Hứa Tiên Chí

chương 14: đạo pháp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu nói Trúc Cơ là cánh cửa nhập môn của người tu đạo, thì Dương thần là đăng đường nhập thất, mới xem như chân chính bắt đầu bước lên con đường tu hành.

Thời gian tu hành của Hứa Tiên ngắn ngủi, vốn nhiều lắm cũng chỉ là giai đoạn Âm thần, nhưng Thái dương vốn là thiên hạ chí dương, nhờ thu nạp tinh lực Thái Dương mà khiến cho hồn phách Hứa Tiên tinh khiết, bây giờ là Âm thần hay Dương thần, sợ là ngay cả sư phụ của hắn cũng nói không ra.

Bất quá, hiện tại Hứa Tiên vẫn chưa biết sự kì diệu của mình. Bởi vì không biết dùng bất kỳ phương pháp nào, hắn hiện tại giống như không có tiền thì không là nô lệ của đồng tiền, không có gia tài bạc vạn, nhưng cũng không biết dùng thế nào, nên cho rằng những thứ gia tài nảy chẳng qua chỉ là nhìn cũng đẹp mắt.

Nếu bên cạnh pháp môn còn luyện thêm tinh hóa khí, hiện tại có lẽ Hứa Tiên còn có thể là một võ lâm cao thủ ẩn tàng, nhưng hết lần này đến lần khác, tinh thần của Tinh Túc Hải vẫn là "Tu thần không tu thể, tu tâm không tu thân", căn cứ vào "Dù sao túi da thân thể này sớm muộn gì cũng bỏ, luyện nó làm gì".

Không hiểu bất kỳ pháp môn nào, thường Hứa Tiên cũng không có được bao nhiêu ngon ngọt, chẳng qua hiện tại hắn dựa vào phương pháp tu luyện này mới có thể đã gặp qua là sẽ không quên mà thành Tú tài, trong lòng cũng thường cảm kích ân tình của đạo nhân kia, cho nên bản thân sẽ không lười biếng tu môn công pháp này, đều là chuyện quan trọng nhất hàng ngày phải làm, mới có thể chỉ trong mấy năm đã luyện tới cảnh giới Âm thần, tâm ý thông minh.

Đạo tu hành, bất kể đạo nào, mấu chốt là nhìn vào một chữ "tâm", nếu tâm đã ngộ, đương nhiên sẽ thông thiên đại đạo, nếu tâm còn mê man, có cố gắng thế nào nữa cũng chỉ dậm chân một chỗ. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Thánh nhân có nói: Nhan Hồi có đức thay (hiền tai Hồi dã), một giỏ cơm, một bầu nước, người khác không chịu nổi, chỉ riêng Hồi vẫn không thay đổi niềm vui. Câu này là nói về Nhan Hồi của mình, trong cuộc sống khốn đốn vẫn có thể an nhạc như cũ. Nhưng đây là cảnh giới ngay cả thánh nhân cũng muốn tán dương, người bình thường mấy ai có thể bình tĩnh được trong tình trạng này?

Hứa Tiên cũng vậy. Mặc dù tính cách không câu chấp, hơn nữa lại thêm vài phần tùy ý, nhưng sao có thể không bận tâm vì cái nghèo trong nhà? Sự ảnh hưởng của sự lấn bấn này ban đầu không quá rõ ràng, nhưng theo quá trình tu đạo dần sâu sắc của hắn, dần dần sẽ trở thành một loại gông cùm xiềng xích.

Đồ mà tu đạo cần có, đơn giản chỉ bốn chữ "Pháp, tài, lữ, địa"

"Pháp" chính là phương pháp, cũng chính là cái gọi là pháp môn đạo pháp. Đây là điều kiện tiên quyết.

Mà gần với "Pháp" là "Tài", cũng giống với ý nghĩa của phàm nhân. Đơn giản là người trong thế tục, nếu ngay cả cơm cũng không có ăn, cả ngày bôn ba lao khổ vì sinh kế, tâm thần không yên, phải ngẩng đầu mà nhìn, hứng chịu ánh mắt khinh bỉ của người khác, trong lòng cũng khó tránh khỏi xấu hổ. Muốn tĩnh tâm cũng không được, nói tu đạo gì đó cũng chỉ là một thứ trò cười.

Mà Hứa Tiên, cho tới hôm nay mới xem như áo cơm không lo, cũng có tin tức về cuộc sống của tỷ tỷ duy nhất, cũng hạ nốt được chút phiền não trong lòng, ngẩng được đầu liên đương nhiên là thông thiên đại đạo, sảng khoái biết bao.

Hứa Tiên thấy bên giường Phan Ngọc đã trống trơn, chăn nệm gấp chỉnh tề. Mở cửa sổ, ánh nắng chiếu vào, cũng nhìn ra nhà cửa cũng được quét dọn một lượt, lư hương mạ vàng trên bàn gỗ xanh cũng thong thả nhả ra một luồng khói xanh.

Hứa Tiên noi theo ánh mặt trời buổi sớm, bình yên nằm trên giường, giường trong thư viện thích hơn giường ở nhà rất nhiều, nằm trong căn phòng cổ kính này, Hứa Tiên mới tìm được cảm giác về sự ưu việt khi xuyên không.

- Đại mộng thùy tiên giác

Bình sinh ngã tự tri

Thảo đường xuân thụy túc

Song ngoại ca trì trì

(Mộng lớn ai người sớm tỉnh ra?

Bình sinh ta vẫn biết mình ta.

Lều tranh no giấc bừng con mắt

Bóng ác ngoài song đã xế tà

Vô Đề - Khổng Minh)

Hứa Tiên không khỏi cảm thán.

- Nếu Chư Cát Hòa Long ngay cả cơm cũng không có ăn, cả ngày bận lo kiếm tiền, sợ là cũng không có được nhã hứng như thế. Đủ loại hứng thú trên đời, trước vẫn là phải được ăn no mặc ấm mới có thể hiểu được.

- Thơ hay, thơ hay!

Một tiếng khen kéo Hứa Tiên về từ trong suy nghĩ miên man.

Phan Ngọc mang theo một cái hộp đựng thức ăn, thở dài nhìn hắn. Hứa Tiên cười cười không có ý tốt nói:

- Khi ta còn bé, một hòa thượng đi qua ngâm bài thơ này, ngươi cũng đừng để ý.

Phan Ngọc cười một tiếng, cũng không nhắc lại, đặt hộp thức ăn lên bàn, mở ra:

- Tới ăn một chút gì đi!

Vừa nói y vừa gỡ từng tầng thức ăn ra, đều là bát đũa tinh xảo, trong đó có một chút thức ăn, cháo loãng, bánh bao hấp.

Phan Ngọc cầm bát sứ trắng nhỏ múc một bát cháo đưa cho Hứa Tiên, cầm bát trong tay, không rõ người trắng hơn hay bát trắng hơn. Hứa Tiên nhận lấy, cảm giác được nhân vật hư thế hầu hạ thật thoải mái, nhưng vẫn hơi bất an.

Hai người đối diện nhau, đều theo quy củ khi ăn không nói, lặng lẽ ăn cơm.

Hứa Tiên ăn sáng một chút, cảm thấy trong lòng yên tĩnh, không khỏi thở dài nói:

- Minh Ngọc, ngươi thật là một người tốt!

Phan Ngọc đang húp ngụm cháo nhỏ, nghe vậy cười một tiếng:

- Đêm qua còn muốn cắt đứt đoạn giao, hôm nay đã thành người tốt rồi, tâm tư của Hứa huynh thật quỷ thần khó lường!

Hứa Tiên đỏ mặt, cũng không nói gì. Chẳng qua trong khi mơ hồ cảm giác vị công tử mỹ ngọc này tựa hồ đã khôi phục vẻ thong dong thường ngày, khi cười đùa cũng vẫn có chừng mực, không hiểu sao trong lòng hơi buồn bã.

Rửa mặt, đi ra ngoài cửa, chỉ thấy bình phong ngoài quảng trường có vài người đang tập trung, nghị luận gì đó rối rít.

Hứa Tiên đi lên trước xem thử, trên tường dán kết quả hôm qua vừa thi thử, hắn cẩn thận tìm tên mình trên đó, Phan Ngọc cũng không phải mất công, vì tên y đã được treo cao đầu bảng, chính là đứng thứ nhất cuộc thi này.

Lúc này mấy học sinh tiến lên, tựa hồ như có quen biết với Phan Ngọc, rối rít nói với y:

- Phan Huynh quả nhiên lại đỗ đầu, không hổ cái tên Giang Nam đệ nhất tài tử!

Phan Ngọc liên tục nói không dám, thoải mái tự nhiên hàn huyên cùng bọn họ, lập tức trở thành nhân tố quan trọng ở đây. Y vừa ứng phó, vừa đánh giá xung quanh, đang nghĩ không nên lạnh nhạt Hứa Tiên, lại thấy hắn đã gọi đồng hương Vương An tới, hoàn toàn không chú ý tới bên này, không khỏi khẽ lắc đầu.

Trong số học sinh, một người trông hết sức nho nhã vốn có ánh mắt sắc bén, thấy Phan Ngọc tựa hồ như có gì đó hơi bất mãn với Hứa Tiên, thở dài nói:

- Mặc dù có thể tới thư viện Cận Thiên đều là người tốt, nhưng cũng khó tránh khỏi hạng người hữu danh vô thực. Có là thần đồng tài tử gì đó ở cái xó huyện nhỏ kia, đến Phủ Hàng Châu đã lộ nguyên hình rồi. Đặc biệt là Hứa huynh, hôm qua không khỏi hơi thô lỗ.

Hắn vừa nói thế, mấy người bên cạnh cũng liên tục đồng ý. Mấy kẻ này từ trước đến nay quen biết, cũng là đệ tử trong thành Hàng Châu, trong nhà có lực, tự nhiên cũng xem thường kẻ từ nông thôn tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio