Edit: Thủy Tích
Lý Tân Hạo vừa hôn Sơ Lam Phong, vừa vuốt ve lên thân thể y. Sơ Lam Phong cảm nhận được phản ứng của thiếu niên trên người mình, hóa ra đã cứng rồi.
Rượu đúng là đồ tốt mà, Sơ Lam Phong cười thích ý.
Lý Tân Hạo vẫn luôn rất nhiệt tình với chuyện ân ái, chỉ cần nhớ tới lần đầu tiên của bọn họ là Sơ Lam Phong cũng có thể cảm nhận được của mình trướng đến vô cùng khó chịu rồi. Hiện tại, khiến y hận không thể xé cậu ra chiếm làm của riêng. Ngồi trên người mình... Chẳng lẽ dùng tư thế đó?
Sơ Lam Phong cảm thấy rất thỏa mãn.
Vì vậy, y giang rộng tay chân, để mặc cho quân nhấm nháp.
Lý Tân Hạo không chỉ nhiệt tình mà kỹ thuật cũng rất tốt.
Mùi rượu trên người, cộng thêm tiếng nấc, đôi môi mút lấy Sơ Lam Phong, tựa như một đứa trẻ sơ sinh đang mút sữa, có gắng liếʍ ʍúŧ, làm cho lòng người vô cùng ngứa ngáy.
Hai thân thể dán sát vào nhau đều nóng rực, mà nhiệt độ còn đang tăng lên. Nụ hôn của Lý Tân Hạo bắt đầu chuyển dần xuống dưới, từ môi Sơ Lam Phong tiến đến cổ, lại tiếp tục, hàm dưới bị chọt một chút, đây là cái gì?
Lý Tân Hạo ngừng động tác, mê man mở hờ hai mắt nhìn lại của mình.
Ánh mắt Sơ Lam Phong lúc này đã sâu hoắm, vô cùng không hài lòng khi thiếu niên dừng động tác: "Hạo Hạo, tiếp tục."
Lý Tân Hạo bẹp miệng, không vui, tại sao? Bởi vì của mình quá nhỏ, làm tổn thương tôn nghiêm nam tử hán nho nhỏ của cậu. Tuy nhiên, điều đó cũng không làm giảm bớt nhiệt tình của cậu, Lý Tân Hạo duỗi duỗi tay, cuối cùng duỗi về phía sau Sơ Lam Phong.
Vào giờ phút này, toàn bộ lý trí đã chợt tỉnh táo lại, Sơ Lam Phong bắt lấy bàn tay nhỏ bé không yên phận, lập tức ôm lấy người cậu, tách hai chân cậu ra ngồi ngang hông mình: "Em muốn làm cái gì?" Chất giọng trầm thấp từ tính vào giờ phút này còn có vẻ khàn khàn.
Lý Tân Hạo bĩu môi, trở tay đưa ra phía sau, muốn đẩy đồ vật đáng ghét đó ra.
Ông trời ơi... Sơ Lam Phong hít sâu một hơi.
Trong phòng, từng trận kiều diễm dâng lên.
Hàn Đông Lỗi đứng ngoài cửa, là tới xem tình trạng của Lý Tân Hạo nhưng phát hiện cửa phòng đã bị khóa lại, xoay mãi mà không ra. Nhà họ Lý có hiệu quả cách âm cũng không tệ nhưng dù hiệu quả cách âm có tốt hơn nữa thì Hàn Đông Lỗi đang đứng trước cửa nhất định có thể nghe được một chút âm thanh. Thứ âm thanh đó mông lung, nhưng đối với một người đã trải qua chuyện nam nữ như Hàn Đông Lỗi mà nói thì lại rất quen thuộc. Có lẽ bản thân mình đã suy nghĩ nhiều rồi, vào giờ phút này Hàn Đông Lỗi rất muốn đẩy cánh cửa này ra, hắn vẫn luôn cho rằng cánh cửa này là một bức tường, một khi mở ra thì bên trong sẽ có chiếc chìa khóa có thể giải đáp tâm tình của mình.
"Anh Đông Lỗi, sao anh lại ở đây?" Lý Tân Long đi tới.
"À, không có chuyện gì. Anh mới vừa vào xem Hạo Hạo, cậu ấy ngủ rồi, chú cũng đang ngủ trưa ở bên trong, đừng quấy rầy họ." Hàn Đông Lỗi theo bản năng nói dối. "Anh cũng về phòng cậu ngủ một hồi."
"Được." Lý Tân Long cũng tới xem em trai mình, nếu như không có chuyện gì thì hắn cũng đi xuống lầu gọi Hàn Vân Phỉ tới thư phòng làm bài tập vậy.
Hàn Đông Lỗi nằm trên giường, sao cũng không thể ngủ được, tiếng rêи ɾỉ mang theo kiềm chế mới vừa nghe thấy ở trước cửa vẫn luôn bủa vây trong đầu hắn.
.:......................:.
(Trước khi tiếp tục, tui xin tóm tắt lại cái gia phả dòng tộc rối não nhà họ Lý cho mọi người đỡ loạn = = trong khi tui dịch mà có đôi khi tôi còn khó hiểu, lúc đầu với lúc sau nó cứ dôi ra người hay sao í = =.
Bà nội Lý có bốn người con trai, trong đó cha của Lý Tân Hạo là anh cả, sau đó có em trai.
Chú hai là ba của Lý Miêu Miêu. Chú ba là ba của Lý Tân Nham. Chú út chưa có vợ, đang dẫn người về giới thiệu đó.)
.:......................:.
Sau khi ăn cơm trưa xong, cha Lý nói một câu với mẹ Lý rồi đi đến nhà em trai mình ngồi một lúc.
Ngôi nhà chú hai Lý và bà nội Lý ở là một căn nhà lầu hai tầng.
Lúc cha Lý vào nhà, người bên trong vẫn còn đang ăn cơm, uống rượu, vô cùng náo nhiệt.
Bốn người nhà chú hai Lý đều có mặt. Chú hai Lý là con trai thứ hai của bà nội Lý, sinh hai cô con gái, con gái lớn Lý Miêu Miêu bằng tuổi Lý Linh Linh, con gái thứ hai là Lý Mễ Mễ bằng tuổi với Lý Tiểu Tiểu, năm nay học năm nhất đại học, chuyên ngành có liên quan tới công trình, dường như là dự toán.
Còn có hai người cô cả và dượng cả, một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ ngồi bên cạnh Miêu Miêu, một người phụ nữ xa lạ ngồi bên cạnh chú út Lý, thím ba Lý thì đứng ở cửa đang bóc quýt ăn.
Cha Lý vừa đi vào, âm thanh náo nhiệt trong phòng lập tức im bặt, mọi người đều đưa mắt nhìn ông.
"Anh cả." Chú út Lý lên tiếng chào hỏi trước, "Ăn cơm chưa? Tới uống ly rượu với nhau đi."
"Giữa trưa đã uống no rồi." Cha Lý cảm thấy bản thân rất dư thừa, dõi mắt nhìn từng người bọn họ.
Từ hồi giữa tháng chín một nhà cô cả gây sự trở đi, nhà Lý Tân Hạo đã cắt đứt với nhà cô cả rồi. Bây giờ lại gặp nhau ở chỗ này, cảm thấy rất lúng túng. Bọn họ không mở miệng, cha Lý cũng sẽ không mở miệng. Cha mẹ nào có thể tha thứ cho kẻ cầm dao chém con cái của mình chứ.
Đây là gọi ông tới ăn cơm trưa, hay là gọi ông tới để bị cô lập?
Cha Lý không biết bà nội Lý có ý gì, ông nhìn về phía thím ba: "Chú ba nó đâu? Quốc Khánh không nghỉ sao?"
"Tăng ca rồi anh. Gần đây trong xưởng có nhiều việc." Thím ba trả lời.
