Hứa Tiên Chí

chương 780: hứa tiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lúc phi hành Bạch Tố Trinh không ngừng xoay tròn thân hình, dùng thân thể của mình thừa nhận kiếp lôi này, không cho Hứa Tiên bị chút tổn thương nào.

Mặc dù nàng không câu thông lực lượng tà ác, nhưng vẫn có thể thu nạp uy lực của kiếp lôi.

Trong lòng Hứa Tiên ân cần nói:

- Nương tử!

Bạch Tố Trinh cũng đáp lại:

- Đến!

Thân hình cao lớn của Ngao Nghiễm đã ở ngay trước mặt.

Nếu là ngày thường Ngao Nghiễm làm gì bị công kích này đánh trúng chứ, vỗ cánh là có thể bay lên chín tầng mây, nhưng thời điểm này hắn đang bị lôi điện vây quanh, vừa rồi Long Châu bị thương càng tạo thành đả kích không nhỏ với hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm này đâm vào eo bụng của hắn.

Hứa Tiên chỉ cảm thấy trên tay trì độn như chạm vào thứ cứng rắn nhất trên đời, huyết dịch thấm vào mũi kiếm, Thiên Hành kiếm rung lên kịch liệt giống như đang nếm qua thịnh yến vậy, cơ hồ vào lúc hai người cùng phát lực đem mũi kiếm toàn bộ đưa vào trong người của Ngao Nghiễm.

So sánh với thân hình khổng lồ của Ngao Nghiễm thì đây chẳng qua là kim châm đâm vào người, một chút tổn thương ngoài da, nhưng lúc này lại cảm thấy đau đớn và nguy cơ.

- Thành!

Bằng vào tâm tính của Hứa Tiên mà lúc này cũng không nhịn được vui sướng trong lòng, chỉ cần có thể đem thanh kiếm này đâm vào trong người của Ngao Nghiễm thì có thể chứng minh tiên đoán của Ngư Huyền Ky lúc trước. Chuyện này giống như mở đường vượt qua cửa ải trước mặt nhìn thấy ánh mặt trời sáng chói.

Cho dù thiên kiếp đánh vào người có thống khổ thì cũng không cách nào lấn át hy vọng và rạng rỡ của hắn lúc này.

Hắn mơ mơ hồ hồ mở hai mắt phun một ngụm nước lạnh ra ngoài, dần dần khôi phục thần trí, hắn cảm giác mình đang nằm trên mặt đất lạnh như băng, ánh mặt trời ấm áp trên bầu trời, có thật nhiều người đang vây chung quanh hắn, đầu của những người này ngăn cản ánh mặt trời..

Xem hắn mở hai mắt ra, những bóng dáng này kêu lên:

- Hắn tỉnh! Hắn tỉnh!

Ba chân bốn cẳng cởi bỏ quần áo ướt lạnh trên người của hắn, nhao nhao cởi áo trên người che cho hắn, làm cho hắn cảm thấy ấm hơn.

- Xe cứu thương còn chưa tới sao? Đám người bệnh viện này làm ăn gì thế.

- Lập tức tới ngay.

Những tình cảnh trước mắt vô cùng quen thuộc, vừa rồi hắn cảm thấy không được khỏe, Hứa Tiên chưa bao giờ cảm thấy mình vô lực như thế này, thì thào hỏi:

- Ta... Ta như thế nào?

Một lão đại gia hỏi:

- Chàng trai, ngươi là anh hùng ah! Ngươi tên là gì?

- Ta... Ta gọi... Hứa... Ngô Sơn...

Hứa Tiên còn chưa kịp sinh ra suy nghĩ ‘ đây chỉ là giấc mộng’, những kinh nghiệm trải qua giống như mộng cảnh nhanh chóng tiêu tán đi, một lần nữa chiếm cứ tâm thần của hắn, toàn thân của hắn lâm vào hàn ý lạnh thấu xương.

Cổ hàn ý này không phải là do hắn vừa nhảy xuống hồ nước lạnh như băng, nhưng xe cứu thương hú còi chạy tới, hắn bị người vây quanh đặt lên xe, có người nói cho hắn biết hắn cứu mấy hài tử kia đã không có việc gì, trong lòng của hắn vui mừng một hồi, dần dần đem buồn bực trong nội tâm ném đi, ngủ say đi.

Bạch Tố Trinh lớn tiếng la lên:

- Quan nhân! Quan nhân!

Bỗng nhiên lúc này Hứa Tiên giống như con rối mất đi linh hồn, đình chỉ động tác, ngay cả Thiên Hành kiếm có huyết mạch tương liên cũng rơi xuống.

Chỗ cao nhất trên bầu trời, biển mây trắng noãn bên dưới bị mặt trời chiếu qua, ngay cả thiên kiếp đang oanh kích Ngao Nghiễm độ kiếp, người này cúi đầu quan sát tất cả, ánh mắt của hắn nhìn xuyên qua biển mây, xuyên qua lôi đình nhìn qua bả vai của Bạch Tố Trinh, nhìn thẳng vào Hứa Tiên.

Cho dù là biển cả rộng lớn, thiên kiếp khủng bố hay là long vương khiêu ngạo, trong mắt hắn đều mờ mịt cả rồi.

Một thân ảnh trắng noãn xuất hiện trên biển cả, đó là một con hồ ly trắng, ngồi xổm trên biển mây nhìn xuống, chín cái đuôi sau lưng đong đưa, Hồ Tâm Nguyệt vốn đang ở Đông Doanh, thân ảnh của nàng lúc này như ẩn như hiện, cũng không phải là thật thể.

Nàng chế diểu nói:

- Ma Chủ đại nhân ra tay đối phó Địa Tiên, thủ đoạn không khỏi quá bỉ ổi a!

- Đối phó? Ta đang giúp hắn ngộ đạo.

Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Ngay vào lúc này!

Bạch Tố Trinh lo sợ không yên ôm lấy Hứa Tiên, tránh né công kích của Ngao Nghiễm. Nàng cảm giác tuy có Thiên Thiên Tâm Kết, nhưng âm thanh của nàng không cách nào truyền vào nội tâm của Hứa Tiên.

Hồ Tâm Nguyệt không cần phải nhiều lời nữa, quay người chạy về phía Hứa Tiên.

Âm thanh của Ma Chủ vờn quanh nàng:

- Ngươi muốn giác tỉnh hắn? Nhưng ngươi cũng sẽ bị trầm luân trong đó, đây không phải ảo cảnh bình thường a?

Nhưng không có ý trở ngại nàng.

Hồ Tâm Nguyệt mắt điếc tai ngơ, một đầu xâm nhập vào người của Hứa Tiên.

Ma Chủ ngẩng đầu lên nhìn qua bầu trời xanh, một đạo ngân quang lóe lên.

Ngô Sơn từ trên giờởng bệnh tỉnh lại, một thân mặc áo khoác trắng, bác sĩ đẹp tới hoa mắt đứng ở trươc giường, nói ra:

- Ta tên là Hồ Tâm Nguyệt!

Trong nội tâm của Ngô Sơn khẽ động, nói:

- Hình như ta đã nghe qua ở đâu rồi? Trước kia chúng ta gặp nhau ở đâu sao?

Nói xong có cảm giác hơi hối hận, chuyện này là thế nào.

Hồ Tâm Nguyệt kinh hỉ nói:

- Thực sao? Hứa Tiên thì sao? Bạch Tố Trinh thế nào? Ngươi nghe qua chưa?

Ngô Sơn hoạt động gân cốt một chút, Hồ Tâm Nguyệt hai tay ấn lên giường, cơ hồ là ngồi xuống gần sát người của hắn, càng lộ ra cảm giác tinh tế của da thịt, trên người của nàng tỏa ra mùi thơm thấm vào ruột gan, sắc mặt của hắn biến đổi, không dám nhìn thẳng dung nhan của nàng, đáp:

- Hứa Tiên? Bạch Tố Trinh? Đương nhiên nghe qua.

Hồ Tâm Nguyệt vỗ tay nói:

- Thì ra là nhớ rõ, quá tốt! Chúng ta nhanh chóng đi ra nơi này?

Ngô Sơn buồn bực nói:

- Đi ra ngoài, đi đâu?

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ thấy được ô tô chạy trên đường cái.

Hồ Tâm Nguyệt kinh ngạc nói:

- Ngươi không nhớ rõ sao? Đương nhiên phải đi... Phải đi...

Trong mắt của nàng lộ ra nét kinh hãi không hiểu, đúng vậy a, muốn đi đâu? Nàng ngồi xổm người xuống, thống khổ đầy trán, trong bất tri bất giác thế giới này đang ăn mòn trí nhớ của nàng.

- Ngươi cũng sẽ bị trầm luân trong đó.

Âm thanh này vang vọng trong lòng của nàng, nhưng mà ai là người nói ra những lời này thì nàng cũng không nhớ rõ, những thứ vốn quen thuộc cũng trở nên lạ lẫm, mà những thứ lạ lẫm lại trở nên quen thuộc.

Ngô Sơn ân cần nói:

- Hồ bác sĩ, ngươi coi như không tồi!

Hắn cảm giác được cô gái ở trước mặt của mình rất đặc biệt, cảm giác, cảm thấy nàng rất quen thuộc, rất thân thiết, rất trọng yếu. Cảm giác này rất rõ ràng nhưng lại quá khó hiểu, có lẽ bởi vì nàng là nữ tử xinh đẹp nhất từ khi chào đời tới nay mình nhìn thấy được, bất luận là minh tinh trên TV trên internet cũng không so sánh với nàng được.

Hắn có cảm giác từ khi chào đời tới giờ nếu như sai sót nàng thì đó là chuyện nghiêm trọng nhất thế giới.

Cửa phòng bệnh truyền ra âm thanh ầm ĩ thật lớn, ngay sau đó một đám người đẩy cửa tiến vào, đó là thân nhân của những đứa trẻ được hắn cứu mạng, đều là tới thăm anh hùng Ngô Sơn cứu người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio