Kinh thành . Tống gia phủ đệ
Tống Chân đi từng bước một chậm rãi hướng về phía trước, đằng trước, có một viện nhỏ cô độc trơ trọi , cửa phòng đóng chặt , bốn phía cỏ dại mọc lan tràn, bầu trời ảm đạm bị mây bao phủ , lại càng khiến ánh trăng chiếu rõ nơi này hiu quạnh điêu tàn như thế nào.
Chậm rãi đi đến trước của phòng, Tống Chân chậm rãi quỳ xuống, im lặng khấu đầu, lại chậm rãi đứng thẳng thắt lưng, hai tay chồng vào nhau đặt ở trên đùi, rũ mắt, trên mặt đã bị bóng đêm loang lổ che mất không rõ biểu tình.
Mà bốn phía một mảnh tĩnh mịch, cho đến khi một tiếng khàn khàn vang lên “Tam muội, ngươi đã đến rồi.”
“Đại tỷ, ta đến đây.” Tống Chân thấp giọng đáp lời.
“Vất vả ngươi .” thanh âm khàn khàn kia ở sau cửa phòng đóng chặt vang lên, mang theo một tia bi thương “Mấy năm nay…… Nếu không phải nhờ ngươi, Tống gia chúng ta đã sớm xong rồi.”
Tống Chân hơi hơi nâng mắt lên, thanh âm bình tĩnh không thôi “Hoàn hảo, ta có thể tái chống đỡ vài năm.”
“Tam muội…… Nhanh, cũng sắp rồi , hôm qua tông chủ đã tới, nói Phượng tộc huyết mạch kia đã bị bắt rồi , chỉ cần đem Phượng tộc huyết mạch kia ném vào cấm địa , lại thêm khơi mào tranh đấu giữa mặc quỷ hoàng tử cùng nhị hoàng tử…… Hắc hắc…… Đại sở triều sẽ xong đời!! Sau đó, nữ nhân Tống gia chúng ta sẽ không cần tái chịu khổ sở này nữa ! Nhị muội có thể trở về, tứ muội, ngũ muội có thể tự do ! Ngũ muội không phải đã có người trong lòng rồi sao ? Tam muội, ngươi vất vả một ít nữa, tận lực mau chóng hoàn thành, đừng để ngũ muội gả cho nhị hoàng tử kia, để cho ngũ muội có thể cùng người trong lòng của nàng ấy ở chung !!” thanh âm khàn khàn hưng phấn nói , lại hoàn toàn không biết, giờ phút này, Tống Chân an tĩnh quỳ gối bên ngoài, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt có một giọt lệ trong suốt khẽ lăn dài ……
Lúc này Phương gia phủ đệ……
Phương Tung đi qua đi lại, nhìn về phía cha hắn , Phương Dung đang ngồi ở thủ vị vuốt vuốt chòm râu trầm tư, hỏi “Cha, ngươi thật xác định, Hạo Nhiên bình an vô sự?”
Phương Dung từ trầm tư lấy lại tinh thần, gật đầu nói “Huyết mạch Phương gia chúng ta cùng người khác bất đồng, bấc đèn bày trong tổ từ của chúng ta cũng không chỉ để làm đẹp mà thôi, đó là thứ được làm thành từ dược thảo trân quý có pha trộn huyết của người Phương gia , nếu có ai bất hạnh tạ thế, bấc đèn sẽ bị tắt , hiện giờ bấc đèn của Hạo Nhiên vẫn rất tốt, với lại……” Phương Dung chậm rãi đứng dậy, đi ra nhà chính, nhìn về phía không trung, tuy rằng đêm nay đám mây rất nặng che lại ánh trăng sáng tỏ, chính là vẫn như cũ có thể thấy được mấy ngôi sao lấp lánh trên trời , Phương Dung thản nhiên nói “Ngôi sao thuộc về Hạo Nhiên vẫn còn sáng lắm .”
Phương Tung tuy rằng hiểu được, nhưng tiếc rằng đã nhiều ngày không thu được tin tức , Phương Tung hít sâu một hơi, hiện tại, chỉ hy vọng Hạo Nhiên có thể sớm ngày tới kinh thành.
“Nói vậy , hiện tại Tung ca đang lo lắng cho Hạo Nhiên đi?” Trương Minh Thụy ngồi ở trong Tư Nhiên các , ung dung cầm lên chén rượu, mỉm cười hỏi.
Nam tử ngồi đối diện với Trương Minh Thụy, vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc, cung kính chắp tay nói “Thừa tướng đại nhân liệu sự như thần.”
Trương Minh Thụy chỉ mỉm cười, nhìn nam tử đối diện, có chút bất đắc dĩ “Kính Nhiên ca, lúc này ở đây cũng chỉ có hai ta … lễ nghi phiền phức này liền miễn đi.” Dừng một chút, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua nam tử đối diện, hơi hơi gợi lên khóe miệng, khinh đạm cười nói “Hơn nữa, Kính Nhiên ca chạy tới tìm ta vào đúng lúc này , nói vậy cũng có chuyện muốn hỏi ta đi.”
Nam tử, cũng chính là Phương Kính Nhiên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nghiêm túc như cũ, chỉ thu hồi tay lại, gật đầu nói “Một khi đã như vậy, thỉnh thừa tướng đại nhân chỉ giáo, nếu Hạo nhiên đến kinh thành, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Trương Minh Thụy nhìn chằm chằm Phương Kính Nhiên , tươi cười càng sâu sắc, thanh âm vẫn rất khinh đạm như cũ “Minh Thụy vẫn luôn hiểu được, ở Phương gia, Kính Nhiên ca so với Tung ca càng thích hợp lên vị trí gia chủ hơn .”
Phương Kính Nhiên trầm mặc không nói , chỉ nhìn Trương Minh Thụy.
“Tung ca tuy rằng cơ trí quả cảm, nhưng ở trong lòng Tung ca, người nhà so với gia tộc trọng yếu hơn, Kính Nhiên ca tuy rằng vẫn nghiêm khắc không hề dễ thân cận, nhưng ở trong lòng Kính Nhiên ca, làm như thế nào để Phương gia đi được xa hơn mới là tối trọng yếu. Nhưng hiện giờ xem ra, Minh Thụy nhìn lầm rồi, ở trong lòng Kính Nhiên ca, người nhà cũng trọng yếu phi thường .” Trương Minh Thụy cười cười nói , ngữ khí có chút ý vị thâm trường “Lúc trước đối Hạo Nhiên giận dữ tuyệt tình như vậy, có lẽ, chỉ bởi vì…… Ái sâu trách chi thiết đi?”
Chú thích : Ái sâu trách chi thiết : Có nghĩa là càng yêu càng nghiêm khắc. Tương tự câu “ Yêu cho roi cho vọt ghét cho ngọt cho bùi.”
Tay đặt ở đầu gối của Phương Kính Nhiên không khỏi gắt gao nắm chặt, trong lòng cứ việc khiếp sợ, nhưng trên mặt lại vẫn bình tĩnh không nói như cũ.
Trương Minh Thụy đưa tay lắc lư chén rượu chậm rãi uống cạn, buông chén rượu, đứng dậy đi hướng cửa sổ, ngửa đầu nhìn ánh trăng ảm đạm ngoài cửa sổ, Trương Minh Thụy nhớ tới, từng có một lần, Hạo Nhiên ở trong đêm trăng chạy khắp nơi để tìm thần y vô danh đến trị liệu cho Phương Kính Nhiên bị độc thương…… Khi đó, nhìn Hạo Nhiên khẩn trương lo lắng như vậy, hắn vẫn thật sâu ghen tị với Phương Kính Nhiên……
“Yên tâm đi, Kính Nhiên ca. Hạo Nhiên không có việc gì .” Trương Minh Thụy thản nhiên nói.
“Như thế, Kính Nhiên xin tạ ơn trước.” Phương Kính Nhiên đứng dậy, cung kính chắp tay hành lễ.
Phương Kính Nhiên đi ra Lâm Tiên lâu, trước khi lên xe ngựa, quay đầu nhìn trước cửa Lâm Tiên lâu vẫn náo nhiệt không thôi như cũ, một hồi lâu mới chậm rãi lên ngựa rời đi.
Cái gọi là…… Ái sâu trách chi thiết ? Phương Kính Nhiên trong lòng tự giễu, hắn bất quá chỉ là không thể nhìn Hạo Nhiên cứ như vậy rời đi ! Bởi vì, đó là đệ đệ hắn, người nhà của hắn!
Phương gia, cho tới bây giờ sẽ không có cái gọi là mười hai gia tộc vì tranh cầu vinh hoa phú quý mà vứt bỏ người nhà của mình !
“Có biện pháp không ?”
“Tam hoàng tử, may mắn là Hứa công tử đã tự mình dùng kim châm phá huyệt vị, phá giam cầm của mị hoặc thuật, nhưng mị hoặc thuật hiện tại lại vẫn còn ở trong cơ thể hắn , cách bây giờ có thể làm cũng chỉ có một cách đó là nghĩ biện pháp đem độc tố mị hoặc dẫn ra.”
“Dẫn như thế nào ?”
……
Ý thức Hứa Vị đã hỗn độn, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, tựa như có đem lửa từ trong thân thể bắt đầu thiêu đốt ra ngoài , nóng quá! Hứa Vị nghĩ muốn bò lên, nghĩ muốn giãy dụa, nhưng lại toàn thân vô lực, đáy lòng bắt đầu lan tràn sợ hãi cùng hoảng hốt , hắn chỉ có thể thì thào vô thức gọi cái tên có thể khiến hắn an tâm “Tiểu Mặc, Tiểu Mặc……”
Bỗng nhiên, có một đôi tay băng lãnh cầm lấy tay hắn, đem kéo hắn vào, Hứa Vị theo bản năng giãy dụa , nhưng ngay sau đó, thanh âm phóng nhu vang lên “Vị Vị, là ta.”, còn có hơi thở quen thuộc cùng g ngực ấm áp để hắn tựa vào …… Là Tiểu Mặc?
“Tiểu Mặc……” Hứa Vị cố sức muốn mở to mắt, muốn bảo trì thanh tỉnh, nhưng dù cố gắng mở mắt lại chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một chút hình ảnh mờ mịt , nhưng vậy là đủ rồi, hình dáng quen thuộc kia chính là Tiểu Mặc!
Mặc Tam đem Hứa Vị kéo vào trong ngực , một tay cầm chặt tay Hứa Vị, một tay ôm chặt thắt lưng Hứa Vị, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Hứa Vị, thấp giọng nói nhỏ “Ta ở đây , sẽ không có việc gì .”
Hứa Vị trong lòng rốt cục an tâm , vì thế nhắm mắt lại, chịu đựng ngọn lửa thiêu đốt trong thân thể, cảm thụ được cái hôn nhẹ nhàng có thể làm cho hắn an tâm, ý thức ở lúc này càng thêm mơ hồ hơn .
Mặc Tam dọc theo giữa trán, hôn dần dần đi xuống, lướt qua mi tâm, từ mi tâm chậm rãi đi xuống, thật cẩn thận , tựa như giờ phút này trong g ngực chính là chí bảo trân quý……
“Tam hoàng tử, độc tố mị hoặc không phải là dược thảo, mị hoặc chính là một loại thuật, giam cầm hồn phách , thao túng nhân tâm , tu có giao, hợp lại thì sẽ thành công, hiện giờ, Hứa công tử tự mình châm phá huyệt vị, phá mất giam cầm, chỉ còn lại mị hoặc ở khởi điểm, cũng may lúc này mị hoặc trên người Hứa công tử không sâu, chỉ cần trao đổi khí tức , sẽ dẫn xuất mị hoặc tức khắc.”
Cho nên…… Chỉ cần dẫn xuất mị hoặc sao? Mặc Tam nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hàm trụ thật lâu đôi môi như cánh hoa mà hắn khao khát từ lâu, mút lấy nhiều lần , qua lại niễn chuyển(), đợi đến khi Hứa Vị nhịn không được cúi đầu há mồm phát ra rên rỉ , tức thì , Mặc Tam nhân cơ hội xâm nhập, bắt đầu chiếm lĩnh, mạnh mẽ mút vào, hấp thụ qua lại!
Có lẽ bởi vì khao khát từ lâu , hoặc có lẽ là đã sớm tưởng tượng ra giờ phút này có bao nhiêu chiếm giữ cuồng nhiệt ! Mặc Tam có điểm không thể tự chế mà buông ra tay đang ôm chặt Hứa Vị , bắt đầu kéo xuống quần áo trên người Hứa Vị, mà tay ôm bên hông Hứa Vị , cũng bắt đầu từ lưng hướng về phía trước, có chút thô lỗ mạnh mẽ đè lại cái ót Hứa Vị, không cho thoát đi, không cho né tránh!
Ở thời điểm đứng trên không trung nhìn thấy Sở Hiền cùng Hứa Vị đứng ở trên boong thuyền, hắn cũng đã bực bội , mà khi biết tên Sở Hiền chết tiệt kia thế nhưng hạ mi hoặc thuật với Vị Vị, hắn liền hận không thể đem Sở Hiền kia bầm thây vạn đoạn! Nếu không phải bởi vì lo lắng cho Vị Vị, hắn đã sớm ở trên thuyền đem Sở Hiền giết chết!
Vị Vị là của hắn ! Là của hắn !
Ý thức của Hứa Vị dần dần thanh tỉnh từ trong mơ hồ, nhưng cắn nuốt mút lặp lại qua lại có chút thô bạo đến từ trên môi, còn có đôi tay băng lãnh hoạt nhập vào trong quần áo hắn mà mạnh mẽ nhu lộng qua lại, phút này Hứa Vị giờ chỉ cảm thấy lửa nóng vốn nên giảm xuống nay lại bốc cháy lên.
“…… Tiểu, Tiểu Mặc……” Thật vất vả mới có thể hô hấp một ngụm khí lớn , Hứa Vị nghĩ muốn đẩy ra Mặc Tam còn đang ôm chặt không chịu rời hắn đi, nhưng tay vừa nhấc lại liền bị mạnh mẽ nắm trụ, ngay sau đó, Hứa Vị có chút ngơ ngác nhìn Mặc Tam đột nhiên đem hắn đẩy ngã, cho dù giờ phút này đem hắn đột ngột đẩy ngã nhưng vẫn thật cẩn thận đỡ lấy cái ót của hắn, còn có thứ lót ở dưới thân hắn chính là quần áo trên người Mặc Tam , là kiện bào phục xanh thẫm mà hắn tự tay làm ra.
Nhìn đôi mắt đen nhánh phiếm kim sắc trước mắt gắt gao nhìn chằm chằm mình , vẫn là nhu hòa như vậy, mà lại hơn một thứ khiến Vị Vị không dám nhìn thẳng – khát vọng cực nóng.
“Vị Vị…… Ngươi hiện tại thanh tỉnh đúng không.” thanh âm Mặc Tam mkhàn khàn không thôi.
“……” Hứa Vị không nói gì, chỉ nhìn Mặc Tam, hắn không phải là tiểu hài tử không hiểu chuyện đời, hắn sao lại không rõ tình cảnh lúc này, việc Tiểu Mặc muốn làm? Chính là…… Có thể chứ? Hiện tại, có thể chứ?
“Ngươi là của ta, Vị Vị.” Mặc Tam chậm rãi cúi đầu, áp chế đôi tay đang chầm chậm nâng lên của Hứa Vị, chậm rãi vuốt ve hai má Hứa Vị, thấp giọng nói “Ngươi là của ta……”
Hứa Vị nhìn Mặc Tam gần trong gang tấc cùng , hô hấp cả hai đều đã hỗn loạn lẫn nhau , vẻ mặt đạm mạc như thường mà vào lúc này lại là kiên định không để cự tuyệt, nếu, ngươi nói ta là của ngươi, hà cớ gì…… Động tác lại chậm chạp vậy ?
Hứa Vị lẳng lặng dừng ở Mặc Tam, chậm rãi lộ ra tươi cười, ở khi Mặc Tam giật mình sửng sốt, nâng tay, kéo đầu Mặc Tam xuống , sau đó, nhẹ nhàng hôn lấy môi Mặc Tam.
Ở thời điểm Sở Hiền sắp tới gần, trong lòng hắn nghĩ đến đều là Tiểu Mặc, khi đó, hắn mới phát giác, nguyên lai, hắn đã sớm đem bản thân cho Tiểu Mặc, hắn đã sớm là của riêng Tiểu Mặc . Trừ bỏ Tiểu Mặc, hắn không thể nhận bất luận kẻ nào đụng vào! Trong lòng hắn đã sớm vạch sẵn cho mình một cái đường tròn, trong đường tròn đó , là Tiểu Mặc, ngoài đường tròn đó , mới là những người khác.
Cho nên, Tiểu Mặc, ta đã sớm là của ngươi .
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
dưới là cặn thịt, sợ hãi bị xét duyệt, để ở trong này .= = sẽ không bị chia bài đi
Ở khoảnh khắc Hứa Vị hôn trụ Mặc Tam, Mặc Tam ngây dại, nhưng lập tức, Mặc Tam liền lập tức đem đôi môi vốn muốn li khai cắn mút lại , sau đó là điên cuồng chiếm lĩnh, hút, cướp lấy.
Trong điên cuồng có chút thô bạo , cái hôn dần rơi đi xuống , xương quai xanh, mẫn cảm trước ngực, dọc theo bụng, đi vào chỗ riêng tư kia, ở khi Hứa Vị trừng lớn mắt còn chưa kịp ngăn cản, bắt đầu tinh tế nhâm nhi thưởng thức, từ trên dần xuống, nuốt một ngụm lớn , lại phun ra , Hứa Vị thậm chí không kịp kinh hô, kích thích cùng sung sướng chưa bao giờ từng có thậm chí lan tràn mà kích đảo từ tận cốt tủy, trước mắt từng trận mê mang, chỉ có thể y theo bản năng mà hổn hển, ngưng thở , ngân nga , rên rỉ , sau đó, trong kích thích cùng sung sướng thật lớn này, phía sau bị dị vật xâm nhập mang đến cảm giác khác thường đều bị xem nhẹ, cho đến khi, cái gì đó , băng lạnh lạnh lẽo ướt át nhét vào, Hứa Vị mê mang mở to mắt, nhìn hai chân hắn đã khoác lên vai Mặc Tam , còn Mặc Tam đang miệt mài đẩy ra đẩy vào, Hứa Vị muốn cất tiếng nói chuyện, nhưng kích thích cùng sung sướng càng ngày càng mạnh kia khiến hắn xa rời cái thanh tỉnh vốn đã rất khó có được vào lúc này , mà ngay sau đó, khoảnh khắc phóng thích, Hứa Vị há miệng muốn thét chói tai, nhưng lại bị dị vật đột nhiên xâm nhập phía sau ngăn trở lại, Hứa Vị từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, nhìn Mặc Tam đã dựng thẳng eo và lộ ra vẻ mặt mê say, Hứa Vị cố gắng thả lỏng bản thân , còn chưa đợi Hứa Vị thả lỏng, liền bị trùng kích thình lình khởi động cắt ngang .
Hứa Vị chỉ có thể xụi lơ , Mặc Tam vẫn ôm chặt lấy hắn , một lần lại một lần đánh sâu vào, thô bạo chiếm lĩnh, mãnh liệt ủng hữu…… Cho đến cánh tay vô lực buông xuống ở một bên của hắn được gắt gao cầm lấy , mười ngón giao nhau, Hứa Vị mờ mịt nhìn Mặc Tam đột nhiên mềm nhẹ hôn phớt mặt mình, chiếm lĩnh trong thân thể còn chưa đình chỉ, thô bạo đánh sâu vào vẫn còn tiếp tục, kích thích cùng với đau đớn sung sướng không ngừng kéo lên còn đang bao phủ suy nghĩ của hắn, nhưng giờ phút này, Mặc Tam vẫn si mê như vậy ngước nhìn hắn, không ngừng nhẹ hôn , thấp giọng lẩm bẩm “Vị Vị…… Vị Vị…… Đừng rời khỏi ta…… Vĩnh viễn đừng rời khỏi ta……”, những câu nói thật nhỏ thật nhẹ ấy khiến hai mắt Hứa Vị cay cay , cố gắng ngẩng đầu, nhẹ nhàng ở khi Mặc Tam khẽ cúi đầu , hôn lên trán Mặc Tam, Hứa Vị cố sức đáp lại “Thử sinh bất ly.” ()
: Cuộc đời này không rời
: Niễn chuyển : Chuyển động như cái cối xay .
Mỗ thụ thật sự sẽ không viết a a a a!! Kêu rên chạy đi!
Nguyệt : Lăn ra ngất xỉu.
Nhật : Trời ơi bà tỉnh dậy đi. Bà ngất ai khiêng tui đi.
T…………………..T H của Thụ thật có sức tàn phá ghê gớm. Xin bỏ phiếu Thụ đóng cửa H a……………..aaaaaaaaaaaaaaaaaaa……..