Edit: Thủy Tích
"Con không đi." Lý Tân Hạo từ chối ngay lập tức, cậu trừng mắt nhìn Hàn Đông Lỗi.
"Hạo Hạo." Lý Tân Long ôm lấy cậu, "Đi đi, nhà họ Hàn có rất nhiều đồ ăn ngon. Ban ngày anh sẽ dẫn em đi công viên giải trí chơi, buổi tối trước khi đi ngủ, anh kể chuyện xưa cho em nghe."
"Không..." Lý Tân Hạo là một bạn nhỏ rất có nguyên tắc.
Nhưng mà: "Mẹ đi lấy quần áo cho Tiểu Hạo." Mẹ Lý mở miệng, "Thế thì có làm phiền nhà con quá không Đông Lỗi?"
Miệng Hàn Đông Lỗi rất ngọt, lại kêu mấy tiếng 'dì', cho nên mẹ Lý có ấn tượng rất tốt với cậu thiếu gia nhà có tiền này. Với lại, để một mình Lý Tân Long ở lại nhà họ Hàn, vốn dĩ bà cũng không yên tâm. Bây giờ, nếu như Hàn Đông Lỗi đã có ý muốn cho Lý Tân Hạo đến đó chơi vài ngày thì mẹ Lý đương nhiên cũng có tính toán của bản thân, khi nào Lý Tân Hạo trở về, bà có thể hỏi cậu kỹ càng hơn.
Trẻ nhỏ sẽ không biết nói dối.
"Mẹ." Lý Tân Hạo bĩu môi, ôm cột nhà không chịu đi.
"Anh trai bế em đi ha." Lý Tân Long rất vui mừng, liền bế Lý Tân Hạo ra thẳng ngoài xe.
"Tân Long và Hạo Hạo ngồi phía sau, còn Vân Phỉ ngồi phía trước." Hàn Đông Lỗi cũng lập tức chui vào trong xe.
Lý Tân Hạo nhanh chóng dời ra sát cửa kính xe, để Lý Tân Long chắn ở giữa mình cùng Hàn Đông Lỗi, sau đó đắc ý nhìn Hàn Đông Lỗi.
Hàn Đông Lỗi nhướng mày, vừa rồi dường nhìn hắn nhìn thấy Hạo Hạo đang thị uy với hắn.
Phụt...Hàn Đông Lỗi cười ra tiếng, hắn bị hành động của Lý Tân Hạo chọc cười. Thằng nhóc này vẫn luôn khó chịu với hắn, nhưng trong mắt của Hàn Đông Lỗi thì vậy cũng rất đáng yêu.
"Tân Long, cài dây an toàn vào cho Hạo Hạo." Hàn Đông Lỗi nhắc nhở.
Lý Tân Hạo quay đầu, không muốn nhìn gương mặt tươi cười của Hàn Đông Lỗi, Hàn Đông Lỗi tuổi này chẳng biết cái gì cả. Phải nói rằng, Hàn Đông Lỗi đời này chẳng biết cái gì cả.
Từ thôn Dư Giáp chạy vào trong trung tâm thành phố Hạ Giang mất khoảng ba giờ ngồi xe. Ba giờ xe khá là nhàm chán, nhưng Hàn Đông Lỗi chưa bao giờ gặp được một đứa nhỏ an tĩnh như Lý Tân Hạo.
"Hạo Hạo có muốn ăn chocolate không?" Hàn Đông Lỗi không thể ngồi yên, bắt đầu dụ dỗ trẻ nhỏ.
"Không muốn." Bạn nhỏ Lý Tân Hạo có phần khinh thường, hắn cho rằng mình chỉ là một bạn nhỏ bốn tuổi sao?
"Chắc chắn là Hạo Hạo chưa ăn chocolate bao giờ đúng không? Ngon lắm đó, ăn thử xem nhé?" Hàn Đông Lỗi xé một thanh chocolate, đưa tới trước mặt Lý Tân Hạo.
"Không muốn." Lý Tân Hạo vẫn trả về hai chữ.
Chương Lâm là tài xế riêng của nhà họ Hàn. Đầu năm nay không dễ tìm được công việc, làm tài xế vẫn an ổn hơn một chút, hơn nữa làm việc cho Hàn gia chỉ cần làm đúng chức trách của bản thân thì không lo sẽ bị đuổi việc. Lúc anh ta đến nhà họ Hàn thì Hàn Đông Lỗi đã bảy tuổi rồi, anh ta biết rõ Đại thiếu gia nhà họ Hàn được chiều chuộng đến cỡ nào.
Nhà họ Hàn có rất nhiều người lớn nhưng cháu trai lại hiếm, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Hàn Đông Lỗi rất được chiều chuộng. Hơn nữa, từ nhỏ hắn đã thông minh, tướng mạo cũng tốt, nhà mẹ đẻ còn xuất thân từ gia đình Thị trưởng, là một mối liên hôn giữa chính trị cùng thương giới. Từ những điều đó có thể thấy rằng, Đại thiếu gia nhà họ Hàn sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng thì sao mà không được chiều chuộng, cung phụng cho được?
Nhưng mà, đây lại là lần đầu tiên anh ta thấy Đại thiếu gia nhà họ Hàn chủ động lấy lòng một đứa nhỏ khác.
Cho dù, đứa nhỏ này là em trai của Lý Tân Long, nhiều nhất cũng chỉ có một chút quan hệ thân thích mà thôi. Mà người nhà họ Hàn cũng đâu có thiếu nhưng vẫn chưa thấy Hàn Đông Lỗi dốc sức lấy lòng ai như vậy cả.
Chương Lâm lắc đầu.
Đinh linh linh...
Tiếng chuông điện thoại của Hàn Đông Lỗi vang lên.
Ở những năm đầu , di động là một thứ rất sang quý, cũng rất hiếm lạ.
"A lô, tiểu thúc...Cái gì? Chú đã đến rồi? Tụi cháu còn hơn một tiếng nữa mới về đến nhà...Được, lát gặp lại." Hàn Đông Lỗi cúp máy, nét mặt cực kỳ hưng phấn, "Vân Phỉ, tiểu thúc tới, sẽ đến nhà cùng lúc với chúng ta đó."
Tiểu thúc trong miệng Hàn Đông Lỗi, chính là em trai họ của ba ba Hàn Thiên Hào của hắn; là con trai độc nhất của Hàn U Nhụy - bà là con gái nhỏ nhất nhà họ Hàn – Sơ Lam Phong. Năm nay, Sơ Lam Phong mười bốn tuổi, lớn hơn Hàn Đông Lỗi bốn tuổi, bởi vì không chênh lệch quá nhiều cho nên chú cháu hai người có quan hệ rất tốt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tôi vẫn rất thích chữ "Tiểu thúc", mặc dù nó không thuần Việt nhưng tôi vẫn quyết định để nguyên ='))) Nghe rất manh (≖ ‿ ≖)
Với lại, Sơ Lam Phong lớn hơn Hạo Hạo tuổi, lớn hơn tuổi, lớn hơn tuổi ='))) Tôi cuồng tình yêu chú cháu (๑✧◡✧๑)