Hứa Tiên Chí

chương 362: quyết đoán (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chung Quỳ nói:

- Không, chỉ còn lại một mình em gái ta Chung Lê.

Hứa Tiên nói:

- Tốt lắm, đợi phụng tứ ban thưởng của Hoàng Thượng đưa đến, ta sẽ đi đến Chung Nam Sơn chủ trì tang sự cho ngươi. Đem tro cốt của ngươi long trọng hạ táng.

Người xưa rất chú trọng việc an táng của người đã khuất, nữ tử cũng không tiện chủ trì loại nghi thức này. Tuy nhiên cảm giác khi nói chuyện với một người rằng ta sẽ giúp ngươi chủ trì tang sự thực sự rất khác lạ đấy.

Nghe vậy, Chung Quỳ trừng lớn đôi mắt, cảm giác có chút nói không lên lời:

- Chuyện này, chuyện này ta thật sự là vô cùng cảm kích ngươi, Hứa huynh xin hỏi vì sao huynh đối với Chung Quỳ ta lại ưu ái như thế?

Nêu hiểu rõ rằng người xưa, đối với những sự tình không đem lại may mắn như tang lễ, nếu như không có quan hệ huyết thống hoặc là hảo hữu chi giao, thì làm gì có ai nguyện ý ôm rơm vào người. Chung Quỳ nhìn lại Hứa Tiên, có cảm giác Hứa Tiêntựa như thần Phật hàng lâm thế gian, phổ độ kẻ đã phải chịu khó chịu khổ cả đời như hắn, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cha mẹ ra, chưa từng có một ai đối xử với hắn tốt như vậy, trong nội tâm như có một dòng nước ấm từng cỗ từng cỗ dâng lên, nếu như hiện tại hắn không phải là quỷ thân mà là người bằng xương bằng thịt, thì hắn đã sớm nước mắt tràn đầy khuôn mặt rồi.

Hứa Tiên thở dài nói:

- Chung huynh, ngươi chính khí đường đường, cương trực ngay thẳng, bụng lại đầy kinh luân, tài hoa hơn người, Hứa Tiên ta mới quen đã cảm thấy như thân thiết, lúc ở trên đại điện, ta không kịp cứu ngươi, trong lòng cảm thấy vô cùng hối tiếc.

Chung Quỳ lại cònđem Phan Ngọc sự tình che giấu xuống, cái này đã chứng minh, cho dù là người tốt hắn cũng có những lúc có thể trở lên giảo hoạt. Hơn nữa Hứa Tiên đối với Yến Xích Hà, Chung Quỳ những hào hiệp chi sĩ truyền kỳ trong thờicổ đạinày thật lòng muốn kết giao, hôm nay Chung Quỳ gặp rủi ro, hắn tự nhiên muốn dốc túi tương trợ.

Chung Quỳ bị Hứa Tiên một phen tâng bốc lên tận trời, ý thứcchoáng vángmột hồi, trước ngực cảm giác phập phồng khó tả, cảm khái nói:

- Sinh ra ta là cha mẹ, nhưng người hiểu ta lại là Hứa Tiên

Hắn cảm thấy có thể kết giao được mộtbằng hữu như Hứa Tiên, cho dù hắn lúc này có trực tiếp chết đi cũng đáng.

Hứa Tiên ho nhẹ hai tiếng, trong lòng ngại ngùng vì mình bất tri bất giác lừa dối Chung Quỳ. Nhưng vào thời điểm này hắn cũng biết nên nói cái gì, không nên nói cái gì:

- Chung huynh, ngươi hãy nhanh chóng trở về đi, đừng để cho muội muội của ngươi sốt ruột chờ đợi.

Chung Quỳ nghe vậy tập trung ghi nhớ pháp môn, thu lấy ngân lượng của Hứa Tiên, rồi vái chào sát đất, nói:

- Đại ân của Hứa huynh ta không lời nào có thể cảm tạ hết được, ta đây đành xin phép cáo từ rồi.

Nói xong, rồi sau đó quanh người Chung Quỳ nổi lên một hồi Âm Phong, hướng Chung Nam Sơn bay đi.

Hứa Tiên nhìn theothân ảnh Chung Quỳ rời đi đến khi biến mất hoàn toàn, cũng cảm kháinhẹ nhàng thở ra, sau đó cũng rời đi.

Thời điểm Hứa Tiên trở về Vương phủ, đã là qua Canh ba, hắn đi vào tiểu lâu của Phan Ngọc, nhảy qua cửa sổ, đi vào trong phòng.

Phan Ngọc hiện đang ngồi trên giường, nghe tiếng động liền mở mắt ra, nói:

- Đã trở về rồi sao?

Hứa Tiên cũng không trả lời, chỉ nhìn Phan Ngọc một cách xuất thần. Phan Ngọc khuôn mặt đang lạnh nhạt mỉm cười, khóe môi độ cong luôn mang theo nhè nhẹ khí tức ngạo nghễ, trên người chỉ khoác một bộ tơ dệt áo mỏng trắng như tuyết. Tại dưới ánh trăng, áo mỏng gần như trong suốt. Gò bồng đảo mượt mà, cao ngất nổi lên, mơ hồ có thể thấy được hai điểm đỏ tươi ẩn hiện.

Phan Ngọc chú ý tới ánh mắt của Hứa Tiên, trong mắt nàng chợt hiện lên vẻ thẹn thùng, đang muốn đưa tay chỉnh trang lại y phục. Hứa Tiên vội tiến lên vài bước, đặt tay lên vai nàng, thuận thế đem nàng nằm ngửa ra mặt giường lớn, tiện tay đem mái tóc của nàng đặt vòng ra sau lưng, rồi cắn nhẹ vào tai nàng, thì thầm:

- Ta có một cái tin tức tốt và một cái tin tức xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?

Bàn tay lớn của hắn cũng không yên phậnôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng.

Phan Ngọc hơi chút thở dốc, nhẹ nhàng nói:

- Vậy thì, tin tức xấu trước đi.

Hứa Tiên ngẩng đầu, vuốt ve gương mặt của nàng nói:

- Sau khi kết thúc Quỳnh Lâm Yếnta sẽ trở về Hàng Châu rồi. Tiểu Ngọc ngươi ở lại đừng có quá bi quan a! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Nghe Hứa Tiên gọi nàng là Tiểu Ngọc, khiến cho Phan Ngọc trong nội tâm run lên, nhưng khi nghe đến tin tức xấukia, nàng liền quay đầu đi chỗ khác,chỉ để cho Hứa Tiên thấy một bên hoàn mỹ khuôn mặt, trầm lặng nói:

- Vội vã như vậy sao?

Rồi nàng lặng lẽ bình ổn cảm giác hỗn loạn trong lòng, nói:

- Vậy còn tin tức tốt là cái gì?

Hứa Tiên đưa tay xuống vuốt ve cái cổ thon dài của nàng, xúc cảm truyền đến từng đợt huyết mạch lưu động dưới da thịt như bạch ngọc của nàng.

- Tin tức tốt là ta rời đi rồi sẽ rất nhanh lại trở về, hơn nữa còn muốn ở kinh thành nghỉ ngơi một thời gian ngắn.

- Thật sự!?

Phan Ngọc nghe vậy vội vã xoay đầu lại, trong đôi mắt tràn ngập quang mang kinh hỉ. Rồi sau đó lại nhanh chóng thu liễm, khôi phục như lúc bình thường, trấn định dò hỏi:

- Hán Văn, đã xảy ra chuyện gì sao?

Nhưng ẩn dưới vẻ ngoài bình thản như thường của nàng lại vẫn để lộ ra cảm xúc vui mừng khó có thể che dấu, điều đó lại để cho Hứa Tiên cảm thán, chính mình có tài đức gì, mà có thể quyết định nànglo lắng hay vui mừng đâu này?

- Đúng vậy, có chuyện còn quan trọng hơn.

Nhưng biểu lộ bình thản của Phan Ngọc cũng không thể duy trì quá lâu, bởi vì đại thủ của Hứa Tiên đã mò mẫm lên ngực nàng, vuốt ve, nắm bóp bừa bãi, mặc dù cách một tầng tơ lụa. Thế nhưng xúc giác truyền đến ôn mát,co dãn như trước làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

Hứa Tiên một tay chống đầu, mỉm cười thưởng thức, nàng có chút khẽ nhíu lông mày, hai má dần dần biến hồng, mi dài nhè nhẹ rung rung, trong đôi mắt cũng nhộn nhạo hiện ratầng tầng rung động. Bất luận một tia biến hóa nho nhỏ nào của nàng, cũng làm nàng ánh lên vẻ xinh đẹp, kiều mị.

- Hán Văn, ngươi không phải có chuyện quan trọng hơn ư!

Nàng đối với hành động vuốt ve bộ ngực nàng một cách vô lại của Hứa Tiên, cảm thấy xấu hổ không thôi.

- Đúng vậy a, chuyện quan trọng hơn!

- Là cái gì... A...!

Phan Ngọc phát ra một tiếng kêu yêu kiều.

Hứa Tiên thấy vậy thừa cơ ngậm lấy một bên nhũ hoa của nàng, mút, gặm, cắn, khiến cho nhũ hoa non mềm của nàng chậm rãi biến cứng, mồm miệng Hứa Tiênbắt đầu tràn đầy một mùi thơm mát. thân thể Phan Ngọc mãnh liệt kéo căng, cắn chặc môi dưới, không muốn để mình lại phát ra thanh âm khó xử. Đợi đến lúc Hứa Tiên rốt cuộc buông tha cho nàng, nàng mới nhẹ nhàng thở ra. Chẳng qua là áo của nàng một khoảng phía trước ngực đã bị nước bọt thấm ướt, bắt đầu trở lên trong suốt.

Phan Ngọc khẽ cắn đôi môi mỏng, mở to cặp mắt đen trắng rõ ràng, vẻ mặt giống như xấu hổ, giống như phiền muộn, giống như giận dỗi lại như phẫn nộ, mang theo một loại khác xinh đẹp, đến lúc này nàng thực sự minh bạch, thế cục hôm nay đã không còn bị nàng khống chế nữa, hơn thế chính nàng cũng bị hắn nắm trong tay!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio