ bắt đầu than thở.

Đương nhiên ở trong mắt Sơ Lam Phong thì đây là đang làm nũng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio