Gạt mạnh tay Trương Nghiên ra, Đường Nghị Phàm như phát điên, lao đến cạnh Quý Nhược Ngưng rồi ôm cô vào lòng, run rẩy siết lấy cơ thể đã mềm nhũn. Anh cảm thấy da cô rất lạnh, như thể cả người đã không còn độ ấm nào nữa.
Trên người anh cũng dính máu, anh không biết cô bị thương ở đâu, lúng túng lột áo vest của mình bọc lấy cô. Thấy cơ thể cô ngày càng lạnh, nỗi sợ hãi chiếm đầy tim anh, anh ôm chặt Quý Nhược Ngưng, cảm nhận nỗi bất lực trước nay chưa hề có, anh khàn giọng gọi cô, “Nhược Ngưng, Nhược Ngưng...Em tỉnh lại đi...Nhược Ngưng...”
Quý Nhược Ngưng nằm yên trong lòng anh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thần sắc vẫn thản nhiên như thể không để tâm đến tiếng gọi tuyệt vọng của anh.
“Nhược Ngưng...Em đừng làm anh sợ...Nhược Ngưng...” Anh nắm chặt tay cô, áp lòng bàn tay cô vào má mình, tầm mắt mơ hồ, xung quanh dần tối đi, thoang thoảng nghe thấy đâu đó tiếng thở nặng nề. Anh ôm cô, giọt nước mắt chậm rãi lăn xuống, rồi rống lên thất thanh gọi xe cấp cứu...
Trong phút chốc, Si Hạ cũng lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy phó thị trưởng Lương ra, chạy đến chỗ Ôn Hành Viễn, nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh anh. Nhìn những vết máu loang lổ trên người anh, bàn tay Si Hạ vừa giơ ra đã dừng giữa không trung, không dám động đến vết thương trên người anh.
“Hành Viễn...Hành Viễn...” Vừa gọi, Si Hạ vừa cởi áo vest, cố gắng bưng lại vết thương đang chảy máu của Ôn Hành Viễn, song hoàn toàn vô ích. Máu chảy ròng ròng xuống, không thể cầm được, nhanh chóng thấm ướt cả chiếc áo vest của Si Hạ. Cả người Ôn Hành Viễn lúc này đã đầm đìa máu đỏ.
“Gọi cấp cứu, mau lên...” Si Hạ gào lên với đám người bu xung quanh, nhận lấy chiếc áo không biết ai đưa cho mà bịt vết thương của Ôn Hành Viễn.
Nghe thấy tiếng la hét của Si Hạ, rốt cuộc Đường Nghị Phàm cũng trấn định được, vội vàng hỏi: “Hành Viễn thế nào rồi, Si Hạ?”
“Mình không biết, đừng hỏi mình...” Ánh mắt Si Hạ trầm xuống, nhìn vết thương đang đổ máu của Ôn Hành Viễn, anh vô cùng lo lắng. Trước nay anh đều rất trầm ổn, tỉnh táo, nhưng lúc này lại vô cùng bất an, ngay cả giọng nói cũng hơi run rẩy.
Tình cảnh của bốn năm trước như những mảnh vụn giờ được chắp ghép lại, hiện rõ mồn một trước mắt. Máu đỏ bao lấy mẹ, anh quỳ rạp trước mặt bà, ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của bà, kêu gào thất thanh chỉ một câu “Mẹ.”. Nhưng, bà không tỉnh lại nhìn anh lấy một cái, mà đã ra đi vĩnh viễn, mãi mãi ngủ say ở thế giới bên kia...
Chỉ riêng với điều này, lòng anh đã đau như cắt. Anh nắm chặt tay phải của Ôn Hành Viễn, cố gắng nhắc mình phải tỉnh táo nhưng vẫn không kìm được tiếng kêu khàn khàn, “Hành Viễn, cố lên, cậu không thể bị làm sao được, Tiểu Nhan còn đang chờ cậu...Hành Viễn...”
