Hứa Tiên Chí

chương 282: người hồ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trang trí của đoàn xe cũng vô cùng xinh đẹp, bốn con ngựa trắng kéo xe, làm cho Hứa Tiên cảm thấy hơi quen mắt. Trong trường hợp đó, chỉ thấy một chi bộ đội người Hồ lách vào. Đội ngũ hộ vệ cũng đi theo đoàn, ai cũng không chịu nhường cho ai.

Người Hồ "Chít chít oa oa" bất mãn kêu lên, tuy nghe không hiểu, cũng biết là tiếng quát mắng. Tên thủ lĩnh trẻ tuổi vẫn ngồi trên ngựa vuốt ve chòm râu trên khóe môi, cũng không khuyên giải.

Chỉ thấy một bàn tay trắng nõn xốc màn xe lên, quát:

- Im ngay!

Chỉ thấy bên trong chiếc xe dẫn đầu có một mỹ nhân đi ra, nhìn hằm hằm vào đám người hồ này, chính la Doãn Hồng Tụ

Hứa Tiên thầm nghĩ thật đáng tiếc. Hôm nay không có mang lá thư theo bên người, hắn vốn định tìm thời gian mang Vân Yên đi bái phỏng, nhưng không nghĩ tới, vô tình gặp được.

Đám người Hồ kia nhìn Doãn Hồng Tụ, trong mắt sáng lên, cầm roi ngựa chỉ trỏ, tiếng cười đùa càng lớn hơn, mặc dù nghe không hiểu lời nói của bọn họ, nhưng nhìn thấy biểu lộ dâm loạn đó, cũng biết rõ là lời lẽ ô uế. Tên thủ lĩnh kia cũng đứng dậy, nhìn ngọc diện của Doãn Hồng Tụ, nếu ở trên thảo nguyên, nữ nhân này đêm nay phải nằm trong đại trướng của mình rồi.

Doãn Hồng Tụ mang theo hộ vệ, cũng không thể là đối thủ của đám người Hồ này, bởi vì Trường An lâu nay an nhàn, cho nên khí thế cũng không sánh bằng, bởi vì trẻ con của thảo nguyên giống như lang sói.

Hứa Tiên giục ngựa tiến lên, hắn cưỡi ngựa yêu của Phan Ngọc, toàn thân đen nhánh, nhưng bốn võ tuyết trắng, tên là "Ô Vân Cái Tuyết". Nhưng thân cao, chân dài, có khí thế như rồng, vô cùng thần tuấn. Nhưng đám người dày đặc chen lấn lẫn nhau, không thể đi được. Nhưng Hứa Tiên rót nội lực vào thân ngựa, phàm là người ngăn cản Hứa Tiên, đều bị khí thế chấn tan, vì vậy tuấn mã dễ dàng tách đám người ra, đi tới bên cạnh đoàn xe.

Thời điểm Doãn Hồng Tụ đang quẫn bách xấu hổ, bỗng nhiên thấy Hứa Tiên đang cưỡi ngựa đi tới, trong nội tâm vui vẻ. Mà đám người Hồ kia cũng chú ý Hứa Tiên, Hứa Tiên có âm thầm ruổi ngựa đi trong ngăn cản, chắc chắn không đơn giản, cho nên tạm thời tổ chức lại, nhưng va chạm với thân ngựa của Hứa Tiên, không bị ngăn cản, nhanh chóng bị tách ra.

Trong ánh mắt của vô số người, tuấn mã không nhanh không chậm đi xuyên qua dòng người, đi tới bên cạnh xe ngựa. Dường như Ô Vân Cái Tuyết cũng cảm thấy vinh quang, ngửa đầu hí dài một tiếng, xưng hùng trong đội ngũ, chung quanh có âm thanh tán thưởng vang lên, hỏi là con cái nhà ai.

Tiếng cười của đám người Hồ kia dừng lại, tên thủ lĩnh người Hồ cũng ngồi thẳng, nhìn qua Hứa Tiên, chim ứng trên vai vẫy cánh, phát ra một tiếng Lê-eeee-eezz~!.

Hứa Tiên cũng không thèm nhìn đám người Hồ này, mỉm cười nói:

- Doãn viện thủ, đã lâu không gặp.

Ánh mắt của Doãn Hồng Tụ có chút phức tạp nhìn qua Hứa Tiên, nói:

- Hứa Tiên, ngươi giúp ta tách bọn chúng ra đi.

Nàng đã nhìn thấy Hứa Tiên lợi hại như thế nào.

Hứa Tiên nhún nhún vai, đang muốn quay đầu lại tách đám người Hồ ra.

Bỗng nhiên trong đám người có tiếng gọi ầm ĩ.

- Trình công tử tới, Trình công tử tới.

Quả nhiên thấy một công tử mặc hoa phục phóng ngựa tới. Đám người tự động tách ra hai bên cho hắn đi, cho nên hắn chạy tốc độ nhanh tới bên đám người, chắp tay với Doãn Hồng Tụ nói:

- Tàng Kiếm bái kiến Doãn quận chúa, thứ cho ta đến chậm một bước.

Lại chắp tay với Hứa Tiên bên cạnh xe ngựa:

- Hứa huynh, ngươi cũng tới.

Trông thấy Hứa Tiên ngồi trên con ngựa liền nhíu mày, bởi vì Ô Vân Cái Tuyết là ngựa yêu của Phan ngọc, ngày thường đừng nói là cho người ta cưỡi, đụng cũng không đụng được. Lúc trước hoàng tử điện hạ muốn cưỡi lên con ngựa này, cũng bị Phan Ngọc từ chối nhã nhặn. Chẳng lẽ tình nghĩa của bọn họ, thật tốt đến một bước này sao?

Hứa Tiên cũng mỉm cười hoàn lễ, Doãn Hồng Tụ nói:

- Đa tạ Trình công tử, đám người Hồ này quá đáng giận.

Trình Tàng Kiếm nói:

- Ta sẽ đi thương lượng với đám người Hồ này.

Liếc thấy thủ lĩnh của đám người Hồ này, cho nên cưỡi ngựa tiến lên, nói chuyện bằng tiếng Hồ, lại không biết nói cái gì, nhưng biểu lộ của tên thủ lĩnh người Hồ nghe hắn nói cũng cải biến, nhìn qua Doãn Hồng Tụ, đã có ý tránh lui.

Người chung quanh nhìn Trình Tàng Kiếm, cũng có không ít lời khen ngợi, tên tuổi của hắn ở kinh thành, dường như không nhỏ. Danh tiếng của Hứa Tiên, trong nháy mắt đã biến mất vô tung.

Hứa Tiên nhìn Doãn Hồng Tụ nói:

- Doãn viện thủ, ngày sau lại đến quý phủ bái phỏng. Ta cáo từ trước. nguồn TruyenFull.vn

Đã có người xuất đầu, cũng không cần hắn nhiều chuyện.

Doãn Hồng Tụ nói:

- Trình Tàng Kiếm là Ngự Sử Thai Tuần Nhai Sử, cũng thuộc Kim Ngô Vệ, cho nên trị an của thành thị do hắn quản hạt.

Hứa Tiên sững sờ, không nghĩ tới Trình Tàng Kiếm tuổi còn trẻ, đã có chức quan, lại còn không thấp. Kỳ quái nhìn Doãn Hồng Tụ nói chuyện với đám người kia, lập tức kịp phản ứng, đại khái nàng đang lo lắng Trình Tàng Kiếm đoạt lấy danh tiếng của mình, sợ lòng của mình không vui.

Cho nên hắn cũng liếc nhìn qua Trình Tàng Kiếm đang thương lượng với thủ lĩnh người Hồ, đối phương là đặc phái viên. Không phải thương khách tầm thường, không thể dễ dàng bắt lại được, bằng không sẽ có một màn đao thương kiếm ảnh trên đường phố, cũng không cần gây thêm chuyện, người Hồ đúng là dựa vào thân phận của mình nên cuồng vọng. Nhưng Trình Tàng Kiếm tiến lên không biết nói cái gì đó, đã chấn trụ đám người Hồ.

Hứa Tiên cũng không thể tự mình quyết định, không khỏi khen:

- Trình huynh đúng là rồng trong loài người.

Nhưng hắn cũng không để trong lòng, đối phương tốt cũng được, xấu cũng chẳng sao, bởi vì không có bao nhiêu quan hệ tới hắn.

Doãn Hồng Tụ nói:

- Nếu không có việc gấp, có thể làm phiền Hứa công tử tiễn đưa chúng ta ra nhị lang miếu không?

Lại nói khẽ:

- Nhu Gia công chúa cũng ở trong xe, nếu như có người quấy nhiễu xe ngựa, ta không có biện pháp bàn giao với cô cô.

Mặc dù Hứa Tiên không biết Nhu Gia công chúa là người ra sao. Vừa rồi mơ hồ nhìn thấy có bóng người con gái ở trong xe, Doãn Hồng Tụ có ân với Vân Yên, cũng tính toán có quen biết với mình, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cười nói:

- Chúng ta đi thôi!

Doãn Hồng Tụ nói:

- Đi?

Trình Tàng Kiếm thương lượng không sai biệt lắm, đám người Hồ kia chuẩn bị thoái lui, nhưng đoán xe thật dài, thời điểm thoái lui cần không ít thời gian, sao có thể nói đi là đi.

Hứa Tiên nói:

- Ngươi quay vào trong xe đi, để cho ta làm xa phu là được rồi.

Quay đầu ngựa lại bước đi về phía đám người Hồ.

Doãn Hồng Tụ cũng không tiến vào xe, không biết Hứa Tiên làm như thế nào mới có thể tách một đám hỗn độn này ra ngoài được, nhưng thấy bộ dáng tự tin của hắn, trong lòng cũng tin phục.

Thấy xa phu vẫn còn do dự, ra lệnh:

- Mau đi theo hắn.

Hứa Tiên cởi ngựa đi trước, Doãn Hồng Tụ ngồi xe ngựa đi sau. Dân chúng tầm thường đương nhiên không ngăn cản ở phía trước, đều tự động tản ra, nhưng sắc mặt của đám người Hồ lại thay đổi.

Trình Tàng Kiếm vừa nói chuyện với thủ lĩnh người Hồ xong, bỗng nhiên thấy sắc mặt thủ lĩnh người Hồ biến đổi, sau lưng có động tĩnh, quay đầu lại đã thấy Hứa Tiên muốn cưỡi ngựa thông qua, thầm mắng Hứa Tiên làm xấu chuyện tốt của hắn, chỉ biết lý luận suông, không thông thực vụ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio