Lúc điện thoại của Si Nhan tới, Ôn Hành Viễn đang đi ra phía bãi đỗ xe.
“Hành Viễn, anh nghe điện thoại đi, em ra trước...” Giọng nói xa lạ truyền đến, sau đó Si Nhan nghe thấy Ôn Hành Viễn nói “Được.”, rồi anh lại hỏi, “Tiểu Nhan, em vừa nói gì? Anh không nghe rõ...”
Hành Viễn! Giọng phụ nữ dịu dàng gọi anh là “Hành Viễn”, thật tự nhiên, thật...thân thiết. Tiếng gọi đó khiến trái tim Si Nhan như rơi xuống, khóe môi khẽ giật, cô không thể nói được một câu. Cuối cùng, cô im lặng rồi dập điện thoại.
Ôn Hành Viễn, sự chờ đợi của anh vẫn khiến người ta cảm thấy tự nhiên như vậy, tình yêu của anh cũng không dùng miệng để nói, chỉ dùng hành động để biểu đạt. Có đôi khi Si Nhan cảm giác mình như một đứa trẻ được chiều hư, chỉ muốn được nhận chứ chưa từng báo đáp. Anh xuất sắc đến cỡ nào, Si Nhan đều biết. Có rất nhiều người phụ nữ ngưỡng mộ anh, cô cũng biết.
Chỉ cần anh gật đầu, anh sẽ không thiếu người yêu.
Còn cô, lại không muốn anh.
Khi cô xác định cự tuyệt anh, anh đã buông tay. Vì vậy, anh quyết định đính hôn, vì vậy, ngoài cô ra, rốt cuộc anh cũng có người phụ nữ khác. Trong lúc nhất thời, trái tim Si Nhan như rơi vào một khoảng không vô định, tung bay tứ phía không chỗ rơi.
Con người có linh hồn, cũng biết đau đớn. Đáy lòng cô như tràn ra nỗi chua xót, dần lan ra thành nỗi đau ê ẩm. Cong môi nở nụ cười khổ sở, cô nghe thấy tiếng nói như bị nghiền vụn của mình, “Như vậy cũng tốt...”
Cuộc sống không vì nỗi khổ của bất kì ai mà dừng lại, nó vẫn trôi như dòng sông. Cô vẫn đi làm như ngày thường, mấy ngày liên tiếp không hề đến quán bar; sau khi tan sở thì về thẳng nhà, giam mình trong một góc trời riêng.
Mở máy tính ra, gõ vài dòng tâm sự, cô dùng những con chữ để lưu lại hồi ức, cũng là một lần làm dịu đi trái tim không yên.
Rạng sáng, cô lên mạng, MSN của Quý Nhược Ngưng sáng đèn.
“Bảo bối, cậu còn sống không?” Một khuôn mặt tươi cười đáng yêu hiện ra khiến Si Nhan nghĩ đến nụ cười tươi tắn của Quý Nhược Ngưng.
“Nhược Ngưng, mình thật sự sai rồi sao?” Si Nhan nhìn khuôn mặt cười đến thất thần, mãi sau mới lọc cọc gõ ra được một câu hỏi.
Phía kia im lặng, cô cũng không nói gì.
“Nhan Nhan, mình không phải cậu, chúng mình là tri kỷ nhưng mình cũng không thể hiểu rõ tất cả về cậu. Chỉ muốn hỏi cậu một câu thôi. Nghe nói anh ấy đính hôn, cậu có tâm trạng gì?” Câu hỏi của Quý Nhược Ngưng khiến Si Nhan muốn khóc.
“Nếu như anh ấy yêu cô ta, mình chúc phúc...Nếu anh ấy làm thế vì mình từ chối, mình...Anh ấy muốn mình phải thế nào đây...” Giả thiết của Si Nhan vẫn chưa hoàn chỉnh, ảnh đại diện đã chuyển thành màu xám.
Quý Nhược Ngưng nhìn chằm chằm vào màn hình, ngơ ngác một lúc, sau đó nhớ đến một trang mạng. Cẩn thận đọc một trang nhật ký, cô chợt hiểu ra.
Ngày hôm sau, Tạ Viễn Đằng đến Hoa Đô nộp bản kế hoạch, thư ký của Ôn Hành Viễn đi họp cùng anh, vì vậy Quý Nhược Ngưng đưa cô đến phòng tiếp khách.
“Chờ một chút, chắc là sắp xong rồi.” Ánh mắt Quý Nhược Ngưng bình tĩnh, nhưng không sáng lắm.
“Nhược Ngưng, có phải cô rất ghét tôi không?” Tạ Viễn Đằng tao nhã ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng cô.
Quý Nhược Ngưng thoáng giật mình, lập tức gật đầu, “Tôi đối với cô chẳng có cảm giác gì hay ho cả.” Thấy Tạ Viễn Đằng định nói tiếp, cô cười, “Nhưng mà chỉ là trước kia thôi.”
Tạ Viễn Đằng nhíu mày, lộ vẻ nghi hoặc. Quý Nhược Ngưng nói tiếp, “Là bạn thân của Nhan Nhan, cho dù cô đến với Hàn Nặc vì nguyên nhân gì thì tôi cũng không thể dùng trái tim bình thường đánh giá cô được, thứ lỗi cho lòng dạ hẹp hòi của tôi.” Cô mỉm cười, thái độ chân thành.
“Nhược Ngưng, Đường tổng mời cô đến phòng làm việc của anh ấy.” Thư ký của Đường Nghị Phàm gõ cửa, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
“Tôi có việc phải đi, gặp dịp sẽ nói chuyện sau.” Quý Nhược Ngưng đứng dậy, mỉm cười bước ra khỏi phòng khách.
Bản kế hoạch của Cửu Duy phải sửa đến gần hai mươi lần, cuối cùng cũng khiến Ôn Hành Viễn hài lòng.
Gập tài liệu lại, anh trầm ngâm chốc lát rồi chậm rãi nói, “Vất vả cho cô rồi, cô Tạ.”
Tạ Viễn Đằng cũng cười, “Ôn tổng khách khí rồi, làm khách hàng hài lòng là tôn chỉ của chúng tôi. Chỉ có điều, không biết có làm ảnh hưởng đến tiến độ của Hoa Đô không?”
Anh dùng đốt ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, im lặng mấy giây, “Cũng vừa kịp.”
Vẻ mặt Ôn Hành Viễn không đổi, Tạ Viễn Đằng không thể đoán ra anh đang nghĩ gì, chỉ ngượng ngùng cười, “Vậy thì chúng tôi sẽ chuẩn bị triển khai kế hoạch, sẽ cố gắng hết sức để đạt được hiệu quả tối đa.”
Ôn Hành Viễn gật đầu, đan hai tay vào nhau, lại hỏi: “Nghe nói luật sư Hàn trở về Thiên Dụ?”
“Cũng có thể.” Tạ Viễn Đằng đắn đo rồi mới đưa ra đáp án nửa vời.
Tối nay, Đường Nghị Phàm thuyết phục Ôn Hành Viễn và đưa cả Quý Nhược Ngưng đến dự buổi khai trương quán bar của một người bạn. Ngoài ra, có một vị khách khác mỉm cười chào hỏi với mọi người rồi tự nhiên ngồi vào chỗ cạnh Ôn Hành Viễn.
Lúc Si Hạ đến, anh làm mặt lạnh ngồi xuống cạnh Ôn Hành Viễn, hai người không nói với nhau câu nào. Si Hạ hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, màn khói trắng lượn lờ khiến người ta không thấy rõ được vẻ mặt anh. Ôn Hành Viễn uống mấy ly liền, dường như muốn dùng rượu giải sầu, nhưng càng uống lại càng tỉnh.
Thạch Lỗi, Cao Các và một đám người quen lục tục kéo tới, bầu không khí nặng nề cuối cùng cũng dịu lại được một chút.
Quý Nhược Ngưng mấy lần muốn đứng lên đến chỗ Ôn Hành Viễn nhưng đều bị Đường Nghị Phàm kéo lại.
“Cứ cho là bị Nhan Nhan cự tuyệt, nhưng đáng phải đổi bằng hạnh phúc cả đời mình ư? Chẳng lẽ là vì muốn khiến con bé áy náy?” Quý Nhược Ngưng trừng mắt nhìn Đường Nghị Phàm, khẩu khí hung hăng.
“Ngoan nào, đừng khiến cậu ta phải đánh cược nữa, vất vả lắm mới lôi được cậu ta đến đây, chắc bực bội sắp chết rồi.” Đường Nghị Phàm nghiêng đầu nhìn Ôn Hành Viễn, chỉ dùng chút sức đã ôm cả người Quý Nhược Ngưng vào lòng.
“Em cũng bực sắp chết rồi đây, điên hết cả lượt.” Thở dài một hơi, cô ngửa đầu uống bia, vị đắng khiến cô nhăn mày lại.
“Điên cũng được, phát tiết ra còn tốt hơn là giữ cơn buồn bực trong lòng. Tốt hay xấu thì cũng phải có một kết quả.”
“Chỉ sợ kết quả là có người đính hôn thật, còn có người ở ngàn dặm xa xôi thì đang chán chường, thẫn thờ...”
“Cách” một tiếng, Ôn Hành Viễn đặt mạnh ly rượu xuống bàn, đứng thẳng dậy, chặn ngang lời Quý Nhược Ngưng.
Năm phút trôi qua, dưới ánh đèn pha, ở giữa sân khấu, Ôn Hành Viễn ngồi xuống trước cây đàn dương cầm với ánh mắt cô đơn.
Ngón tay thon dài tao nhã giơ lên rồi hạ xuống như múa trên những phím đàn, tấu lên khúc nhạc du dương nhưng đượm buồn Cao chạy xa bay.
Có thể khiến thế giới này không ồn ào được chăng?
Trái tim anh
Tĩnh lặng một cách kỳ quái
Câu chuyện xưa thực thực giả giả
Anh không đủ sức để chấp nhận nó
Chỉ muốn được một lần yêu...
Ánh mắt anh giữ tại một nơi, xa xăm, thâm tình. Giọng hát anh trầm thấp, giàu từ tính, nhưng lại mơ hồ hiện ra vẻ uể oải, mờ mịt. Tự đàn tự hát, hoàn toàn quên đi chính bản thân mình.
Khúc nhạc đã hết, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, có cả tiếng hò hét, lại có người la lên, “Một bài nữa!”. Nhưng, anh im lặng đứng dậy, không liếc mắt nhìn bất kỳ ai và rời khỏi quán bar.
Quý Nhược Ngưng đuổi theo, chặn Ôn Hành Viễn lại ở bãi đỗ xe.
“Anh làm vậy là vì muốn thế nào? Đưa vợ chưa cưới đến buổi họp mặt bạn bè, muốn chứng tỏ cái gì?” Quý Nhược Ngưng tức tối, ngữ khí bất giác bén nhọn hẳn lên.
“Anh không rõ em có ý gì.” Ánh mắt Ôn Hành Viễn rất sáng nhưng lại nhìn cô bằng vẻ lạnh lùng.
“Không rõ? Thế để tôi nói cho rõ. Nếu anh yêu con bé, đừng dùng đến cách này để ép nó, tầm thường.” Thấy Ôn Hành Viễn thoáng trầm nét mặt, Quý Nhược Ngưng thong thả nói, “Anh biết không, cả đám các người không phải đang khuyên nó mà là trách nó, cả anh trai nó cũng đứng về phía anh. Hình như nếu như nó không theo anh thì sẽ là một đứa ngu si nhất trên đời này. Anh tốt với nó, anh yêu nó, thế thì nó nhất định phải lấy anh sao?”
“Cô ấy nói như vậy?” Giọng nói của Ôn Hành Viễn vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trái tim anh thì đang nhói đau.
“Nó vốn là một đứa ngốc, không bao giờ cãi lại vì mình lấy một câu. Nó sợ sự do dự của mình làm tổn thương người khác, sợ người nó yêu vô tình lại trở thành thế thân của kẻ khác, chẳng lẽ như thế cũng là sai à? Mười năm, một người dùng mười năm để chèn kín miệng nó rồi. Nó không cầu các người, thì một người vào Thiên Dụ, một người khoa trương hơn, đính hôn cơ đấy. Ôn Hành Viễn, tất cả đều trưởng thành rồi, có thể không như vậy không? Đổi cách khác không được à? Anh có biết từ hôm nó nghe tin anh đính hôn đến nay là mấy ngày rồi không? Tại sao phải ép nó như thế? Chờ nó gọi điện cho anh, nói xin lỗi sao? Vậy thì tôi nói cho anh biết, dựa vào tính Si Nhan, đừng nói là đính hôn, cho dù anh kết hôn, nó cũng không đến cướp người đâu. Đến lúc đó, nó đem quà mừng đến, anh thật sự không còn đường lui rồi.”
Quý Nhược Ngưng nói xong, sắc mặt Ôn Hành Viễn rất khó coi. Xoay người lại, thấy Si Hạ đứng phía sau, suy nghĩ một chút rồi cô nói: “Anh, anh đừng trách em nói chuyện khó nghe. Anh nghĩ rằng bạn anh là người có thể đem lại hạnh phúc cho nó, đương nhiên, em cũng nghĩ anh ta là người tốt nhất. Nhưng mà lúc anh gọi điện đến chất vấn nó thì lại không ngờ rằng, anh giúp đỡ Ôn Hành Viễn, lại vô hình trung tạo áp lực cho Nhan Nhan.” Cô lấy một tờ giấy từ trong túi ra, nhét vào tay Ôn Hành Viễn, “Xem đi, xem các người yêu thương nó thế nào, xem xem các người ép nó đến mức nào rồi...”