Hốc mắt anh đỏ hoe, trong lòng rất căng thẳng, thấy Ôn Hành Viễn nằm im không phản ứng, anh mơ hồ đưa tay che mặt, vừa nhúc nhích đã chuệnh choạng ngồi phịch xuống đất, thật sự bất lực.
Ngay lúc Si Hạ ngã ngồi xuống, Đường Nghị Phàm đau khổ nhắm hai mắt lại, dường như có một con dao dài đang đục khoét tim anh. Anh mím chặt môi, không thể nói được một câu nào.
Trong lúc bối rối, có người nào đó đã gọi xe cấp cứu. Chẳng mấy chốc xe cấp cứu đã đến, nhân viên y tế vội vã xuống xe, Trương Nghiên mới tỉnh táo lại liền dẫn họ đến chỗ Ôn Hành Viễn và Quý Nhược Ngưng. Vì tình huống khẩn cấp, hai người được sơ cứu trước, còn hai chiếc xe khác đưa những người bị thương đi.
Thoáng chốc, công trường hoàn toàn nhốn nháo, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc và tiếng kêu rên. Ngoài Ôn Hành Viễn và Quý Nhược Ngưng, có rất nhiều người bị thương, bao gồm cả người nhào về phía Quý Nhược Ngưng chậm một giây – An Tử Vi. Hình như còn có người chết ngay tại chỗ.
Được cầm máu xong, Ôn Hành Viễn và Quý Nhược Ngưng nhanh chóng được đưa lên xe cấp cứu. Ánh đèn đỏ chói của xe cấp cứu lóe sáng suốt chặng đường đi, tiếng còi rú inh ỏi không ngừng, như đang giành giật từng giây từng phút, chạy đua với thời gian và tử thần.
Bên ngoài phòng cấp cứu, dãy hành lang ồn ào đã khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ còn Đường Nghị Phàm và Si Hạ là đang chìm trong tiếng thở nặng nề.
Cảnh tượng lúc tấm thép rơi xuống lại hiện ra trước mắt. Trương Nghiên nhào về phía anh, Ôn Hành Viễn ôm lấy Quý Nhược Ngưng và cùng gục xuống đất. Hình ảnh cơ thể nhuốm đầy máu của hai người khoét mòn trái tim anh, Đường Nghị Phàm bước đi loạng choạng, sau lưng là bức tường lạnh toát, anh chậm rãi ngồi phệt xuống đất.
Nghĩ đến chuyện tấm thép có thể khiến người ta tan xương nát thịt suýt nữa đè lên người Quý Nhược Ngưng, anh khổ sở đưa tay ôm đầu, đại não hoàn toàn trống rỗng.
Si Hạ ngửa đầu, hít sâu mấy hơi. Mấy ụ máu loang lổ trên quần áo anh trông thật gớm ghiếc. Cảm giác đau nhói cuộn lên từng hồi, anh thấy cả người lạnh toát, run rẩy cố moi điện thoại ra, do dự một lúc rồi mới ấn nút gọi.
Đèn phòng cấp cứu đã tắt, Quý Nhược Ngưng được đẩy ra.
“Vợ tôi thế nào rồi?” Đường Nghị Phàm đứng phắt dậy, vội vàng tóm lấy cánh tay bác sĩ.
“Đừng lo, bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm rồi.” Bác sĩ nhìn vào mắt anh, thở dài một tiếng, “Có điều...Đứa bé mất rồi, rất xin lỗi.”
“Đứa bé?” Đường Nghị Phàm ngây người, mấp máy môi, nước mắt lại lăn dài.
Kết tinh tình yêu của anh và Quý Nhược Ngưng, đứa con đầu tiên của anh, lại bất ngờ lìa đời vào lúc này.
Ghé vào chiếc băng ca, nắm chặt tay Nhược Ngưng, anh đau đến xé lòng.
Anh không biết cô mang thai, anh thật sự không biết. Chẳng trách gần đây cô thèm ngủ, chẳng trách tối qua khi anh muốn cô, cô miễn cưỡng ôm thắt lưng anh, nhẹ giọng nói: “Nghị Phàm, em mệt quá...”
“Xin lỗi em, Nhược Ngưng, anh xin lỗi...” Áp mặt vào lòng bàn tay mềm mại của cô, anh khẩn khoản cầu xin sự tha thứ. Nhưng cô phải tha thứ cho điều gì đây? Có lẽ, chỉ mình anh mới rõ.
Nhìn bóng dáng bất lực của anh, Si Hạ có thể nghe ra được đằng sau tiếng xin lỗi trầm khàn là sự hối hận, là khổ sở, là đau lòng, có lẽ là cả sự uể oải chán chường. Anh không lên tiếng, chỉ đưa tay vỗ vai Đường Nghị Phàm.
Tiếng bước chân gấp gáp phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Si Hạ ngẩng đầu nhìn về phía đầu hành lang, liền thấy khuôn mặt đỏ hồng của Si Nhan, cả người cô đổ đầy mồ hôi.
“Tiểu Nhan...” Trong khoảnh khắc cô suýt vấp ngã, Si Hạ nhanh tay đỡ được, ôm thân thể run rẩy của cô vào lòng.
“Hành Viễn đâu anh? Anh ấy thế nào rồi?” Nắm chặt cánh tay anh, Si Nhan nghẹn ngào hỏi.
Si Hạ kéo cô vào lòng, tay phải khẽ đè đầu cô vào ngực, có gắng để giọng nói của mình bình thường nhất có thể, “Hành Viễn bị tấm thép rơi vào chân, đang phẫu thuật.”
“Thép...thép?” Si Nhan cứng đờ người, mãi sau mới ngước đôi mắt ướt nhèm lên, mờ mịt nhìn vết máu trên áo Si Hạ, tiếng nói như đứt đoạn, “Không thể nào. Mới đây anh ấy còn ổn mà, lúc chiều còn nói em về nhà chờ anh ấy, sao giờ lại bị thương? Anh lừa em, anh lừa em...Nói cho em biết đây không phải là sự thật đi anh, người trong kia không phải anh ấy, không phải anh ấy...” Tâm tình mất khống chế, Si Nhan vừa khóc vừa gào lên với anh.
“Tiểu Nhan, em bình tĩnh đi, nghe anh nói này.” Si Hạ ôm chặt lấy cô, thấp giọng nói, “Không sao đâu, chỉ bị xây xước thôi, là bị thương thôi, không sao đâu, đừng sợ, tin anh đi, không sao, không sao cả...”
Giọng nói trầm thấp như ẩn chứa sức mạnh trấn an cô. Cắn thật mạnh vào mu bàn tay, Si Nhan không dám khóc thành tiếng.
Không thể là anh, không thể là anh. Tại sao lại là anh?
Gần một tiếng trước cô từ nhà đến bệnh viện lấy kết quả, cô đã bị vận mệnh tuyên bố tử hình, sao giờ lại đến lượt anh? Không thể nào...Trái tim điếng lặng vài giây, sau đó như có nghìn mũi dao xoáy vào cơ thể cô, lồng ngực nhói đau khiến cô không chịu được, vùi mặt vào lòng Si Hạ, co rúm lại như một đứa trẻ. Cô đang sợ mất Ôn Hành Viễn. Một lúc sau cô mới gào khóc, tiếng nói không rõ ràng: “Không thể tàn nhẫn như thế...Không được...Hành Viễn...Hành Viễn...”
Nhắm mắt lại, nỗi đau không tên cuộn trào trong lòng, Si Hạ cắn chặt răng, vỗ lưng cô an ủi: “Đừng sợ Tiểu Nhan, Hành Viễn không sao đâu, cậu ấy biết em đang đợi cậu ấy mà...”
Anh cũng sợ, anh cũng rất sợ.
Bốn năm trước, mẹ anh không thể ra khỏi phòng giải phẫu, bốn năm sau, Ôn Hành Viễn được đưa vào trong đó, nhìn thấy màu máu đỏ tươi trên người Ôn Hành Viễn, anh sợ hãi hơn bất kỳ ai khác.
Tại sao ông trời lại nhẫn tâm đến vậy? Vận mệnh lại tạo ra một bước chuyển mà họ không thể chịu nổi. Anh trông chờ đèn phòng phẫu thuật có thể mau tắt, nhưng, anh lại sợ khi nó tắt đi. Nếu như, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu như, nếu như tính mạng Ôn Hành Viễn cũng tắt như ngọn đèn đó, không chỉ là Si Nhan mà ngay cả anh cũng không chịu nổi.
Thời gian trôi qua chậm rì từng giây một, Ôn Hành Viễn đã được đưa vào phòng giải phẫu tròn năm tiếng. Ngoài bà Ôn vẫn chưa biết chuyện, người nhà họ Ôn đều đã đến. Ôn Phỉ Văn đang ở văn phòng của viện trưởng, Ôn Hành Dao túc trực bên ngoài phòng phẫu thuật, không rời một bước.
Si Nhan dựa vào lòng Si Hạ, ánh mắt vô hồn. Cảnh tượng khi mẹ được đưa vào phòng cấp cứu lại hiện lên trong đầu cô. Khi đó, khi cô chạy đến nơi thì cũng nhìn thấy Si Hạ cả người đầy máu. Hôm nay, mọi chuyện lại như tái diễn, không có gì khác biệt, người nằm trong đó đều là người cô yêu thương.
Cô vùi mặt vào lòng bàn tay, nước mắt nhỏ giọt qua các kẽ hở...
Thì thào gọi tên anh, cô khóc nức nở. Không thể cướp đi người cô yêu được, không thể...Cô không thể chịu được việc không còn anh, cô không chịu được nỗi đau khi mất anh, đó là người cô yêu, là người đàn ông đã hẹn đến tháng Sáu sẽ cưới cô làm vợ, đó là Ôn Hành Viễn đã yêu cô mười một năm...Anh từng nói vĩnh viễn không rời xa cô, anh từng nói mãi mãi không chia lìa...Anh từng đồng ý với cô, từng đồng ý rồi mà...
“Hành Viễn...Em yêu anh mà...” Thân thể cô dần trượt khỏi vòng tay Si Hạ, Si Nhan quỳ rạp xuống nền đất lạnh căm. Lúc này, cô mới nói ra lời yêu chôn sâu tận đáy lòng.
Cửa phòng giải phẫu mở ra, y tá vội vàng bước đến, “Xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân?”
“Tôi, tôi là anh trai cậu ấy.” Ôn Hành Dao đứng thẳng dậy, lao đến trước mặt y tá và hỏi: “Em trai tôi thế nào rồi?”
Đôi mắt cô y tá giăng đầy tơ máu, xem ra khá mệt mỏi, “Bệnh nhân mất máu quá nhiều, tình hình cấp bách mà lượng máu nhóm A của bệnh viện không đủ...”
“Lấy của tôi đi, tôi nhóm máu A.” Si Hạ để kệ Si Nhan đang quỳ dưới đất, vội vàng bước đến, cởi bỏ cúc tay áo.
“Anh à, anh nên đi xử lý vết thương trên người đi đã.” Cô y tá nhìn vết thương trên cánh tay anh, hơi nhíu mày.
“Đừng lo, lấy máu trước đi.” So với tình hình nguy cấp của Ôn Hành Viễn, vết thương trên người anh thật sự không đáng gì.
“Lấy của tôi trước đi.” Ôn Hành Dao xắn tay áo, quay đầu nói với Si Hạ: “Cậu đi xử lý vết thương đi.”
“Bị thương thế này không chết được.” Si Hạ hơi mất tỉnh táo, quay đầu lạnh lùng nói với y tá: “Tận dụng thời gian.”
“Cả hai cùng đi theo tôi.” Y tá rảo bước đi trước, Ôn Hành Dao và Si Hạ theo ngay sau.
Sau đó, khi viện trưởng đến, có thêm hai bác sĩ vào phòng phẫu thuật, rồi tất cả yên tĩnh trở lại.
Đêm tối trở nên dài đằng đẵng hơn bình thường. Ôn Hành Viễn đã vào bên trong rất lâu, Si Nhan vẫn ngồi im, trái tim ngày càng lạnh.
Nhớ lại những chuyện với Ôn Hành Viễn, nước mắt cô lại giàn giụa.
Năm cô mười sáu tuổi, Si Hạ dạy cô đi xe đạp, khi cô ngã sấp xuống đường, chính là anh đã đỡ lấy cô. Khi cánh tay rắn chắc của anh ôm cô vào lòng, mùi hương đặc biệt đầy chất nam tính của anh phả vào mặt cô, cô cứng đờ người, cho đến khi Si Hạ kéo cô lại, cô mới chợt định thần.
Trừ bố và anh trai ra, anh là người đàn ông đầu tiên ôm cô.
Sinh nhật mười tám tuổi, anh tới rất đúng hẹn, đeo một chiếc vòng bạch kim vào tay cô, cúi đầu hôn lên trán cô, “Sinh nhật vui vẻ, công chúa nhỏ.”
Trừ bố ra, chưa có ai hôn cô, anh là người đầu tiên.
Một tháng cùng năm ấy, anh ra nước ngoài. Trên đường ra sân bay, vì tránh xe nên Si Hạ bị va chạm nhẹ, trong một khắc chân phanh bị giẫm mạnh xuống, ở phía sau xe, anh nghiêng người ôm cô vào lòng, đôi môi anh khẽ lướt qua cánh môi mềm của cô. Cảm giác tê dại khiến cô vô cùng bối rối, luống cuống dời khỏi vòng tay anh, không dám liếc nhìn anh lấy một cái.
Đó là nụ hôn đầu tiên của cô, bất ngờ đã dành cho anh.
Tháng Chín năm đó, cô bước vào cánh cổng đại học, quen được chàng trai tuấn tú Hàn Nặc, hai người rơi vào bể tình. Từ đó, cô cũng dần quên anh.
Năm sau đó, anh trở về, rồi lại đi. Còn đang say men tình, cô không hề nhìn thấy nỗi đau trong mắt anh, còn anh, đã khắc sâu nụ cười hạnh phúc của cô vào tim.
Hai mươi hai tuổi, khi biến cô đột nhiên xảy ra, anh đã trở về. Khi cô khóc đến mức mệt nhoài, cô ngủ say trong lòng anh, một lần nữa, cô đã để lỡ ánh mắt thâm tình của anh.
Năm nay hai mươi sáu tuổi, cô sống lại từ trong đau thương, bước ra khỏi bóng ma của thất tình, toàn tâm toàn ý giao phó cho anh, từ thân xác đến trái tim, không hề giữ lại gì.
Bất giác, mười một năm đã trôi qua, mặc dù anh không phải là người yêu đầu của cô, nhưng cô vẫn cùng anh trải qua rất nhiều cái gọi là lần đầu. Cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, cả lần đầu...thể xác và tình yêu giao hòa...
Thì ra, là anh, vẫn luôn là anh.
Thì ra, có duyên, thật sự có duyên.
Thì ra, vốn là như thế, mãi là như thế.
Nước mắt đã khô cạn, Si Nhan nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Hành Viễn, bất luận thế nào, chúng ta vẫn mãi yêu nhau, vĩnh viễn không xa nhau, vĩnh viễn không chia lìa...”
Đêm tối như đang thong thả trôi đi trong nỗi dày vò đau đớn, lúc trời tờ mờ sáng, đèn phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng vụt tắt.
Trong khoảnh khắc Ôn Hành Viễn được đưa ra, không biết là giọng ai hỏi tình hình của anh. Trong lúc hoảng hốt, cô nghe bác sĩ nói mà như trút được gánh nặng: “Đúng là trong họa còn có phúc, phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi, có điều, cậu ấy cần được nghỉ ngơi, nếu như không có gì bất ngờ, tối nay sẽ tỉnh lại thôi.”
Qua giai đoạn nguy hiểm? Qua giai đoạn nguy hiểm. Chỉ cần một câu này thôi là đủ rồi, vậy là đủ rồi.
Sợi dây căng cứng trong lòng đã trùng, trước mắt tối sầm, Si Nhan chậm rãi ngã xuống.