Con sông đã bị phủ bởi một lớp băng tuyết, mặt băng trắng xóa xem ra còn sáng hơn biển sao trên bầu trời. Mấy cây đèn cạnh sông đã bật sáng, lóe ra thứ ánh sáng nhức mắt, phủ lên cảnh phố đêm một vẻ đẹp diệu kỳ.
Kết thúc buổi tụ họp tại Thượng Du, Đường Nghị Phàm đưa Nhược Ngưng về nhà, Si Hạ vốn muốn đưa Si Nhan về nhưng vừa thấy ánh mắt của người nào đó thì liền nhún vai, thức thời quay về một mình. Si Nhan bỗng nảy ra ý kiến đi bộ về nhà. Ôn Hành Viễn cười nhưng không nói gì, nắm tay cô đi dọc bờ sông.
Hai cái bóng kéo dài bên bờ sông di chuyển chầm chậm, bàn tay to dày nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, thật êm ái, thật ấm áp.
Si Nhan nghiêng đầu ngắm anh. Đường nét rõ ràng, ngũ quan hài hòa, khóe miệng hiện lên nụ cười mơ hồ, đôi mắt xa xăm, có nét kiêu hãnh và tự tin, mà dường như còn có một vẻ dịu dàng không dành cho người ngoài.
Ánh mắt trong veo như dán trên mặt anh đến gần nửa tiếng, lúc cô mở miệng thì lại có mùi vị ghen tuông, “Xem ra cô ấy rất thích anh.”
“Hả?” Ôn Hành Viễn còn đang nghĩ ngợi, không để ý Si Nhan ngắm mình, bỗng giật mình nhìn cô, “Ai cơ?”
Chợt phát hiện ra mình lỡ miệng, Si Nhan vội nắm tay anh, “Em cảm thấy hạnh phúc như là trộm về được ấy, không yên lòng chút nào.”
Ôn Hành Viễn chớp mắt che đi ánh sáng vừa lóe lên, tầm mắt chuyển từ cảnh phố sau lưng cô về mái tóc cô, đưa tay vén tóc ra sau tai cho cô, duỗi tay ra ôm vai cô, “Đồ ngốc...Không được suy nghĩ miên man, người em lấy về được là người nên được lấy về, sao mà phải trộm chứ.”
Vừa dứt lời, anh rướn người hôn lên trán cô, lại ôm cô chặt hơn.
Thế giới này thật sự rất nhỏ. Tối nay Ôn Hành Viễn có hẹn với mọi người ở Thượng Du, vậy mà lại gặp Lý Hiểu Quân đến chơi cùng bạn. Đây là lần đầu tiên Si Nhan nhìn thấy cô ta, không thể không nói, cô ta là người cực kỳ xinh đẹp tao nhã, vóc dáng thon thả, vẻ mặt điềm đạm, giọng nói thì êm du mê người. Nếu không phải vì cô ta ném cho cô một ánh mặt đầy thù hằn, có lẽ Si Nhan cũng thích cô ta.
Nghĩ đến chuyện Ôn Hành Viễn thờ ơ với cô ta, hơn nữa, còn không giấu giếm mà giới thiệu cô là bạn gái anh, khóe miệng Si Nhan cong lên. Nụ cười ấy tươi sáng như ánh dương, mang đến vẻ ấm áp cho đêm đông, khiến Ôn Hành Viễn bất giác nheo mắt lại. Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, trên khuôn mặt ngây ngô cũng hiện lên nụ cười như vậy.
Nụ cười ấy, thật sự là lâu lắm rồi.
Ôn Hành Viễn cúi đầu, nhìn vào đôi mắt nồng đậm ý cười của cô, “Ngày mai anh phải về thành phố S rồi, anh cũng phải có mặt ở tiệc tổng kết cuối năm của Hoa Đô. Em có muốn đi cùng anh không?”
Thân là người ra quyết sách của Hoa Đô, ở bữa tiệc tổng kết nào anh cũng phải có mặt. Biết lúc này cô không tiện về thành phố S cùng anh nhưng Ôn Hành Viễn vẫn thử dò hỏi. Đương nhiên, anh không muốn chiếm hết thời gian của cô. Trên phương diện khác, mấy năm qua, bất kể là tiệc xã giao nào thì cũng chỉ có trợ lý Trương Nghiên đi cùng anh, giờ có cô bên cạnh, tất nhiên là anh muốn cô kề bên mình.
Người ta đều nói, lòng ham hư vinh của phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, thật ra, đàn ông còn hơn thế.
“Ngày mai bố em lên đây rồi, em không đi cùng anh được đâu. Mấy ngày sau đi được không?” Si Nhan biết anh đang nghĩ gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi, không muốn anh mất vui.
Câu hỏi cùng với giọng nói mềm mại mà có chút rụt rè khiến Ôn Hành Viễn hơi áy náy. Đôi mắt đen láy ẩn hiện ý cười, anh nhìn cô và gật đầu.
Si Nhan mỉm cười, rút tay ra, thân mật ôm cánh tay anh.
Ánh đèn đường vàng vọt, sắc tuyết trắng, hai cái bóng được kéo dài bất tận. Trong đêm tĩnh lặng, lắng nghe nhịp tim của nhau, ngay lúc này, Si Nhan cảm thấy yên bình cách lạ kỳ.
Quen anh gần mười một năm, cô ỷ lại vào anh từ lúc nào chẳng hay, cũng vô cùng tin tưởng anh. Bốn năm trước, cô trốn tránh sự thật, co mình trong một góc vô phương hướng, càng không biết cuộc sống sau này phải tiếp tục như thế nào. Chính là Ôn Hành Viễn đã dắt cô ra khỏi bóng tối đáng sợ đó.
“Tiểu Nhan, không có ai sống mà được suôn sẻ cả, em tự hành hạ mình như vậy thì dì Hạ sẽ về sao?” Anh xoa đầu cô, tiếng nói dịu dàng, ánh mắt bình tĩnh, mang theo sức mạnh khiến người khác yên tâm.
Nước mắt tưởng rằng đã cạn thì lại như đê vỡ, trào ra như nước lũ thấm ướt áo sơmi của anh, bóp nghẹt trái tim anh. Si Nhan khóc nức nở trong lòng anh, thì thào gọi “Mẹ.”, khóc đến khi kiệt sức thì mới ngủ thiếp đi.
Khi đó, cô ngủ liền ba ngày ba đêm.
“Tiểu Nhan, nghe nói trấn Đại Nghiên rất đẹp, không khí cũng trong lành hơn ở đây. Mấy năm nay anh đều ở nước ngoài, ngày nào cũng gặp người Tây, mắt cũng mệt rồi, em cùng anh đến đó được không?” Ôn Hành Viễn đứng cạnh cô, dò hỏi.
Si Nhan nhoài người lên lan can ban công, ánh mắt vô hồn, một lúc sau mới khẽ nói: “Được.”
Ôn Hành Viễn nắm tay cô, lòng bàn tay anh rất ấm, truyền nhiệt cho bàn tay nhỏ bé của cô, mà trái tim cô, cũng bình yên theo. Khẽ siết tay lại, những ngón tay lạnh ngắt của cô khiến trái tim anh run lên, ánh mắt hiện vẻ xót xa. Từ đó về mấy năm sau, mỗi lần nắm tay nhau, cái cảm giác lạnh lẽo ấy vẫn chưa bao giờ mất đi, như thể muốn nhắc anh rằng, trái tim cô vẫn đang lạnh. Cũng từ khi đó, Ôn Hành viễn đã quyết định, bất cứ lúc nào, bất cứ khi nào, anh cũng phải ở bên cạnh cô.
Đi nửa tiếng, Si Nhan bắt đầu giậm chân. Ôn Hành Viễn mím môi cười, nhìn cô, “Lạnh à?”
Si Nhan cười, gật đầu, thấy anh vẫy tay gọi taxi thì vội chạy theo.
Trở về nhà, Si Nhan đột nhiên hơi thấy bối rối, muốn về phòng ngủ nhưng lại không biết nên mở miệng hỏi anh có muốn đi nghỉ không thế nào. Định để anh ngủ ở phòng khách, nhưng lại cảm thấy, đã phát sinh quan hệ rồi mà còn làm thế thì đúng là lắm chuyện. Nghĩ ngợi một hồi, cô quyết định nằm trên salon xem TV, chờ anh hạ lệnh sau vậy.
Ôn Hành Viễn nói chuyện điện thoại với Trương Nghiên xong đi ra, liền thấy Si Nhan đang ôm con chuột túi bông, dáng vẻ mơ mơ màng màng.
Đó là con chuột túi làm quà Giáng Sinh, do anh mua từ Mỹ về. Cũng hết cách, chỉ tại lão phật gia không muốn gì cả, cứ nằng nặc đòi thứ đó. Ôn Hành Viễn tìm ở rất nhiều cửa hàng, vất vả lắm mới tìm được một con thú bông đáng yêu như thế.
Lúc ấy, Si Nhan còn đang ở Cổ Trấn, nhận được quà thì cực kỳ sung sướng, vội vàng gọi điện cho anh. Sự hưng phấn đó khiến Ôn Hành Viễn cảm thấy, đừng nói là phải đi mấy con phố, cho dù có gãy chân thì cũng đáng lắm. Lúc từ Mỹ về, thấy nó có ở nhà, anh cười híp mắt. Hành lý cô đem theo không nhiều, ấy vậy mà lại có con thú bông to đùng này, đúng kiểu như trẻ con mang đồ chơi theo.
Ôn Hành Viễn lấy con chuột túi ra, đặt lên ghế rồi vỗ nhẹ vào mặt cô, “Lên giường ngủ, ngủ ở đây bị cảm mất.”
Si Nhan ậm ờ, rụi rụi mắt, quỳ ngồi trên salon, mơ màng đưa hai tay về phía anh, “Anh bế em đi...”
Gương mặt tuấn tú đầy ý cười dịu dàng, anh cúi người bế cô lên, cố tình trêu tức, “Nặng quá...”
Cánh tay cô ôm chặt cổ anh, cô nghiêng đầu dựa vào ngực anh, khóe môi nhếch lên, “Giờ mới chê em nặng, muộn quá rồi...”
Ôn Hành Viễn khẽ cười, cúi đầu hôn lên trán cô rồi đưa cô về phòng.
Trong bóng tối, Si Nhan gối đầu lên cánh tay anh, bị vây trong hơi thở ấm áp của anh, lại cảm thấy bàn tay đặt bên hông cô rất nóng.
“Tiểu Nhan?” Anh nhẹ giọng gọi cô, thu cánh tay lại, áp sát vào người cô, rồi nụ hôn dịu dàng đã rơi xuống môi cô.
Si Nhan nhắm mắt lại, để yên cho anh hôn lên khuôn mặt, đôi mắt của mình, sau đó là bầu ngực mềm mại...
...
“Tiểu Nhan, lấy anh nhé, năm nay ấy.” Ân ái qua đi, Ôn Hành Viễn ôm cô, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô.
“Không kịp rồi, còn hai ngày nữa là hết năm nay.” Si Nhan từ từ nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực anh.
Ôn Hành Viễn cười, hôn lên tóc cô, “Đây là từ chối hả?”
Si Nhan không lên tiếng, chỉ nhích lại gần anh, nhẹ nhàng hôn một cái lên ngực anh rồi một lúc sau mới hỏi: “Đây mà là cầu hôn hả?”
Nụ hôn khẽ khàng trước ngực này, quả là ngọt ngào không nói lên lời. Khẽ vuốt mái tóc dài của cô, Ôn Hành Viễn nhắm mắt lại, khóe miệng gợn lên một nụ cười say lòng người.
Chiều ngày hôm sau, Ôn Hành Viễn trở về thành phố S.
Bà Ôn vừa thấy con trai về một mình thì có chút thất vọng, nhưng lại nghe Ôn Hành Viễn nói khoảng mùng ba mùng bốn sẽ đưa Si Nhan về ra mắt mẹ chồng tương lai, bà cười không khép miệng lại được. Mà vừa nói xong, bà đã bận bịu đi chuẩn bị mấy thứ, nói là để đón con dâu tương lai. Nhìn mẹ tươi cười, tâm tình Ôn Hành Viễn cũng tốt lên nhiều.
Buổi tối, anh có mặt tại bữa tiệc với cương vị tổng giám đốc, vẫn như mọi năm, bạn gái đi cùng là Trương Nghiên. Các nữ nhân viên chủ động mời anh khiêu vũ, anh lịch thiệp vươn tay ra chứ không hề từ chối. Xong xuôi, khi không còn việc gì cần, anh mới lặng lẽ rời đi.
Hôm nay là ngày hai mươi chín, Si Hạ cùng Si Nhan và bố đi thăm mẹ. Một nhà bốn người phải đoàn viên bằng cách tang thương nhất. Si Nhan cố gắng không khóc, kéo cánh tay bố, cô rưng rưng cười nói: “Mẹ, đến Tết rồi, mọi người đến thăm mẹ đây.”
Si Hạo vỗ vỗ tay cô, quay đầu đi lau mắt, lúc sau mới thấp giọng nói: “Ngọc Mai, Tiểu Nhan về rồi, bà yên tâm nhé.”
Si Hạ đứng cạnh bố, cầm bàn tay khô héo của ông, ánh mắt thâm trầm rơi lên bức ảnh chụp của mẹ, không nói câu nào.
Đêm giao thừa, Si Nhan cùng bố ở nhà Si Hạ làm sủi cảo.
“Tiểu Nhan, em gói cái gì đấy?” Si Hạ nhìn cái sủi cảo hình thù quái dị, chuẩn bị tinh thần đả kích cô.
Si Nhan cười hì hì, “Sủi Cảo họ Si. Đẹp không?”
Si Hạ nhịn cười, đưa ngón tay dính đầy bột quệt lên chóp mũi cô, “Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn không biết gói sủi cảo? Cẩn thận mẹ chồng em không cho vào cửa, đến lúc đấy Hành Viễn cũng không giúp em được đâu.”
“Bố...” Si Nhan chu miệng, léo nhéo xin trợ giúp từ bố, “Anh bắt nạt con.”
Si Hạo nhìn hai đứa con trước mặt, nở nụ cười ôn hòa hiền lành.
Sinh mệnh, lúc sắp mất đi lại càng thêm quật cường, cuộc sống, trong những tháng ngày bình yên lại khẳng định sự bất diệt.
Si Nhan đã từng nghĩ, chỉ có yêu cuồng si mới không uổng công yêu nhau, nhưng, khi Ôn Hành Viễn đứng cạnh cô, cô chỉ thầm nghĩ muốn nắm thật chặt từng giọt hạnh phúc nhỏ xuống mỗi giây mỗi phút. Thế sự biến chuyển khôn lường, tính mạng có khi cũng không nằm trong tầm tay mình, nhưng còn cuộc sống, mình có thể tự sức cố gắng để thêm ấm áp.
Mùa đông năm nay, trái tim Si Nhan rốt cuộc cũng không còn lạnh nữa rồi.