"Bảo chú ấy làm hết tháng rồi nghỉ đi, trường bổ túc của bọn anh sắp hoàn thành rồi, sau khi sửa sang lại đến tháng mười hai sẽ bắt đầu mở cửa." Lý Tân Hạo đã đề cập chuyện này với ông, cha Lý cũng đồng ý với ý kiến của cậu. Có thể giúp anh em của mình, cha Lý vẫn cảm thấy rất vui.
Ông đứng trước cửa, chắp hai tay sau lưng, nhìn qua tấm lưng hơi gù.
"Em cũng đã nói chuyện này với ông ấy rồi, nhưng còn phải đợi anh nói một tiếng nữa. Tối nay ông ấy về, ngày mai bắt đầu nghỉ lễ rồi." Thím ba trả lời.
"Vậy bảo chú ấy qua nhà bọn anh ăn tối đi. Đông Lỗi, Vân Phỉ còn có chú của Đông Lỗi cũng tới, bọn họ mang theo rượu quý về, anh uống một mình cũng không hết, Tân Long nói rượu này phải tới mấy ngàn một chai đó." Trong lời này của cha Lý thực sự có ý khoe khoang một chút.
Trước đây còn chưa phát hiện ra nhưng mới vừa rồi đã khiến ông cảm thấy nơi này không hợp với mình.
"Người nhà họ Hàn tới sao?" Chú út Lý chen vào nói, nếu không thì bầu không khí gượng gạo quá, "Sao anh không gọi họ qua chơi, sau này cũng là người một nhà rồi."
"Lúc trưa uống rượu nhiều nên đều đang ngủ cả rồi." Cha Lý trả lời.
"Tân Long có thể thân thiết với bọn họ đúng là có phúc." Bà nội Lý lại lên tiếng, "Đều là người kiếm được nhiều tiền giống như bạn trai của Miêu Miêu vậy."
Bà nội Lý đã nhắc tới, Lý Miêu Miêu liền giới thiệu: "Bác cả, đây là Trương Ngụy, bạn trai cháu. Nguyên Đán bọn cháu sẽ kết hôn, bác phải tới uống rượu mừng nhé."
Người lớn có xích mích thì cũng là chuyện của người lớn, cô ta là vai con cháu cho nên vẫn không thể mất lễ, có thể thấy Lý Miêu Miêu còn khôn khéo hơn cha mẹ cô ta nhiều.
"Nhất định sẽ tới, chúc mừng Miêu Miêu nha. Trương Ngụy là người nơi nào?" Cha Lý thấy cháu gái nhắc tới cho nên cũng thuận miệng hỏi thăm một chút.
"Là người Hạ Giang ạ." Lý Miêu Miêu trả lời, "Bác cả, Tiểu Linh cũng gả đến Hạ Giang đúng không, rảnh rỗi bọn cháu cũng có thể hẹn ra ngoài chơi."
"Ngày mai Tiểu Linh về, cháu có thể tới trò chuyện với nó."
"Nhà Tiểu Linh là chỗ nào của Hạ Giang?" Lý Miêu Miêu lại hỏi.
"Ở khu Hạ Châu, cụ thể bác cũng không rõ." Khu Hạ Châu là khu vực lớn nhất của Hạ Giang, một bộ phận liền kề với khu trung tâm, phần còn lại đều ở nông thôn, cho nên đều bị gọi là dân quê.
Lý Miêu Miêu vừa nghe thấy vậy liền cảm thấy hứng thú: "Nhà bọn cháu cũng ở khu Hạ Châu, ở Mạch Đức Long." Mạch Đức Long là nơi gần khu trung tâm nhất, đoán chừng chỉ mất khoảng năm đến mười phút để đi tới trung thâm thành phố thôi.
Vả lại, giá phòng ở khu vực Mạch Đức Long đó rất cao.
"Bên đó đều là nhà tốt cả." Cha Lý cảm thấy khó chịu, cô cháu gái này là cố ý đúng không.
"Tiểu Linh nhà anh lập gia đình đã mấy năm rồi mà còn chưa làm lễ kết hôn sao?" Đột nhiên, thím hai Lý lên tiếng, trong giọng nói mang theo ý ghét bỏ.
Thím hai có vẻ ngoài rất xinh đẹp, lúc còn trẻ gầy gầy, vóc dáng rất cao, giống như thím ba. Trong mấy cô con dâu của bà nội Lý thì mẹ Lý có vẻ hơi bình thường một chút, bởi vì dáng người không cao bằng hai vị kia. Vả lại, thủ đoạn cũng không lợi hại bằng hai vị kia, cộng thêm hoàn cảnh gia đình trước đây không tốt cho nên bị bà nội Lý xem thường. Cho dù điều kiện bây giờ đã khá lên nhưng vẫn bị bà ta ghét.
Có lẽ không thích một người là không cần lý do.
Thím hai Lý cũng luôn xem thường nhà Lý Tân Hạo, bây giờ lại nhắc tới chuyện này, chẳng phải là cố ý muốn đem nhà họ Lý ra làm trò cười cho thiên hạ sao? Bắt đầu từ khi nhà họ Lý mở lớp học bổ túc, những người này đã ghen tị ra mặt rồi. Huống hồ, Lý Tân Hạo còn là một thiên tài như vậy nữa.
Cha Lý không giỏi ăn nói lắm nhưng cũng không thích con gái bị người ta nói bóng nói gió: "Chồng của Tiểu Linh cũng đã đề cập tới chuyện này rồi, thời gian phù hợp với bát tự rất khó chọn cho nên còn phải xác định lần nữa."
Thím hai cười một tiếng, nhàn nhạt nói: "Con của Tiểu Linh cũng đã lớn vậy rồi, sao có thể trì hoãn đám cưới được? Kéo dài nữa sẽ phiền toái lắm."
Cha Lý không thể lập tức trả lời được.
"Chị dâu đừng lấy lời này ra để hù con rể sắp vào cửa." Thím ba cũng cười theo, "Bây giờ, bọn nhỏ thích tự do yêu đương gì đó, thím hai nói như vậy làm Trương Ngụy lâm trận lùi bước không dám kết hôn nữa thì không tốt rồi. Miêu Miêu, cháu cũng xem chừng chút đi nha."
Lý Miêu Miêu cười cười nhưng không nói gì.
Trong lòng thím hai đang thầm chửi bới thím ba đến chết, người phụ nữ này cứ thích đấu với bà ta, không phải là sinh được một đứa con trai sao? Bây giờ, con trai học trường nghề, không có tương lai thì sinh con trai có lợi ích gì?
"Sang năm Tân Nham tốt nghiệp trường kỹ thuật rồi, định vào trong xưởng ba nó làm sao?" Thím hai đổi đầu đề câu chuyện, nếu bà muốn giúp nhà bác cả thì tôi sẽ tới châm chọc bà.
Thím ba cười đắc ý: "Ban nãy anh cả cũng nói rồi đấy, ba nó phải tới trường bổ túc làm kế toán, không tới xưởng làm nữa thì sao Tân Nham có thể vào đó làm được? Sang năm, nó đi Hạ Giang, nhà bạn gái của Tân Long giúp sắp xếp công việc rồi."
"Nhưng Tân Long còn chưa cưới mà họ hàng đã tới làm phiền người ta như vậy, không sợ bị bên kia nói này nói nọ sao?" Thím hai xem thường.
"Chị dâu cứ yên tâm, người ta tự mình nhắc tới với tụi em mà. Người có tiền ấy mà, không sợ chút phiền toái đó đâu." Thím ba tiếp tục đắc ý.
Hai đứa con dâu đều đanh đá chua ngoa, nhưng bà nội Lý cũng chẳng dám nói gì cả, bà ta kéo cha Lý sang một căn phòng khác: "Mẹ nói với con một chuyện."
"Chuyện gì?" Mẹ rất hiếm khi thân thiết với ông như vậy cho nên khiến cha Lý rất bất ngờ.