Edit: Thủy Tích
Lý Tân Hạo là sợ thật sự, sống hai đời, cậu chưa từng sợ như vậy. Nhưng cậu càng biết là, sợ thì sẽ không giải quyết được gì cả. Cậu lén lấy điện thoại ra, nhìn đồng hồ, đã ba giờ rưỡi chiều rồi. Đời trước còn giữ lại một chút ấn tượng, nếu như đến bốn giờ mà người ở thủ đô không đón được những người trên chuyến bay này thì sẽ biết là bọn họ đang bị khống chế, mà điều chờ đợi bọn họ tiếp theo chính là cái chết.
Cũng có nghĩa là mạng sống của bọn họ chỉ còn có nửa tiếng nữa thôi.
Điều bây giờ Lý Tân Hạo có thể làm chính là áp chế nỗi sợ hãi trong lòng xuống. Cậu sống lại một đời không phải là để nghênh đón cái chết, không phải là để chết sớm hơn đời trước, vậy thì điều duy nhất bây giờ cậu có thể làm là liên lạc với người bên ngoài.
Lén lút mở điện thoại lên, may mà cậu ngồi bên trong, mà trên máy bay lại rất yên tĩnh, không có người nào chú ý tới cậu cả. Mong là mở điện thoại lên sẽ không làm ảnh hưởng tới máy bay.
Lý Tân Hạo không dám gọi điện thoại, chỉ có thể gửi tin nhắn cho Sơ Lam Phong: Đại thúc, em trên chuyến bay Đông Á DY, chiếc máy bay này có vấn đề, hình như bên trong có phần tử khủng bố ở khu tự trị phía Đông Nam, đừng gọi điện thoại cho em.
Sơ Lam Phong biết hôm nay cậu thiếu niên sẽ tới cho nên trong lòng y rất vui vẻ, bốn giờ máy bay đến mà từ rất sớm y đã tới sân bay rồi, nhân tiện cũng dẫn theo Hạ Hi Kiệt với Hàn Lăng tới đón cậu luôn. Phản ứng đầu tiên khi y nhận được tin nhắn của Lý Tân Hạo chính là thiếu niên đang đùa giỡn mình.
Nhưng trên máy bay làm sao có thể gửi tin nhắn đùa giỡn chứ?
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Sơ Lam Phong không biết phải phản ứng ra sao. Tuy nhiên, đó cũng chỉ là mấy giây ngắn ngủi thôi, chẳng bao lâu sau, y đã phản ứng lại. "Hi Kiệt, Hàn Lăng, Hạo Hạo xảy ra chuyện rồi, có lẽ."
Y bổ sung thêm hai chữ có lẽ, ngay cả bản thân cũng không dám xác định, trong giọng nói cũng chưa từng căng thẳng cộng thêm run rẩy đến vậy.
"Sao vậy?" Hạ Hi Kiệt vẫn luôn cà lơ phất phơ nhưng khi nhìn thấy trạng thái của bạn thân mình thì đã lập tức nghiêm túc hiếm thấy.
Sơ Lam Phong đưa tin nhắn trong điện thoại cho hắn xem.
"Phần tử khủng bố ở khu tự trị phía Đông Nam." Hạ Hi Kiệt hít một hơi khí lạnh, trong đầu cũng thoáng trải qua mấy giây trống rỗng. "Tớ đi liên lạc với công ty hàng không."
"Ừ, chúng ta đi tới Bộ quốc phòng hàng không trước." Tay Sơ Lam Phong run rẩy cầm vô lăng, vừa chạy về phía Bộ quốc phòng hàng không, vừa gọi điện thoại, "Chú, cháu Lam Phong đây, nhờ chú mở bản đồ vệ tinh hàng không tra thử đường bay của chuyến Đông Á DY đi từ Hạ Giang, cháu nghi ngờ trên máy bay có phần tử khủng bố ở khu tự trị phía Đông Nam."
Sơ Lam Phong sẽ không bao giờ đùa giỡn như vậy, mà người nhận điện thoại của y lại là người do ông nội Sơ một tay cất nhắc lên, mà chuyện này còn liên quan đến phần tử khủng bố khu tự trị nữa, cho nên đối phương lập tức đồng ý.
Tra đường đi của máy bay trên bản đồ vệ tinh hàng không vô cùng dễ dàng, chưa tới hai phút, Sơ Lam Phong đã nhận được điện thoại: "Lam Phong, có lẽ điều cháu nghi ngờ là đúng đấy, chiếc máy bay này không bay theo đường bay trở lại thủ đô."
Trái tim Sơ Lam Phong thít chặt, máy bay chưa liên lạc với công ty hàng công mà đã tự ý rời khỏi đường bay là vì cái gì? Vả lại còn không bị ảnh hưởng bởi thời tiết, vậy thì chỉ có một loại kết quả, tin nhắn của Lý Tân Hạo là thật.
Trái tim bắt đầu đau đớn, Sơ Lam Phong cũng không phải người tự phụ nghĩ bản thân có thể làm được tất cả, trong đầu y đã hiện ra kết quả xấu nhất rồi. Y vội vàng gửi tin nhắn lại cho Lý Tân Hạo: Đừng sợ, cố hết sức giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Một câu nói như vậy đã là câu trả lời đầy đủ nhất mà hiện giờ y có thể nghĩ tới rồi, nhưng y biết, bản thân phải thật tỉnh táo.
Lý Tân Hạo nhận được tin nhắn, cậu biết chuyện kế tiếp đây không phải là cậu có thể khống chế được, ngộ nhỡ khiến cho phần tử khủng bố nghi ngờ thì sẽ rất tệ hại.
Ngay từ khi nhận được tin tức, bên phía Bộ quốc phòng hàng không đã lập tức phái đội tuần tra trên không đuổi theo đường đi của Đông Á DY rồi.
"Lam Phong, đừng căng thẳng." Hi Kiệt biết loại an ủi này là vô ích nhất nhưng hiện giờ bọn họ trừ an ủi ra thì cũng không làm được gì cả.
"Ừ."
Mười lăm phút sau, xe chạy đến Bộ quốc phòng hàng không.
"Chú, sao rồi ạ?" Sơ Lam Phong áp chế sợ hãi và căng thẳng trong lòng xuống, hỏi.
"Đội tuần tra trên không đã lên đường, nhưng nếu thật sự là phần tử khủng bố thì ... không có cách nào khống chế tình hình." Người đàn ông trung niên trả lời.
"Cháu có danh sách toàn bộ hành khách của công ty hàng không, cho cháu mượn máy tính dùng một chút." Hạ Hi Kiệt đăng nhập vào hộp thư của mình, "Nên điều tra những hành khách này xem có vấn đề hay không. Nếu đúng là phần tử khủng bố thì nhất định có người giúp từ bên trong nên bọn họ mới có thể chui vào máy bay được."
"Dưới tình huống không quấy rầy đến hành khách mà cướp máy bay thì chuyện hành khách là người giúp là rất thấp." Sơ Lam Phong phân tích. "Chúng ta không thể để mặc chuyến bay Đông Á DY tiếp tục bay được, trước hết phải ngăn bọn họ lại nhưng không được làm kinh động đến bọn họ, chuyện này phải có công ty hàng không ra mặt mới được."
"Ý của cháu là?"
"Bảo công ty hàng không tìm lý do liên lạc với bọn họ." Sơ Lam Phong tự nói với bản thân, bây giờ không thể cuống cuồng, "Chẳng hạn như... Chẳng hạn như trên đó có côn đồ, cướp bóc ngân hàng, hoặc là tội phạm gϊếŧ người gì đó cũng được."
"Lam Phong, chú muốn biết làm sao cháu biết chuyện trên máy bay có phần tử khủng bố?"
"Bạn cháu đang ở trên máy bay, cậu ấy phát hiện vấn đề nên gửi tin nhắn cho cháu."
"Vậy thì để bạn cháu mạo hiểm, đảm nhận làm côn đồ hoặc là tội phạm gϊếŧ người phối hợp với chúng ta đi?"
"Không được." Sơ Lam Phong lập tức phản đối, "Chúng ta không đoán được suy nghĩ của bọn khủng bố, nhỡ đâu bọn chúng gϊếŧ cậu ấy thì sao đây? Bất kỳ người nào trên máy bay đều được nhưng trừ cậu ấy ra."
Quản lý công ty hàng không nhận được điện thoại từ Bộ quốc phòng hàng không thì lập tức nâng cao chú ý tới chuyện này. Bọn họ tiếp đón chuyên gia đàm phán và chuyên gia tâm lý học do Bộ quốc phòng mời tới, bắt đầu liên lạc với máy bay.
Mà thời gian đã qua bốn giờ rồi.
Lúc này, hành khách trên máy bay đã bắt đầu tỉnh dậy, thấy máy bay còn đang trên không trung, lại thấy đã sắp đến bốn giờ rồi, mọi người bắt đầu nghi ngờ, bắt đầu xì xào, có người gọi nữ tiếp viên hàng không tới.
"Đây là sao vậy? Máy bay xảy ra vấn đề hay là thế nào? Tại sao chúng ta còn chưa tới sân bay thủ đô?"
"Đúng vậy, tại sao chúng ta còn trên bầu trời, bây giờ còn bao lâu nữa mới đến?"
"Đây là công ty hàng không rách nát gì vậy?"
"Im miệng." Trên mặt nữ tiếp viên hàng không số không có nụ cười như lúc máy bay cất cánh, lạnh lùng tháo ngụy trang xuống, "Tất cả yên lặng cho tao." Cô ta lấy thanh đao ra, ánh mắt vô cùng độc ác và nguy hiểm.
"Chị hai, còn nửa tiếng nữa mới đến khu tự trị của chúng ta." Nữ tiếp viên hàng không số đi tới, cũng mặt lạnh như vậy.
"Ừ." Số gác con dao của cô ta lên cổ của một hành khách kế bên, "Đừng ồn ào, ai làm ầm ĩ thì tao sẽ gϊếŧ người đó."
Người trên máy bay cũng không phải là ngu ngốc, nữ tiếp viên hàng không ra vẻ như vậy thì e là phần tử khủng bố cũng không chỉ có hai người này. Mọi người đều yêu mạng sống, cho nên đều lập tức ngậm miệng lại, không dám nói lời nào.
Trước đây, mọi người xem tin tức cũng biết chuyện những quốc gia khác từng gặp phải phần tử khủng bố tập kích rồi. Bây giờ chính bọn họ ngồi máy bay xảy ra loại chuyện này, thì ai dám lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa chứ.
Nghe hai nữ tiếp viên hàng không đều nói quốc ngữ, trong nước chưa từng nghe nói tới có xuất hiện phần tử khủng bố, đây là xảy ra chuyện gì?
Nhưng mà cũng có một người đàn ông không sợ phiền phức đứng dậy: "Rốt cuộc thì các người là ai? Mọi người đừng sợ, chúng ta nhiều người như vậy mà sợ bọn họ sao?"
"Đúng vậy, đây là trò khỉ gì vậy?" Vừa thấy có người ồn ào thì bắt đầu có người hùa theo.
"Đúng vậy, bọn tôi muốn xuống máy bay, mau đáp xuống đi." Dần dà, càng có nhiều người làm ầm ĩ hơn.
Nữ tiếp viên hàng không số đi tới bên cạnh một người trong nhóm hành khách đó: "Mày muốn xuống máy bay đúng không? Tao giúp mày." Cô ta chém một đao vào hành khách đó.
Hành khách đó tuy sợ nhưng cũng không để mặc cho đối phương chém, vì vậy ông ta đứng dậy ngăn cản tay của nữ tiếp viên hàng không số , nhưng không ngờ nữ tiếp viên hàng không số quá mạnh, cô ta đạp một chân lên bụng hành khách, sau đó chém xuống đầu ông ta.
Một đao, chém đầu thành hai khúc, chết ngay tại chỗ.
Máu văng lên người ngồi bên cạnh, ngay tức khắc nhuộm đỏ quần áo của đối phương. Người ngồi bên cạnh hành khách đã chết là một người phụ nữ, môi cô ta run lẩy bẩy nhưng không dám kêu thành tiếng, thậm chí đã bắt đầu không kiểm soát được nữa, mùi máu tanh và mùi nướƈ ŧıểυ hòa chung làm một.
Nhưng không ai dám cười ra tiếng cả.
Thậm chí có người thét lên nhưng đã lập tức che lấy miệng mình lại rồi.
Lý Tân Hạo là người bình tĩnh nhất tại đây, nhưng dù có bình tĩnh đến cỡ nào thì cậu cũng chỉ là một thanh niên hai mươi hai tuổi thôi, thậm chí còn là một thanh niên ngây thơ nữa. Cậu không nhìn thấy được tình hình phía sau, không thấy được người bị gϊếŧ đó có chết hay chưa, cậu vẫn luôn giả vờ ngủ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, không để cho người khác nhìn thấy vẻ mặt của mình.
"Ai dám phản kháng nữa thì kết quả chính là như vậy đấy." Nữ tiếp viên hàng không số hung ác để lại một câu như vậy rồi rời đi, nữ tiếp viên hàng không số cũng đi theo cô ta.
Lý Tân Hạo chợt sinh ra cảm giác cậu và Sơ Lam Phong đã sắp chia hai bầu trời rồi, nhưng cậu không cam lòng. Nghĩ tới đây, Lý Tân Hạo lấy điện thoại ra, lại lén gửi một tin nhắn cho Sơ Lam Phong: Còn nhớ giấc mộng lúc trước em nói với anh chứ? Trong giấc mộng đó của em có anh, nhưng chỉ là liếc nhìn nhau một thoáng kinh hồng thôi. Sơ Lam Phong, em sống hai đời.
Khi nhận được tin nhắn này, cả người Sơ Lam Phong lảo đảo như sắp ngã.
Sống hai đời. Trong ngày kết hôn của chị Mẫn, chú rể bị bắt cóc không phải là mộng, là chuyện cậu đã từng trải qua ở đời đó. Tại sao lại biết chuyến bay này có vấn đề, cũng là vì đời đó đã từng xảy ra.
Sơ Lam Phong rất muốn hỏi cậu, ở đời đó, chuyện liên quan tới máy bay cuối cùng có kết cục như thế nào, nhưng mà y không dám hỏi.