Hạng mục thuận lợi tiến hành.
Lúc cuối thu, tiến độ nghiên cứu đã xong quá nửa.
Một sáng nọ, khi tôi ở cửa công ty tạm biệt Thẩm Vọng tân, Gặp Lâm San đang chờ tôi ở cửa.
Nhìn cô ta có vẻ không tốt lắm, gầy đi một vòng.
Tóc tai khô vàng bị cắt nham nhở.
Giống như… Một người bị ngược đãi vậy.
“Tiểu Sơ, cậu có thể giúp mình không?”
Co ta cản tôi ở cửa.
“Cậu làm sao vậy?”
Cô ta còn chưa nói chuyện nước mắt đã rơi xuống, “Cậu có thể nói với bọn họ, đoạn ghi âm kia là giả không? Là cậu tự dàn dựng……”
Tôi lạnh nhạt tránh khỏi tay cô ta, “Cậu biết bản thân đang nói gì không?”
Nếu nói như thế, tôi sẽ là người gặp xui xẻo.
“Mình biết, tiểu Sơ, mình sai rồi, giờ cả công ty đều đang cười mình…… mình thật sự biết sai rồi.”
Tôi nghiêm túc mà nhìn cô ta, hỏi lại: “Vậy chuyện thay tôi xin học bổng, cậu chịu giúp tôi làm rõ không?”
Cô ta há miệng thở dốc, sắc mặt trắng bệch, “Không được…… Nếu mình thừa nhận, vậy thanh danh của mình…”
Tôi lạnh nhạt nói: “Trận chiến dư luận này là do cô dấy lên, thì hậu quả cũng nên tự mình tới nhận, ba chữ thật xin lỗi này không cần phải nói với tôi đâu.
Chẳng bao lâu sau, Giang thị xảy ra chuyện.
Giang Chi Hoài bỗng nhiên bị cách chức.
Ngày Giang Đường nhận chức chủ tịch công ty đã nhắn tin cho tôi, mời tôi và Thẩm Vọng Tân ăn cơm.
Vừa thấy mặt, Giang Đường đưa cho tôi một bó hoa tươi, “Tiểu Sơ, cảm ơn em.”
Thẩm Vọng Tân đứng bên cạnh lạnh nhạt hừ một tiếng, đưa tay nhận hoa.
Giang Đường liếc Thẩm Vọng Tân một cái, cười nói, “Nếu không nhờ tin nhắn của em, chị thắng cũng không dễ như vậy.”
Giang Đường muốn đả kích Giang Chi Hoài, đương nhiên phải xem xét mọi mặt.
Cô ấy điều tra ra lịch sử trò chuyện của lâm San với mẹ của Giang Chi Hoài, cũng chính là mẹ kế của cô ấy.
Hai vạn, tiền cũng từ tài khoản của mẹ kế chuyển ra.
Có chứng cứ này, tôi đăng một bài than ngắn thở dài lên trang cá nhân.
Chỉ trong vài tuần, đã có người đưa lên mạng.
Chân tướng năm ấy đã được làm rõ.
Dưới tác động của Giang Đường, liên mình giữa Lâm San và mẹ kế nhanh chóng sụp đổ.
“Thật ra, gần đây cậu ta gặp chuyện lớn.”
Tồi bị gợi lên lòng tò mò, đi theo cô ấy hỏi, “Chuyện lớn gì cơ ạ?”
“Lâm San có thai, vốn là chuẩn bị cưới, vì em mà cô ta trở mặt với mẹ kế.”
Tôi mở to mắt, “Có thai rồi sao?”
“Uhm, thấy không còn hy vọng gì nên Lâm San đòi tiền Giang Chi Hoài. Em cũng biết, Giang Chi Hoài là đồ ngốc, bị mẹ cậu ta dạy dỗ đến mức ngu như cún. Lúc nào cũng nghĩ ai tiếp cận nó đều vì tiền. Điên quá nên kéo Lâm San tới bệnh viện phá thai. Vì thế bây giờ Lâm San muốn kiện nó.”
“Bắt ép phá thai…… Là trái với pháp luật……”
Giang Đường lộ vẻ chán ghét, “Từ ngày mẹ kế của chị vào nhà thì nhà chị không có ngày nào yên ổn. bây giờ Giang Chi Hoài vào tù thì yên tĩnh nhiều rồi.”
Thảo nào hôm đó tâm trạng của Lâm San rất tệ.
Chắc là hết cách rồi mới tới cầu xin tôi.
Không có Giang Cho Hoài làm chỗ dựa, thanh danh của cô ta ầm ĩ, không ai dám cưới.
Giang Đường nghiêng đầu đánh giá tôi, “Em gái, ánh mắt của em cũng tệ lắm. Sao lúc đi học không ở bên Thẩm Vọng Tân?”
Tôi lén nhìn Thẩm Vọng Tân đang ở phía sau.
Anh đang gọi điện thoại, mày hơi nhíu lại, ánh mắt lại luôn dính trên người tôi.
“Lúc đó anh ấy rất lạnh lùng. Em nghĩ là anh ấy rất ghét em.”
Giang Đường cười thành tiếng. Nhìn tôi bày ra vẻ mặt không hiểu nổi
“Còn nữa, chị với Thẩm Vọng tân mới tính là cùng nhau lớn lên, chờ tý nữa chị cho em xem cái này?”
Tôi hào hứng, “Được ạ.”
Hôm nay Giang Đường mời Thẩm Vọng Tân ăn cơm, là nói chuyện công việc.
Ăn xong, Giang Đường lén lút kéo tôi lên xe của cô ấy.
Cô ấy đưa tôi một hộp quà, “Đây là quà tân hôn tặng em.”
Hộp không nặng lắm, tôi đang nhắm chừng, định mở ra thì bị cô ấy cản lại.
“Về nhà tự mình xem.”
Tôi nghĩ đến một chuyện, mặt đỏ bừng.
Không phải cái mà tôi đang nghĩ đấy chứ?
Cửa kính bị gõ vang, Thẩm Vọng Tân chờ ở ngoài xe, “Về nhà thôi.”
“Được.”
Giang Đường vừa tạm biệt vừa ném cho tôi ánh mắt giữ bí mật.
Trên đường trở về, tôi ôm món quà như bảo bối.
Thẩm Vọng Tân nhìn vài cái, cười nói: “Cái gì thế?”
“Anh đừng xem, là chị Giang Đường tặng em.” Dứt lời, tôi ấp úng nói, “Mình em xem thôi.”
“Ừm.”
Thẩm Vọng Tân lái xe, khóe môi lại không nhịn được ý cười.
Tới nhà, tôi đuổi anh đi tắm trước.
Bản thân trốn ra ban công, lén lút mở quà.
Không có vũ khí hạ gục nam thần như trong tưởng tượng, mà là một cái camera cũ, và một cái thẻ nhớ.
Toi cắm thẻ nhớ vào, camera đầy pin, tự động khởi động máy.
Trong đó có mười mấy đoạn video.
Tôi hào hứng bừng bừng mở ra cái cũ nhất.
Trong màn hình, một cậu bé tầm mười tuổi đội mũ sinh nhật, vẻ mặt lạnh nhạt.
”Chúc bạn nhỏ Thẩm Huyền sinh nhật vui vẻ!”
Thẩm Vọng Tân lạnh nhạt, “Cảm ơn.”
“Thẩm Huyền, cậu ước cái gì thế?”
“Tớ không có ước.”
Khi đó khuôn mặt anh khá tròn, luôn bị người ta nựng má, tròng màn hình còn có cả Giang Đường, nựng má anh xong còn cười hihi.
Đoạn phim thứ hai, Thẩm Vọng tân đã lớn lơn một chút.
Hình như là đang đi chơi xuân.
Thẩm Vọng Tân ngồi trên một cái ghế bên bờ hồ, cúi đầu đọc sách.
Không thân thiết với người khác.
Giang Đường đi ghẹo anh còn bị đuổi đi.
Mười mấy đoạn video tiếp theo, đều là quá trình trưởng thành của Thẩm Vọng Tân.
Khắc nghiệt, tự hạn chế, lại không thú vị.
Giống như từ khi sinh ra, cuộc đời anh chỉ có một quỹ đạo.
Năm nào Giang Đường cũng hỏi: “Em ước cái gì?”
Câu trả lời đều là: “Không có.”
Video cuối cùng là đêm trước khi chúng tôi tốt nghiệp.
Cũng là video cuối.
Giang Đường vẫn hỏi câu kia: “Thẩm Huyền, cậu ước điều gì?”
Thẩm Vọng Tân nhìn màn hình, lần đầu tiên đổi trả lời: “Cưới một người.”
Giang Đường kinh ngạc trong giây lát, trêu ghẹo: “Woa, Thẩm Huyền, câu trả lời vẹn toàn đó, sẽ cưới được sao?”
“Sẽ cưới được.”
Ba chữ, chém đinh chặt sắt, nhất định phải được.
Tôi nhìn ngày lưu lại, lúc đó, tôi còn chưa chia tay với Giang Chi Hoài.
Tiếng nước trong phòng tắm không biết ngừng từ lúc nào.
Thẩm Vọng Tân ra rồi?
Tôi giật mình, quay đầy lại, đụng phải ánh mắt nhạt nhẽo của Thẩm Vọng Tân.
Dưới anh đèn trong đêm tối, Hai mắt kia giống như phát sáng.
“Thẩm Vọng Tân…… Anh ra lúc nào?”
“Được một lát rồi.”
Anh mặc áo tắm dài, ngồi rất gần tôi, bày ra tư thế thoải mái.
Giống như thơ săn bắt con mồi mắc bẫy.
“Em, em đang…
“Anh thấy rồi.” Anh nhìn camera đang dừng lại hình ảnh và ngày tháng, nhếch môi cười. “Món quà rất tốt.”
Tôi có chút hoảng loạn, “Chuyện đó…… Chuyện dó, anh có gì muốn nói với em không?”
Thẩm Vọng Tân đứng dậy đi tới chỗ tôi.
“Không có gì để giải thích hết.”
Tôi bị ép lui về sau từng bước một.
Cuối cùng dừng lại ở lan can ban công.
Gió ngoài thổi tung mái tóc của tôi.
Khắp ban công đầy mùi hoa quế tỏa ra mùi thơm ngào ngạt lại nồng nàn.
Am thanh của Thẩm Vọng Tân rất khẽ, tùy ý lại lười biếng, “Bị em phát hiện ra rồi.”
Anh cúi đầu, hôn lên tai tôi.
Ướt nóng.
Kích thích thần kinh tôi dễ như trở bàn tay.
Trái tim tôi nhảy thình thịch, nhỏ giọng nói, “Lúc đó em, còn chưa chia tay……”
“Từ trước tới nay anh chưa bao giờ là người tốt.”
Anh cười khẽ bảo, “ Theo đuổi, đương nhiên là dùng mọi thủ đoạn.”
“Anh, anh như vậy là không được…”
Anh bỗng cắn tôi một cái, “Không được sao? Xin lỗi, không ai dạy anh hết.”
Âm thành của anh thì tràn đầy xin lỗi, hành đồng thì tùy ý làm càn.
“Cho nên lúc em mới quay về, anh hờ em sở sân bay cũng là……”
“Không thì chờ em với Giang Chi Hoài tro tàn cháy lại sao?”
Thẩm Vọng Tân rũ mắt, nghịch tóc tôi, “Hứa Thức Sơ, anh không rộng lượng như thế đâu…Ngẩng đầu lên để anh hôn em.”
Ánh trăng đêm nay rất sáng.
Hoa sơn chi ở góc tường đã nở, Hoa quế cũng nở đầy cành.
Dưới anh trăng sáng, tôi và anh hôn nhau.
Thời gian giống như quay lại mấy năm trước.
Trong tiệc tối ngoài trời cuối thu ấy.
Trên khan đài, Thẩm Vọng tân ngồi ở vị trí đầu tiên.
Am nhạc mới cất, ánh đèn mông lung mờ mịt.
Tôi đứng dưới cây hoa quế, Làn váy lướt qua đầu ngón tay anh, một bông hoa quế rơi vào long bàn tay.
“Tiểu Sơ.”
Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng.
“Ừm?”
“Tiểu Sơ.”
Tay từ trên đầu tôi đưa xuống mở trước mặt.
Theo ánh trăng mờ ảo, tôi thấy một đóa hoa nho nhỏ nằm trong long bàn tay ấy.
“Em nhìn xem, là hoa quế.”