Hứa Tiên Chí

chương 756: mê huyễn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hồ Tâm Nguyệt mỉm cười nói:

- Chỉ cho hắn mơ một giấc mơ mà thôi.

- Mơ?

- Chỗ đó hắn có được tất cả, hắn chỉ cần đối mặt với đồ vật mà mình đối mặt. Ai, ta thật sự là quá nhân từ, trên thế giới này không có người nào nhân từ được như ta cả, ít nhất bất luận kẻ nào cũng không cho hắn nhiều đồ vật như thế.

Hồ Tâm Nguyệt mèo khen mèo dài đuôi.

- Ngươi thật sự là đáng sợ!

An Bội Tình Minh sắc mặt bình tĩnh nói:

- Ta nhất định phải phong ấn ngươi, cứu hắn tỉnh lại.

- Mộng đẹp như thế ai nhẫn tâm tỉnh lại dây? Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm sao?

Hồ Tâm Nguyệt có phần thâm ý nói ra.

- Yêu hồ, ta cũng không sợ ảo thuật của ngươi, cũng không bị ngươi mị hoặc.

An Bội Tình Minh nói xong đem tay đặt lên ngực mình, bắt lấy thần khí là chỗ dựa lớn nhất của hắn.

Hồ Tâm Nguyệt cười vang, nói:

- Bởi vì mẫu thân ngươi cho ngươi lực lượng sao?

Qua trong giây lát tình cảnh bốn phía biến ảo, hắn trong thoáng chốc nhìn thấy mình còn bé, thời điểm tại còn bé nắm tay của mẫu thân, cùng nàng mặc kimono xinh xắn vào tượng nhân ngẫu. Thời điểm Đoan Ngọ mẫu thân nắm tay hắn nhìn cá chép bay cao trước cửa, theo gió phiêu lãng.

Nhưng diện mục của mẫu thân rất mơ hồ, rất mơ hồ, mặc cho hắn nhớ thế nào cũng nhớ không nổi.

- Tính Minh, Tính Minh!

Hắn bỗng nhiên hắn nghe được người ta gọi mình.

An Bội Tình Minh đột nhiên bừng tỉnh, những cảnh tượng trong hồi ức không còn thấy được nữa, Hứa Tiên đang đứng bên cạnh vỗ vai của hắn.

Mà bọn người bên cạnh cho rằng kinh thành bị hủy diệt thì tất cả hiện ra trước mặt, nơi bọn họ đang đứng không còn u ám nữa, mà là đèn đuốc rực rỡ, dòng người như dệt giống như đang ăn mừng ngày lễ long trọng.

Những Âm Dương sư tăng lữ vu nữ đi theo hắn tất cả đều biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại Hứa Tiên đi ngang qua một ít du khách, đang dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn bọn họ.

An Bội Tình Minh vẻ sợ hãi cả kinh, từ nhỏ đôi mắt này hắn nhìn thấu được mê huyễn, chẵng lẽ yêu hồ khinh địch như vậy?

Hứa Tiên nói:

- Lực lượng Âm Dương Kính cũng không có biến mất, chúng ta đã lâm vào trong ảo cảnh rồi.

Nhưng hẳn là lực lượng của Âm Dương Kính khiến Hồ Tâm Nguyệt không có biện pháp sáng tạo ra ảo cảnh càng thêm ly kỳ, cũng không cách nào ước thúc quá nhiều.

An Bội Tình Minh nói:

- Bây giờ nên làm gì?

Ngay cả địch nhân cũng không nhìn thấy, muốn thủ thắng thế nào đây?

Hứa Tiên nói:

- Ta thử một lần!

Hắn giơ tay phải lên, thử hô ứng lực lượng của Âm Dương Kính, tuy đây là ảo cảnh do Hồ Tâm Nguyệt sáng tạo ra, nhưng đồng thời cũng là âm giới do Âm Dương Kính sáng tạo, quả nhiên cảnh tượng bốn phía sinh ra vặn vẹo giống như bị kéo vào sân khấu cực sâu, thoát cái bị phá vỡ, nhưng khi bị nghiền nát lại khôi phục.

Mà những người đi đường này như bị chọc giận lên, nhao nhao không biết từ nơi này móc vũ khí ra tấn công bọn người Hứa Tiên.

Hứa Tiên đương nhiên không có khả năng bị bọn chúng đánh trúng, thả ra một đám lửa cháy mạnh nuốt hết người đi đường. Nhưng xảy ra kế tiếp lại làm cho hắn cũng sững sờ, vốn cho rằng những người này bị đốt thì ảo ảnh sẽ tiêu tán, nhưng bọn chúng đang kêu rên trong lửa, giống như người bình thường bị té xuống đất, té trên mặt đất lưu lại một đống xương khô chống chất, cũng tỏa ra hương vị thịt nướng chín.

Trong đó nam nữ lão ấu đều có, tràng diện huyết tinh như vậy cho dù là ảo cảnh khiến lòng người sinh ra buồn bực.

Nhưng ngay sau đó lại có thêm người không biết từ nơi này tuôn ra, trong đó tiểu hài tử nhiều lắm, một tay cầm lấy đèn lồng, một tay cầm lưỡi đao sắc bén.

Hứa Tiên lại dùng Thái Dương Chân Hỏa trực tiếp đốt bọn chúng hóa thành tro tàn.

Bọn chúng tuôn ra càng mạnh hơn nữa, cuồn cuộn không dứt.

Hứa Tiên nhíu mày, bởi như vậy biến thành tiêu hao chiến, mà hắn không thể không đem nhiều linh lực lãng phí lên ảo thuật, đồng thời còn phải thừa nhận áp lực tinh thần, bởi vì những gì hắn đang làm chính là ma đầu giết người.

Hơn nữa linh lực của Hồ Tâm Nguyệt hôm tại cao hơn hắn, hơn nữa ẩn thân trong chỗ tối tùy thời có khả năng phát động tập kích, cục diện như vậy rất bất lợi.

Hứa Tiên đang suy nghĩ biện pháp thì chỉ nghe An Bội Tình Minh bên cạnh nói:

- Chuyện cho tới bây giờ chỉ có sử dụng vật đó.

Từ trong người của hắn lấy ra một mặt kính âm u như hồ sâu, trên kính điêu khắc đường vân xinh đẹp, chính là hắn từ Y Thế Thần Cung đạt được Bát Chỉ Kính.

An Bội Tình Minh giơ Bát Chỉ Kính lên cao chiếu qua khắp bốn phương tám hướng, mặt kính chiếu vào người, đình đài lầu các ở chung quanh, như băng gặp hỏa, thoáng qua là tan rã.

An Bội Tình Minh dùng dùng Bát Chỉ Kính tiêu trừ ảo cảnh, đám Âm Dương sư khác cũng nhao nhao từ trong mơ màng tỉnh lại, trên mặt vẫn kinh hồn chưa định, có người nhìn qua Hứa Tiên khóc hô:

- Không có khả năng, nhất định phải thắng, tuyệt đối không chết ở chỗ này, mau thả chúng ta ra!

Cũng có người nhìn chung quanh còn không biết xảy ra chuyện gì.

Hứa Tiên không để ý tới những chuyện này, trong nội tâm cũng hơi có cảm giác quái lạ, không nghĩ tới Đông Doanh này còn có bảo vật có thể bài trừ ảo thuật của Hồ Tâm Nguyệt. Nhưng cho dù tiêu trừ được ảo cảnh thì không tìm thấy bóng dáng của Hồ Tâm Nguyệt, hắn chỉ có thể suy tư mà thôi.

- Cái gì?

Quả nhiên Hồ Tâm Nguyệt trong chỗ tối truyền ra âm thanh kinh nghi..

Hứa Tiên nghe được lập tức hành động, thân thể như điện thiểm, chớp mắt là đến, một tay bắt được cổ tay hết sức nhỏ nhắn của Hồ Tâm Nguyệt, cười nói:

- Xem ngươi chạy đi đâu!

Hồ Tâm Nguyệt cũng cười nói:

- Tại sao ta phải chạy!

Diện mục của nàng biến ảo một hồi, nàng hóa thành một ma đầu dữ tợn, nói ra:

- Thiên Ma giải thể!

Hứa Tiên thầm nghĩ:

- Không xong!

Cái gọi là sơ hở thì ra chỉ là bẩy rập, muốn lui về phía sau né tránh thì đôi ngọc thủ kia đã hóa thành hai móng vuốt chộp lấy hắn.

Đột nhiên thân hình của ma đầu sụp đổ, thân hình to như vậy đột nhiên co lại thành hạt gạo giống nhưng từng con muỗi đang bao phủ từng tấc huyết nhục, đều co rút lại ngưng tụ chuyển hóa thành năng lượng.

An Bội Tình Minh nói:

- Coi chừng!

Một đạo ô quang quét qua bốn phía đem thân hình của Hứa Tiên nuốt hết.

Nhưng lần này tiếng nổ tung lại không có hiệu quả kinh hoàng, giống như một quả pháo nhỏ nổ mà thôi, ngay cả bụi mù cũng không có.

Hứa Tiên không tổn thương góc áo, nhưng hắn vẫn lui ra phía sau một bước, một tay chống xuống đất, trên mặt xuất hiện thần sắc thống khổ. Loại cảm giác này có hiệu quả như quả bom nổ tung trong đầu của hắn, trong đó ẩn chứa không phải hỏa dược, nó chỉ chứa cuồng nộ cùng oán hận.

"Thiên Ma giải thể" đáng sợ thật sự không phải là gây tổn thương thân thể, mà là trùng kích tinh thần. Hiển nhiên là cân nhắc đến khí lực tuyệt cường của Hứa Tiên rồi, chuyên môn nhắm vào hắn mà thiết kế. Nếu là người thường sẽ biến thành kẻ đần.

- Hứa Tiên đại nhân!

An Bội tình Minh chạy tới gần Hứa Tiên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio