Ôn Hành Viễn không ngờ Si Nhan lại sốt cao đến vậy. Ăn cơm tối xong, dỗ cô uống thuốc, anh nằm trên giường với cô.
“Ôn Hành Viễn?” Si Nhan nằm trong lòng anh, nhẹ giọng gọi anh.
“Ơi?” Ôn Hành Viễn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cô, “Sao vậy?”
Con ngươi Si Nhan đảo một vòng, áp trán vào ngực anh, thấp giọng nói thầm, “Anh thích em vì điều gì? Em chẳng xinh đẹp...”
“Anh thích xấu.” Ôn Hành Viễn vuốt ve mái tóc dài của cô, khẽ cười.
Si Nhan ngẩng đầu trừng mắt với anh, thấy nụ cười dịu dàng của anh thì bĩu môi, ra vẻ không vui, “Đương nhiên rồi, xấu cũng là độc nhất vô nhị.”
Nghe Si Nhan nói như vậy, Ôn Hành Viễn lại nghĩ ngay đến dáng vẻ ngây ngô của cô, hé miệng cười, “Anh nhớ cực rõ lần đầu tiên đến nhà em, em nhìn chằm chằm anh một hồi, sau đó chạy ngay đến trước mặt chú Si, nói là anh không đẹp trai bằng Si Hạ. Lúc đấy anh tức điên lên được.”
“Em có nói thế sao?” Quả nhiên Si Nhan đã quên, ngửa đầu hỏi anh.
Ôn Hành Viễn cau mày, đưa tay cốc một cái vào trán cô, “Em quên anh bao nhiêu năm rồi? Hả?”
Xoa trán, Si Nhan bĩu môi, bắt đầu giở chứng tinh quái, “Hẹp hòi như ma. Sao anh không tự trách mình đi, làm cho người ta chú ý, mỗi lần đến nhà người ta thì như đòi nợ, làm em vừa nghe thấy anh trai nói anh đến là phải tìm chỗ trốn.”
“Chẳng trách lần nào anh đến cũng không thấy bóng em. Thì ra là cố ý trốn?” Ôn Hành Viễn kinh ngạc, đưa tay nâng mặt cô lên, “Anh làm gì em đâu, sao phải sợ?”
“Mẹ em nói, đàn ông đẹp trai là tai họa. Một là bố em, một là anh trai em, thế đã đủ khiến mẹ mệt rồi. Cho nên, thái độ của em với đàn ông đẹp trai luôn là đứng từ xa mà ngắm. Hơn nữa, thân thế anh tốt như vậy, là mẫu người hoàng kim.”
Ôn Hành Viễn sửng sốt, nhăn mặt lại, “Nói gì đấy?” Hàn Nặc thì không phải là mẫu người hoàng kim? Chẳng phải em cũng chọn cậu ta sao? Ôn Hành Viễn nghĩ, có thể trong lúc vô tình anh đã uống phải dấm chua rồi, cả người toàn một mùi chua lòm. Ôn Hành Viễn thầm chửi mình, thở dài một hơi.
“Nói về tiêu chuẩn bình thường.” Si Nhan cười hì hì, cũng không biết anh đang nghĩ gì nữa.
“Anh không đẹp trai bằng Si Hạ?” Ôn Hành Viễn sờ cằm, ra vẻ khó hiểu mà hỏi, “Không thể nào.”
“Tự mãn quá đi.” Si Nhan lườm anh một cái, “Trong lòng em, anh trai em là người đàn ông tốt nhất trên đời, ngay cả bố em cũng đành đứng thứ hai, đương nhiên anh không đẹp trai bằng anh ấy rồi.”
Ôn Hành Viễn biết rõ tình cảm của Si Nhan dành cho Si Hạ, cũng không lấy làm bất ngờ với câu trả lời của cô. Nhưng nghĩ lại, tính tới tính lui thì mình vẫn chỉ xếp thứ ba, anh càng ghen tỵ hơn, không nói gì mà chỉ vuốt tóc cô.
Si Nhan tìm tư thế thoải mái nhất trong lòng anh, nhân tiện nhắc đến Si Hạ lại nói một thôi một hồi về anh, đến khi thuốc phát huy tác dụng mới mơ màng ngủ. Ôn Hành Viễn thấy cô đã ngủ liền tắt đèn, cẩn thận ôm cô vào lòng, từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi chứ không dám ngủ.
Đến nửa đêm thì Si Nhan có vẻ đã ngủ say, nhưng sau đó bệnh không hề thuyên giảm, cô trở mình liên tục, ngày càng ho nhiều hơn, đôi mày nhíu chặt, khuôn mặt đỏ lừ.
“Tiểu Nhan?” Ôn Hành Viễn đứng dậy khoác thêm áo, khẽ lay cô, “Tiểu Nhan?”
“Hành Viễn...” Si Nhan dụi mắt, chìa tay ra khỏi chăn.
Tay trái cầm tay cô, tay phải sờ lên trán cô, “Sao nóng thế này?”
“Hơi lạnh...” Cả người Si Nhan rã rời, cô thều thào trả lời.
Rút tay ra, Ôn Hành Viễn xoay người đi ra phòng khách, lúc trở về thì trên tay đã có thêm chiếc ba-đờ-xuy của anh. Anh xốc chăn lên, mặc thêm áo cho cô rồi lại khoác áo của mình lên người cô.
“Anh định làm gì thế?” Đột nhiên cả người bị thốc lên, đến lúc Si Nhan có phản ứng lại thì đã nằm gọn trong lòng anh.
“Đến bệnh viện.” Giọng nói của Ôn Hành Viễn lộ vẻ lo lắng, anh không nói thêm nữa mà đi thẳng ra ngoài.
“Đừng đi...” Si Nhan bám vào cánh tay anh, tiếng nói khàn đặc.
“Ngoan, nghe lời đi.” Ôn Hành Viễn cất giọng dịu dàng, cúi dầu hôn lên trán cô.
Si Nhan nhìn thấy vẻ lo lắng hiện trên gương mặt tuấn tú của anh thì ngậm miệng, không cứng đầu nữa. Ôn Hành Viễn bế cô xuống tầng dưới, gọi xe đến bệnh viện. Ngồi trong taxi, cô dựa vào lòng anh như một con mèo nhỏ. Mùi hương chỉ thuộc về anh thấm qua lớp áo xộc thẳng vào mũi cô, vây quanh cô, sưởi ấm lòng cô. Si Nhan yên tâm ngả vào lòng anh, ngửi mùi hương trên người anh, hai mắt ươn ướt.
Anh luôn xuất hiện kịp thời, sự yếu ớt của cô, dường như không lần nào thoát khỏi tầm kiểm soát của anh. Còn cô, cô cũng không muốn chạy trốn nữa. Bỗng nhiên, Si Nhan cảm thấy mình cực kỳ lưu luyến cảm giác này, cảm giác ỷ lại vào anh.
Trong lòng đột nhiên nổi lên sự kinh ngạc. Từ bao giờ, cảm giác của cô đối với anh bắt đầu thay đổi bản chất? Cô, yêu anh rồi? Lúc gặp Hàn Nặc ở “Tỵ Phong Đường”, cô bình tĩnh một cách bất ngờ, lại nghĩ đến nụ hôn say đắm với Ôn Hành Viễn ở trên giường, Si Nhan chợt trầm mặc.
Tới bệnh viện, anh vội vàng đi đăng kí khám rồi đi lấy thuốc, cuối cùng, cũng là anh bế Si Nhan đến giường bệnh.
“Em không sao, anh đừng lo.” Si Nhan nằm trên giường, yếu ớt an ủi anh.
Ôn Hành Viễn ngồi trên ghế ở cạnh giường, đưa tay gạt lọn tóc trên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Nhắm mắt lại ngủ một lúc đi, chờ truyền nước xong anh sẽ gọi.”
Si Nhan nhìn anh, ngọn đèn nhạt chiếu vào mắt anh khiến khuôn mặt tuấn tú càng trở nên mê hồn hơn, cái nhìn của cô bất giác ngây dại hẳn. Anh thật sự rất đẹp trai, dù tóc có hơi rối vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp ấy.
“Sao thế?” Ôn Hành Viễn thấy cô nhìn mình thì hơi khó hiểu, “Có phải không thoải mái ở đâu không?”
Si Nhan mỉm cười, lắc đầu, chìa tay từ trong chăn ra, nắm lấy tay anh và nhẹ giọng nói: “Chỉ là cảm thấy có bạn trai tốt như vậy, có áp lực cũng phải cố gắng.”
Ôn Hành Viễn khẽ rùng mình, khóe môi gợn lên nụ cười dịu dàng chỉ của riêng anh, tỏ vẻ thờ ơ mà nói: “Cuối cùng cũng phát hiện ra sức lôi cuốn của anh?” Thấy Si Nhan bĩu môi, anh cầm tay cô, “Không có áp lực gì hết, trái tim anh ở đây, có đuổi cũng không đi đâu. Đợi em tỉnh ngủ sẽ cho em thấy. Giờ thì ngủ đi, nhé?”
Bên môi là nụ cười duyên, Si Nhan vâng lời nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ thiếp đi. Truyền nước xong khi nào, được Ôn Hành Viễn đưa về nhà thế nào, cô hoàn toàn không biết. Chợt có cảm giác, giấc ngủ vô cùng yên ổn, vô cùng sâu. Khi tỉnh lại, cô đang nằm trên giường ở nhà, trời cũng đã sáng.
Cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đầu cũng không còn nặng trịch nữa, hít thở dễ dàng, Si Nhan ôm chăn ngồi dậy, “Ôn Hành Viễn?”
Ôn Hành Viễn đang nghe điện thoại ở phòng khách, thấy Si Nhan gọi, anh vội vàng cúp máy rồi vào, “Dậy rồi à?” Anh sờ trán cô, thấy đã hạ sốt thì lại thấp giọng nói, “Sao lại dậy? Không thể ngoan ngoãn nằm thêm một lát à?”
Si Nhan cong môi bao biện, “Tại anh không nằm cạnh mà, nếu không đã ngủ thêm được một lúc.”
“Anh có thể xem như đây là một lời yêu cầu không?” Ôn Hành Viễn nhìn cô bằng ánh mắt xa xăm.
Lời nói này quá mập mờ, khiến Si Nhan không thể không nhớ đến sự thân mật của họ vào ngày hôm qua. Đã hạ sốt mà mặt cô lại đỏ lên, cô thấp giọng nói: “Ai thèm yêu cầu anh chứ, nửa cái giường bị anh chiếm mất rồi còn gì.”
Ôn Hành Viễn khẽ cười, ôm chầm lấy cô rồi hôn một cái, “Tại giường của em nhỏ quá, sau này phải đổi cái to hơn.”
Si Nhan đỏ mặt, đẩy anh ra, “Nói linh tinh gì đấy...”
“Nói chuyện nghiêm túc.” Ôn Hành Viễn áp mặt vào má cô, ôm cô vào lòng, “Có đói không? Anh nấu cháo thịt trứng muối rồi, muốn ăn không?”
Có thể là do tối qua ăn ít, lại đến nửa đêm mới ngủ, Si Nhan vô cùng thích thú, ăn liền ba bát cháo. Còn Ôn Hành Viễn chỉ ăn vài thìa, ngồi cạnh cô uống cà phê.
“Ối, mấy giờ rồi? Em còn phải đi làm.” Đặt bát xuống, Si Nhan đứng phắt dậy.
“Ngồi xuống ăn cháo đi, anh gọi điện xin nghỉ cho em rồi.” Ôn Hành Viễn ngẩng đầu nhìn cô hằm hằm, “Đã bị ốm còn muốn đi làm, anh không nuôi nổi em sao?”
“Ai cần anh nuôi chứ.” Si Nhan tỉnh táo hẳn, không chịu yếu thế mà nhìn lại.
“Thế muốn ai nuôi?” Ôn Hành Viễn cũng muốn thi gan, đặt cốc cà phê xuống, nhìn cô chằm chằm.
Lườm nhau một lúc, rõ ràng Si Nhan không gan bằng người ta, cô cúi đầu tiếp tục ăn cháo. Cho đến lúc cô đã ăn quá no mà anh vẫn không nói lời nào, chỉ ngồi ở phía đối diện đọc báo, rõ ràng là không để ý gì đến cô.
“Ôn Hành Viễn?” Si Nhan suy nghĩ một lúc, cô chủ động mở miệng.
“Nói đi.” Tờ báo che mất khuôn mặt anh nên Si Nhan không nhìn thấy vẻ mặt của anh.
“Ôn Hành Viễn.” Cô nín cười, gọi thêm một tiếng.
Buông báo xuống, Ôn Hành Viễn nheo mắt nhìn cô, không nói lời nào.
“Không có gì, chỉ muốn gọi tên anh thôi.” Si Nhan cảm thấy thỏa mãn, tựa vào ghế, nở nụ cười tươi rói.
“Lại có tinh thần rồi phải không?” Ôn Hành Viễn nhếch môi cười, để lộ ra vẻ “nguy hiểm” mơ hồ, anh thong thả đứng dậy, “Anh nhớ là bọn mình còn có đại sự chưa làm. Nhỉ?” Anh cố ý nhấn mạnh từ “đại sự”, bước đến trước mặt cô rồi khom người bế cô lên.
“Này...Mau thả em xuống, có chuyện gì thì từ từ nói.” Si Nhan giãy giụa, đè hai tay trước ngực anh.
“Làm xong đã.” Ôn Hành Viễn đè thấp giọng nói, cười như không cười, vô cùng quỷ quái.
Si Nhan cảm thấy trong đầu đang có tiếng nổ, trong thoáng chốc trở nên ngây ngốc. Người ta thường nói sau khi say sẽ làm loạn, không phải họ đang làm loạn sau khi bị ốm đấy chứ? Mới sáng sớm đã làm chuyện tình cảm mãnh liệt, không tốt cho lắm. Nghĩ đến điều này, khuôn mặt Si Nhan đỏ như ánh bình minh, ngượng nghịu nép vào lòng anh. Dường như từ chối cũng không được, đáp lại cũng không hay, không biết nên làm thế nào cho ổn đây.
Ôn Hành Viễn thấy cô nắm chặt lấy áo sơmi của anh, vùi mặt vào ngực anh thì bỗng cười vang, “Sợ rồi sao? Xem em sau này còn dám to miệng không nào?”
Thốt một tiếng “hả”, Si Nhan định thần, “Anh đùa em?” Mở mắt nhìn anh cười đắc ý, cô dùng sức nhảy khỏi vòng ôm của anh, thò móng vuốt xuống tay anh, “Anh làm em sợ, không trị anh là không được.”
Ôn Hành Viễn nhíu mày, duỗi cánh tay ra, nắm “móng vuốt sói” của cô trong lòng bàn tay, “Mưu sát chồng hả? Không thể học cách thùy mị một chút sao?”
“Thùy mị? Vẫn còn hiền chán.” Si Nhan híp mắt, tiếp tục so găng với anh, “Mau buông ra, nếu không cái mạng nhỏ này của anh không giữ nổi đâu.”
Ôn Hành Viễn cười sang sảng, “Trị thế nào, xin lão phật gia nói rõ.”
“Vừa nhìn nhà ngươi là đã biết không thể ở cạnh hầu hạ lão phật gia rồi, bản lĩnh quan sát sắc mặt, lời nói hoàn toàn kém.” Si Nhan thấy anh không buông tay, đôi con ngươi đảo một vòng rồi cô cười quyến rũ với anh, cười chưa đến một giây đã lập tức thay đổi sắc mặt, “Ôi...”
“Sao thế?” Ôn Hành Viễn nhấy cô nhăn mặt, quả nhiên liền rút lui, thả tay cô ra.
“Sao thế cái gì?” Si Nhan chớp mắt cười hì hì, lưu loát thò hai tay vào nách anh, ra tay uy hiếp anh.
“Quỷ con...” Ôn Hành Viễn cười, ôm cô rồi mắng.
Hai chân Si Nhan quặp vào hông anh, cánh tay thân mật khoác lên cổ anh, bám trên người anh như cây tầm gửi, “Ôn Hành Viễn, em biết vì sao em thích anh rồi.”
Ôn Hành Việt giật mình, đôi mắt lập tức nhuộm ý cười.
Si Nhan nhìn nụ cười như gió xuân của anh, trong lòng chợt thấy ấm áp. Cô vùi mặt vào cổ anh, nói nhỏ: “Em thích anh thương em nhưng không chiều em, không chiều em nhưng lại cưng nựng em, cưng nựng em nhưng lại bắt nạt em, trêu em nhưng lại làm em vui.”
Chưa ai thấy kiểu tỏ tình kỳ quái thế này, lời yêu này không phải là luẩn quẩn, mà là cực kỳ luẩn quẩn. Nếu không phải vì chăm chú nghe cô nói, Ôn Hành Viễn chắc chắn sẽ nghĩ là Si đại tiểu thư cố ý phá rối anh.
Tổng giám đốc Ôn cao cao tại thượng còn sửng sốt một lúc lâu, đến khi định thần lại mới khẽ cọ mặt vào má cô, nụ cười bên môi càng đậm hơn. Cười đủ rồi, anh mới nghiêm túc nói: “Đó là bởi vì anh thích nhìn em cười. Tiểu Nhan, em biết không, lúc em cười rộ lên, vô cùng xinh đẹp.”
Trong lòng dâng lên nỗi xúc động, ấy vậy mà cô vẫn cứng miệng, thấp giọng nói: “Anh đang gián tiếp nói là lúc em không cười trông rất xấu.” Cô đưa ngón tay chọc vào ngực anh, cố ý tỏ vẻ bất mãn.
“Không phải anh đã từng nói anh thích xấu à? Không xấu thì nhất quyết không cần.” Ôn Hành Viễn cúi đầu, khẽ cắn vào vành tai nhỏ xinh của cô, “Lặp lại lời vừa nói đi.”
“Anh đang gián tiếp nói là lúc em không cười trông rất xấu.” Si Nhan giả hồ đồ cùng anh, nghiêm túc nhắc lại.
“Xem ra không thể nào nói chuyện với em rồi, cứ phải động chân động tay.” Vừa nói, Ôn Hành Viễn vừa hôn mạnh vào môi cô, đè cô xuống giường, “Nói hay không? Hả?”
“Câu nào cơ...Lời hay không nói hai lần...A...” Si Nhan vừa nổi tính bướng bỉnh, bàn tay Ôn Hành Viễn liền lần xuống ngực cô, cô vội lên tiếng xin tha, “Được rồi, em nói...Em thích anh...”
Ôn Hành Viễn ngẩng đầu, đưa tay xoa má cô, quyến luyến vuốt ve, đôi mắt đen nhánh dần ươn ướt, giọng nói giàu từ tính hơi khàn đi, “Nhan, anh yêu em!”
Si Nhan nhìn vào mắt anh, bỗng dưng cảm nhận được nỗi khổ mười năm chờ đợi của anh, chợt thấy đau lòng, nước mắt bất giác tràn qua khóe mi. Đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, cô nghẹn ngào, “Em biết, biết rất rõ.”
Si Nhan không nói yêu anh, nhưng lúc này, Ôn Hành Viễn cũng không hề tham lam. Anh nghĩ, một ngày nào đó, cô sẽ nói với anh ba chữ kia, mười năm cũng đợi được, không vội. Cúi người xuống, anh vùi mặt vào tóc cô, ôm chặt lấy cô.
Si Nhan cũng ôm anh, ghé vào tai anh nói thầm: “Em quay về thành phố A được không?”