Hứa Tiên Chí

chương 417: mở ra

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dân chúng bình dân hiểu được thi văn không nhiều, hoặc là chỉ tham gia náo nhiệt, nghe một chút tên tuổi của người đệ nhất thiên hạ là người nào a.

Trên sông lớn, một chiếc thuyền buồm chậm rãi lái tới, hai người đứng ở mũi thuyền, trong đó có thân ảnh của Hứa Tiên, lúc này nhìn qua cảnh tượng trên bờ sông, kinh ngạc nói:

- Không ngờ nhiều người như vậy.

Lý Tư Minh cười ha hả, nói.

- Người hận ngươi cũng không ít, ngươi còn không biết a, những ngày này báo danh tới khiêu chiến với ngươi có hơn ngàn người, chúng ta từ đó suy tính ra một đám, cũng còn có hơn hai trăm người, nhưng không ngừng gia tăng liên tục.

- Ta nổi tiếng như vậy sao?

Hứa Tiên nhìn qua lá cờ thiên hạ đệ nhất.

- Lá cờ này không đủ nổi tiếng sao? Truyện được copy tại Truyện FULL

Lý Tư Minh nói:

- Không chỉ cần tên tuổi, Kim gia đã báo mức tiền thưởng. Thắng ngươi một hồi, vạn lượng bạc trắng.

Hứa Tiên kinh ngạc nói:

- Tại sao Kim gia xen vào chuyện này?

- Ngươi không ra khỏi phủ đệ, tin tức cũng mất linh thông. Việc này không phải của quan địa phương, cũng không thể xuất tiền của triều đình, những sân bãi, lá cờ và đủ loại hạng mục công việc, đều dò Kim gia bỏ vốn ra thực hiện, chúng ta chỉ phối hợp mà thôi.

Hứa Tiên giờ mới hiểu được "Độc thủ phía sau màn" là ai,

- Vốn ta thấy tư cách xử lý không giống phong cách của quan viên, quả nhiên là thương nhân trục lợi! Nhưng vì có chỗ tốt, sợ rằng học chính ngươi cũng có một phần a.

Không, phải nói là trên có Tổng đốc Tri phủ, dưới có quan nha sai dịch, đều nhận được chỗ tốt từ chuyện này, khó trách nhiệt tâm thế này.

Lý Tư Minh lặng lẽ cười cười, nói:

- Yên tâm đi Hán Văn, đến lúc đó không thiếu phần của ngươi đâu.

Người đứng phía sau lộ ra thần sắc lo lắng.

- Ngươi muốn Vân Yên cô nương ra tay, thật sự không biết kết quả a.

- Kim gia không đồng ý?

Sắc mặt Lý Tư Minh cổ quái nói:

- Kim lão gia tử trầm trồ khen ngợi một hồi, khoa trương biện pháp này tốt, nói nếu Vân Yên cô nương có thể chống đỡ mấy trận. Cũng có một phần chỗ tốt! Chúng ta hôm nay phong tỏa tin tức, chỉ nói khiêu chiến ngươi cần phải chiến thắng một người, lại không nói người này là Vân Yên cô nương.

- Đó cũng là ứng phó.

Nhưng Hứa Tiên, vị đại thương nhân này đương nhiên nhìn ra mấu chốt của việc buôn bán. Sở dĩ hôm nay không tuyên dương, đó là sợ đám sĩ tử nghe tin tức này sẽ phất tay áo bỏ đi, đợi đến lúc trên lôi đài nổi trận lôi đình thắng mấy trắng, tất nhiên là nổi tiếng thiên hạ, kích thích ý chí chiến đấu của sĩ tử trong thiên hạ. Nếu như trên Sơ Tuyết Thí cuối cùng là Phan Ngọc cùng Vân Yên quyết chiến, cơ hồ là mỗi nam nhân đều quan tâm tới, sợ danh đầu bị một nữ nhân lấy được. Đương nhiên, cuối cùng kỳ thật vẫn bị nữ nhân lấy được.

Lý Tư Minh có chút lo lắng nói:

- Ta chỉ sợ tới lúc đó ngươi biến thành đích ngắm của vạn chúng! Hơn nữa ta cũng buồn bực, ngươi thật sự ném Vân Yên cô nương đi ra ngoài sẽ làm ngươi mất mặt à, chuyện này truyền đi sợ rằng không tốt lắm.

Nếu như hắn có giai nhân như vậy, nhất định sẽ giấu kỹ trong nhà, tuyệt đối không lộ ra trước mặt của người ta.

Hứa Tiên phất tay chỉ lên bờ sông.

- Mũi tên của vạn chúng sao? Hiện tại không phải như vậy sao? Lại nhiều hơn vài thanh đao thương tiêm kích! Về phần khiến cho tài năng của nàng hiển lộ ra, dưới thiên cổ, đều có công luận, người đương thời nói thế nào, cũng không cần bàn.

Lý Tư Minh khẽ giật mình, chỉ cảm thấy đột nhiên trên người Hứa Tiên xuất hiện một cổ khí khái chỉ điểm giang sơn. Cũng bị kích thích cuồng ngạo trong nội tâm, cười nói:

- Vậy phải cho chúng ta mỏi mắt chờ mong a, Vân Yên cô nương tiếu ngạo thiên hạ anh kiệt!

Lý Tư Minh không biết rằng, cái phóng khoáng này là kiên trì của kẻ xuyên việt mà thôi, thời điểm bất lực, không thể không nước chảy bèo trôi ẩn dật học theo cổ nhân. Nhưng hôm nay đã có năng lực, thì cứ tùy tâm mà làm, quản hắn khỉ gió cái gì lễ phép thế tục, giải thích với người khác.

Có lẽ con hồ ly kia, chưa hẳn là không có ảnh hưởng tới tâm tính của ta a! Hứa Tiên nghĩ như vậy, đột nhiên hỏi Lý Tư Minh:

- Vân Yên đã sớm gả cho ta, tại sao ngươi không gọi một tiếng " Hứa phu nhân ", lại còn gọi là 'Vân Yên cô nương", " Vân Yên cô nương " chứ!

Lý Tư Minh trừng mắt nhìn hắn.

- Ta nguyện ý!

Tiểu tử này diễm phúc thật sự khiến cho người ta hâm mộ a.

Thời điểm này, thuyền buồm tới gần hội trường, bị thuyền quan phong tỏa trên mặt sông ngăn lại, hỏi thăm lai lịch ra sao. Hai người báo thân phận, đương nhiên là thả đi, quan binh trên thuyền nhìn thấy Hứa Tiên, chỉ kém không ai tiến lên xin chữ ký của hắn a!

Hứa Tiên cùng Lý Tư Minh rời thuyền, một đoàn quan sai túm tụm trên đài.

Dóng người bốn phía liên tục hô vang tên của Hứa Tiên, trên cơ bản đều là khẩu âm Hàng Châu, đây chính là cổ vũ của hương thân phụ lão ở quê nhà a. Hứa Tiên vẻ mặt gượng cười, không biết còn tưởng rằng mình là minh tinh của buổi hòa nhạc đấy.

Trong hội trường, xem người nhao nhao ngồi vào vị trí.

Hội trường cấu tạo hùa theo đời sau, bốn phía ngồi vây quanh theo đời sau, tính ra cũng có thể dung nạp được ngàn người, tuy còn xa mới sánh được với hiện đại, nhưng có thể trong thời gian thật ngắn kiến tạo sân bãi như thế này. Cũng làm Hứa Tiên sợ hãi thán phục.

Hứa Tiên đã đến tất nhiên được vô số người chú mục, hoặc sợ hãi thán phục, hoặc hiếu kỳ, hoặc kính nể, hoặc xem thường, hoặc khinh miệt, hoặc căm thù...

Hứa Tiên vẫn gật đầu với mọi người, ngồi lên vị trí của mình.

Lý Tư Minh lôi kéo Hứa Tiên đi hành lễ với những lão sư bên cạnh, giới thiệu lai lịch thân phận của từng người, không ai không phải là đại nho bác học quảng đại, trong đó có viện thủ của Cận Thiên Thư Viện. Hứa Tiên không cần hỏi liền biết rõ, đây đại khái là "Ban giám khảo" a!

Lý Tư Minh chỉa chỉ về một phía đối diện:

- Những người này có ai gây phiền toái với ngươi không!

Hứa Tiên quả nhiên cảm thấy từ nơi đó có không ít ánh mắt căm thù, chỉ thấy trong đó có danh sĩ váy cao, cũng có quạt giấy hoa y tài tử, không ít người trợn mắt nhìn Hứa Tiên, cũng có số ít hờ hững nhìn lên.

Đường Minh Hiên cũng ở ngay trong số ít này, hắn ghi nhớ viện thủ nhà mình dạy bảo, không được làm mất thể diện của Bạch Lộc Thư Viện. Nhưng lại lặng lẽ dò xét Hứa Tiên, chỉ cảm thấy dáng người thon dài, không giống người nam, không, chỉ sợ là người bắc cũng không cao lớn như vậy, đây là dị sỗ trong người đương thời a, cổ nhân không ai cao như hắn. Nhưng nếu bàn về tướng mạo. Cho dù là anh tuấn cao ngất, cũng khó xứng với hai chữ "Tuấn mỹ" a, ít nhất so với mình thì còn kém hơn một bậc.

Trong lòng của Đường Minh Hiên tự đánh giá như thế, nhớ tới vài ngày trước đó, nhìn thấy cảnh tượng trước của Hứa phủ, trong nội tâm đã tự định giá rồi.

Những viện thủ bên cạnh hắn không nhịn được mà bình luận:

- Ta thấy Hứa Tiên trừ cao lớn ra, thì không có cái gì thần kỳ cả.

Nhưng trong lời nói có không ít vị chua. Một đám đệ tử Bạch Lộc Thư Viện, trải qua khảo hạch của Cận Thiên Thư Viện, tới được chỡ này không tới phân nửa, nhưng cũng được năm người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio