Lúc Hứa Vị về đến nhà , trời đã tối mịt .
Nhưng trên đường Long Tĩnh vẫn còn có hàng xóm của Hứa Vị đang vội vã về nhà , nhìn thấy Hứa Vị, có ha hả cười, sờ sờ hắn, hỏi hắn sao về muộn như thế ? Có người cười tủm tỉm đưa cho hắn một khối bánh nướng, có người dặn dò lần sau không được về muộn như thế , nếu gặp người xấu thì làm sao ……
Hứa Vị cười ha hả nhận bánh nướng, mặt mày loan loan, một bên gọi Đỗ gia gia , Trương đại thúc, Tống ca ca, Liễu tẩu tẩu……
Cho đến khi Hứa Vị về tới nhà , Hứa Vị miệng cắn bánh nướng, trong tay ôm một bình dưa muối .
Tiến vào cửa nhà , nghênh diện vội vàng đi tới một nam nhân trung niên gầy gò tầm bốn mươi tuổi , thấy Hứa Vị thì sửng sốt, bước lên phía trước cung kính nói “Tiểu công tử, ngươi sao về muộn như thế ? Lão gia phu nhân còn có đại công tử đều nghĩ rằng có lẽ ngài sẽ ở Ngọc Hoa tự ngủ lại .”
Hứa Vị miệng gặm bánh nướng, có chút mơ hồ không rõ , nói ra nói “Trung bá, ta bị sư phó đuổi xuống núi ……”
Trung bá sửng sốt, một bên tiếp nhận bình dưa muối mà Hứa Vị đưa qua , một bên nghi hoặc hỏi “Tuệ Viễn đại sư sao lại đem tiểu công tử đuổi xuống núi ?” Nhíu mày, đã trễ thế này, tiểu công tử lại còn nhỏ , nếu trên đường gặp người xấu hay dã thú thì làm sao ?
Hứa Vị một bên hướng bên trong đi đến, một bên nhìn Trung bá nhíu chặt mày, cười hì hì xoay người nói “Trung bá, ngài đừng nghĩ nhiều. Sư phó để cho ta xuống núi khẳng định có lý do của hắn, hơn nữa ngài cũng biết, còn có Tiểu Bạch mà ! Là Tiểu Bạch tiễn ta trở về ……”
Trung bá sửng sốt, theo bản năng khẩn trương hướng ra ngoài nhìn xung quanh “Tiểu công tử, ngài không đem Tiểu Bạch mang về đến đây chứ ?”
Hứa Vị đi thêm mấy bước liền chạy vọt vào nhà chính , hì hì cười nói “Yên tâm! Yên tâm! Tiểu Bạch đã về núi rồi .”
Trung bá lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mồ hôi trên trán, nghĩ tới mấy ngày hôm trước, Tiểu Bạch kia đột nhiên chạy tới tìm tiểu công tử, kết quả lại ăn mất điểm tâm mà lão gia thích nhất, lão gia giận dữ, cầm cái chổi truy đánh Tiểu Bạch, trong nhà nhất thời gà bay chó sủa một mảnh hỗn độn, cuối cùng vẫn là phu nhân xuất mã , lãnh nghiêm mặt, lắc lắc cái lổ tai lão gia kéo trở về viện , mới kết thúc được .
Trong nhà chính , phụ nhân che diện sa đang dùng cơm, trung niên nam tử tầm ba mươi tuổi tuy rằng đã không còn trẻ nhưng vẫn có chút anh tuấn, còn có thiếu niên tuấn tú mười một – mười hai tuổi, đều có chút kinh ngạc nhìn về phía Hứa Vị.
“Vị Vị , ngươi sao giờ mới về ?” Phụ nhân thân thiết tiến lên, sờ sờ đầu Hứa Vị “Hay là đã xảy ra chuyện gì?”
Hứa Vị ngửa đầu đối với phụ nhân cười tủm tỉm nói “Nương, ngài đừng lo lắng, không có việc gì .”
Trung niên nam tử tiến lên, xem xét xem xét bên ngoài, mới trừng mắt Hứa Vị “Là ngươi một mình chạy về sao ? Con lang kia đâu , không đưa ngươi trở về à ?!”
Hứa Vị có chút bất đắc dĩ “Cha, là Tiểu Bạch tiễn ta trở về …… Còn có, cha, ta một mình cũng có thể trở về !”
“Vị Vị , ngươi nói cái gì vậy!” thiếu niên tuấn tú đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc “Ngươi còn nhỏ, lại không có võ nghệ, có thể nào lại một mình từ trên núi trở về ? Nếu không có Tiểu Bạch đưa ngươi, ngươi không thể một mình xuống núi, biết không?”
Hứa Vị trong lòng thầm nghĩ, ta cũng không phải thật sự mười tuổi, nhưng nhìn ba người vẻ mặt khẩn trương nghiêm túc, liền vội gật đầu đáp “Ta biết rồi , cha, nương, đại ca, ta tuyệt đối sẽ không một mình xuống núi !!” Lại nhìn đồ ăn thơm ngon trên bàn , nuốt nuốt nước miếng “Có thể dùng cơm không ? Ta đói bụng……”
Trung niên nam tử cười hắc hắc, một phen đoạt lấy bánh nướng trong tay Hứa Vị, liếc nhìn Hứa Vị , nói “Ngươi đã ăn bánh nướng mà Trương đại thúc cho rồi , còn đói?”
Hứa Vị nhìn chằm chằm bánh nướng trong tay trung niên nam tử, đáng thương hề hề nói ra “Nương, cha đoạt bánh nướng của ta……”
Phụ nhân quay đầu liếc trung niên nam tử một cái, trung niên nam tử ngượng ngùng cười, mang bánh nướng trả lại cho Hứa Vị, ho nhẹ một tiếng nói “Cha là đùa giỡn với ngươi thôi ……”
Hứa Vị trong lòng cười thầm, mặc kệ đời trước hay là đời này , cha đều sợ nương như vậy……
Vì thế, bốn người một nhà quây quần bên bàn , dùng cơm
Hứa Vị ngẩng đầu nhìn ca ca im lặng quy củ dùng cơm, còn có nương luôn cười đùa nói chuyện với cha, Hứa Vị nhịn không được mỉm cười.
Đây là người nhà của hắn.
Đời này, cho dù liều mạng cũng muốn bảo hộ người nhà.
Cha hắn Hứa Chính Nhất, nương hắn Thân Liên Ngọc , ca ca hắn, Hứa Hạo Nhiên .
Hôm sau, Hứa Vị ở lúc trời tờ mờ sáng liền thức dậy , muốn sớm một chút đi lên núi, nói không chừng là có thể tìm được đóa hoa Lam Ngọc kia
Hứa Vị dùng xong điểm tâm thì đi ra cửa .
Sắc trời còn chưa sáng rõ , nhưng không khí sáng sớm thật sự tốt lắm, cha hắn mỗi ngày rời giường vào lúc sáng sớm, thích ngẩng lên trời xanh , sau đó hô hấp thật sâu, còn đối hắn nói cái gì “Đây chính là không khí trong lành hoàn toàn không có ô nhiễm a.”
[ Nguyệt : Lau mồ hôi : Không phải anh xuyên không đấy chứ anh Nhất Nhất =w= ]
Hứa Vị không hiểu cái gì là ô nhiễm hay không ô nhiễm , lão cha hắn thích nói mấy lời khó hiểu , mặc kệ đời trước hay đời này, cha hắn luôn làm rất nhiều chuyện khiến hắn khó hiểu . Nhưng cha hắn nói “Mỗi ngày thức dậy hô hấp thật sâu , có thể trợ giúp thân thể” Từng làm lang trung tha phương , hắn phi thường đồng ý.
Vì thế, Hứa Vị cũng dưỡng thành một thói quen, mỗi sáng sớm hít thở thật sâu một hơi .
Đi đến giữa sườn núi, đột nhiên bóng trắng nhoáng lên một cái đã ở trước mặt , gục dưới chân Hứa Vị , lấy lại tinh thần, Hứa Vị trừng mắt “Tiểu Bạch! Ngươi nếu không đứng lên, sẽ không cho ngươi ăn điểm tâm!”
Phe phẩy cái đuôi , Tiểu Bạch chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn nhảy đến một bên, ngồi chồm hổm lấy lòng , đuôi to vẫy trái vẫy phải .
Hứa Vị thở dài nhận mệnh , cởi xuống túi nhỏ trên người, lấy ra điểm tâm bên trong, phóng tới trước mặt Tiểu Bạch, cũng ngồi xổm xuống, nâng cằm, nhìn Tiểu Bạch vui vẻ ăn điểm tâm do nương hắn tự làm .
Hứa Vị nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, trong lòng thật sự khó hiểu, có lẽ là bởi vì đời trước hắn ở tầm mười tuổi này mới được sư phó thu làm đồ đệ , đời trước hắn cũng không có gặp Tiểu Bạch. Mà đời này, năm tuổi hắn đã lên núi , ngày đầu tiên đi lên đã cứu Tiểu Bạch đang hấp hối trên huyền nhai .
Khi đó, Tiểu Bạch còn rất nhỏ, cũng bất quá là một con mèo lớn mà thôi .
Năm năm qua, Tiểu Bạch cũng chậm rãi lớn thành cái dạng này
Nói, Tiểu Bạch thật là lang sao? Có lang nào không ăn thịt, thích ăn trái cây cùng điểm tâm, còn có đôi mắt màu lục không ?
Hứa Vị nhớ tới năm năm trước , lần đầu tiên sư phó thấy Tiểu Bạch cũng thực kinh ngạc, sau lại nhìn mình, liền cười cười nói đây là thiên ý.
Rốt cuộc…… Là cái thiên ý gì nha?
Sư phó , ngài đừng nói chuyện nửa chừng thế được không ?
Hứa Vị bất đắc dĩ trạc trạc Tiểu Bạch lại gục xuống làm nũng với mình “Đứng lên, hôm nay không còn điểm tâm ! Mai sẽ lại mang cho ngươi!”
Tiểu Bạch lúc này mới ô ô đứng dậy. Thập phần u oán nhìn chằm chằm Hứa Vị.
Hứa Vị trừng mắt uy hiếp “Còn như vậy thì về sau cũng không cho ngươi điểm tâm đâu .”
Tiểu Bạch uể oải cúi đầu, Hứa Vị hừ hừ, tiếp tục lên núi .
Đi tới giữa sườn núi, chỗ huyền nhai, tầm mắt Hứa Vị tùy ý thoáng nhìn, không khỏi hoảng sợ, bên huyền nhai, tiểu hài tử hôm qua lại đánh một quyền vào vách đá , tay đều đã đổ máu , mặt lại không chút thay đổi ?!
“Dừng tay!” Hứa Vị vội chạy tới. Một phen giữ chặt tay của tiểu hài tử .
Tiểu hài tử sửng sốt, lập tức nhíu mày, đạm mạc nói ra “Buông tay!”
Hứa Vị nhìn chằm chằm đôi tay đã bị phá da , miệng vết thương đã rất sâu, còn có hạt cát ở bên trong, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn về phía tiểu hài tử, tiểu tử này là không biết đau sao
“Tay ngươi đều đã đổ máu mà còn đánh vào tảng đá, ngươi nếu chướng mắt tay của mình thì cứ chặt bỏ đi , đánh vào tảng đá thì nó cũng đâu có thương ngươi , ngu ngốc ngu ngốc !!!” Hứa Vị bùm bùm hung hăng mắng! Vừa mắng , một tay vừa kéo hành lí bên hông của mình , một bàn tay vẫn gắt gao nắm chặt cổ tay của tiểu hài tử
Xuất ra dược bình mang theo tùy thân, Hứa Vị liền hướng trên tay tiểu hài tử đổ xuống .
Dược này của Hứa Vị đã bỏ thêm ít dược , tuy rằng đối vết thương ngoài da rất có hiệu quả, nhưng là…… Rất đau……
Nương của Hứa Vị có đổ dược này cho cha hắn khi cha bị thương vì chạy tới nhà bếp ăn vụng , kết quả đau đến mực cha hắn kêu như giết heo , đương nhiên…… Cái kia cũng có thể là cha hắn cố ý ……
Nhưng Hứa Vị cũng từng tự mình thượng qua dược này , thật sự rất đau.
Vì thế, khi Hứa Vị thấy tiểu hài tử diện vô biểu tình lúc mình đổ dược , không khỏi kinh ngạc.
“Ngươi về sau đừng như vậy .” Hứa Vị ngượng ngùng nói, cảm thấy mình không nên đổ nhiều dược đến vậy , nhưng làm một đại phu, Hứa Vị tối chán ghét nhất là người không quý trọng thân thể của mình .
“Luyện công.” Tiểu hài tử rất lãnh mạc bỏ lại hai chữ, liền đứng lên. Tầm mắt nhìn về phía một bên , Tiểu Bạch đột ngột cảnh giác lên, cũng không có đến gần “Đó là ngươi dưỡng ?”
Hứa Vị nhìn Tiểu Bạch, kỳ quái Tiểu Bạch sao chạy xa như thế, lắc đầu nói “Không phải…… Tiểu Bạch không phải ta dưỡng .”
Tiểu hài tử trầm mặc một chút, tầm mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, sau một lúc lâu, liền xoay người lên núi, đi đến một nửa, lại đột ngột quay đầu lại “Ngươi không đi?”
Hứa Vị vuốt đầu Tiểu Bạch đột nhiên cúi thấp xuống cọ vào hắn , nghe thấy tiểu hài tử nói, sửng sốt, lấy lại tinh thần, vội đi theo, đi theo một nửa, đột nhiên trong lòng lúng túng, mình sao nghe lời như thế ? Tiểu hài tử này nói đi là đi?
“Cái kia…… Ngươi là ai?” Hứa Vị có chút quẫn bách hỏi.
Tiểu hài tử dừng chân, diện vô biểu tình nhìn về phía Hứa Vị “Mặc Tam.”
Hứa Vị sửng sốt, tên này quái thật .
“Từ hôm nay trở đi, ta chính là sư huynh ngươi.” Tiểu hài tử lại đột nhiên quay đầu nói với Hứa Vị.
Hứa Vị nghĩ ngợi sau một lúc lâu, lập tức mở to hai mắt “Nếu sư phó thu ngươi, ta đây mới là sư huynh!”
Tiểu hài tử lạnh lùng nói ra “Ta nói là sư huynh ngươi chính là sư huynh ngươi!”
Hứa Vị ngẩn ngơ, nhất thời không biết nói gì, này tiểu hài tử sao có thể như vậy a!?
Tới trên núi rồi , gặp qua Tuệ Viễn sư phó, làm cho Hứa Vị không thể tưởng được chính là, sư phó lại chỉ vào tiểu hài tử kia, mỉm cười đối hắn nói “Vị Vị , đến, gặp qua thất sư huynh của ngươi đi……”