Chuyện Từ Hách Quân và Hoàng Thượng Dung ở chung, cũng không gạt được mọi người lâu, bởi vì họ không chỉ một lần lúc đi mua sắm cuối tuần trùng hợp gặp đồng nghiệp, giữa hai người còn có một cái xe đẩy trẻ con, hơn nữa theo nguồn tin đáng tin cậy của nhân sự, Từ Hách Quân đã dọn nhà, địa chỉ mới vừa hay trùng với địa chỉ Hoàng Thượng Dung.
Từ Hách Quân cũng không định gạt mọi người, nhưng cũng không có ý định phát biểu gì về chuyện này, nội bộ nhân viên Cạnh Tường, đại bộ phận đều biết Hoàng Thượng Dung, hắn chỉ có thể cảm ơn mọi người đã quan tâm, hai người họ hiện tại đang yêu nhau.
“Không nhìn ra đâu nhé! Hoàng Thượng Dung vậy mà ăn luôn Từ Hách Quân!”
“Hơn nữa còn mua một tặng một, mua ông xã, tặng kèm con trai!”
“Vậy mà cô ấy cũng muốn sao!”
“Người ta là nữ cường nhân mà! Mơ mộng cũng phải khác người bình thường chứ.”
“Nói vậy, người được lợi không phải là Từ Hách Quân?”
“Sao lại nói thế?”
“Hoàng Thượng Dung mặc dù nhiều tuổi hơn, có điều bảo dưỡng tốt, dù sao sau này chỉ cần đèn tắt, thì phụ nữ ai chẳng như ai! Nhưng mà ngoài cái này ra, đổi lại Từ Hách Quân có thể bớt được năm phấn đấu đấy! Cậu xem, có người giúp anh ta chăm sóc con, không gì tốt hơn, hơn nữa, Hoàng Thượng Dung thu nhập cao hơn anh ta, chức vị cũng cao hơn anh ta, còn có một đống nhà chờ anh ta, kháo, đổi lại là tôi, tôi cũng không cần mặt mũi, làm tiểu bạch kiểm để Hoàng Thượng Dung nuôi luôn!”
“Nhưng Từ Hách Quân tự mình cũng rất cố gắng mà, anh ta sẽ không làm tiểu bạch kiểm đâu!”
Từ Hách Quân trước đây là ông ba phải gặp ai cũng tươi cười, hòa thuận với tất cả mọi người, mà sau khi hắn nhảy n cấp lên thẳng ghế giám đốc, tính tình vẫn tốt như vậy, chỉ có điều, dần dần ở chung lâu, mọi người cũng cảm giác được hắn không vô hại hiền lành như ngoài mặt, trái ngược với tính cách như quả bom của Hoàng Thượng Dung, nổ xong là thôi, Từ Hách Quân càng khó nắm bắt hơn, không ai biết được hắn đang nghĩ gì.
Mà vì hắn đã ở trong tầng dưới thời gian dài, yên lặng quan sát mọi người mọi việc xung quanh, rèn luyện nên khả năng đọc được ánh mắt và hiểu được dùng người, nếu nói hắn sẽ không đối nghịch người khác, không bằng nói, chẳng ai dám trêu chọc hắn, vì hắn có sở trường là làm người khác chịu ơn mình, đồng thời cũng nắm bắt nhược điểm của người khác.
“Nói không sai, nhưng, tính cách như nữ hoàng đế, Từ Hách Quân ôn hòa vậy không phải bị bắt nạt suốt sao?”
“Vì cuộc sống, vì con trai, phải nhẫn!”
Từ sau khi Hoàng Thượng Dung và Từ Hách Quân càng lúc càng thân mật, Từ Hách Quân cũng rõ ràng thay đổi, không chỉ thăng chúc, tiền lương cũng nước lên thì thuyền lên, người cũng càng ngày càng có khí phái, cho dù trên người, không còn khổ sở mà mặc hàng thùng hay hàng rẻ tiền nữa, nhưng gần đây nhìn hắn, không chỉ xuân phong đắc ý, mi tâm còn có luồng quý khí, có cái gì cần trang trọng thì sẽ trang trọng hết sức, không hề có chút nào giống cách sống không thưởng thức ngày trước. Mọi người đều bảo, lần này Từ Hách Quân vớ được bảo vật rồi, đơn giản là vớ bở luôn, Hoàng Thượng Dung tuy rằng hung hãn, không chừng còn có số vượng phu, hơn nữa không chỉ vượng, mà là siêu vượng!
Những lời này rơi vào tai bạn gái cũ Tô Tiểu Đại, thật đúng là vô cùng vô cùng khó chịu, như thế có khác gì nói, Từ Hách Quân với cô thì tuyệt không hạnh phúc, chỉ có cùng với Hoàng Thượng Dung mới vui vẻ.
Nhưng có lẽ là tính cạnh tranh của phụ nữ nổi lên, cô ta không tin.
Đổi lại cho cô ta gặp Từ Hách Quân muộn hơn một chút, gặp hắn muộn hơn một chút, cô mới không ngu ngốc mà bỏ rơi cục thịt béo trước mắt này. Ở bên Ông Dục Kiệt, mặc dù rất thỏa mãn mong muốn hưởng thụ vật chất của cô, nhưng, hắn ta chỉ quan tâm chính mình, dịu dàng săn sóc chỉ xuất hiện lúc theo đuổi cô ta thôi, cưa được rồi, thì không biết quý trọng nữa!
Sớm biết vậy, cô thà tình nguyện ở lại bên cạnh người tiết kiệm đến keo kiệt Từ Hách Quân, tuy sẽ khổ hơn một chút, nhưng ít ra, an toàn hơn.
Nếu bây giờ bạn gái chính thức của Từ Hách Quân đã xa tận chân trời, vậy cô ta ở gần ngay trước mắt có cơ hội rồi! Người ta nói, đàn ông khó quên nhất là bạn gái cũ, huống chi cô ta trẻ tuổi hơn Hoàng Thượng Dung, có lẽ có cơ hội.
Thư kí của Từ Hách Quân hôm nay xin nghỉ ốm nửa buổi, cô ta liền xung phong nhận làm thay công việc của thư kí giám đốc, tiếp đó, nên lộ thì lộ, nên uốn éo thì uốn éo, cô ta làm như chốn không người toàn thân thi triển tư thế, nhưng Từ Hách Quân không biết là cố ý nhìn như không thấy hay không thèm nhúc nhích, vẫn không có phản ứng gì.
Cho đến tận trước khi tan làm…
“Giám đốc, không biết tối nay anh có rảnh không?”
“Hôm nay anh sẽ về đúng giờ, trong nhà có việc, có chuyện gì không?” Từ Hách Quân vội vàng xử lý tài liệu trong tay, nên không ngẩng đầu, hỏi thẳng.
“Vậy mai?”
“Mai?” Cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu nhìn kĩ cô ta. “Có chuyện gì sao?”
“Vâng… Em có một vài việc, muốn nói với anh…” Tô Tiểu Đại cúi đầu, không rõ vô tình hay cố ý vuốt tóc mai ra sau tai, lộ ra một chiếc khuyên tai dài bạc màu lam, đó là một trong những món quà hắn tặng.
Từ Hách Quân mím môi, cảm giác được ý đồ của cô ta, nhưng hắn cũng không vạch trần, hắn không phải loại người hẹp hòi đấy.
“Có chuyện gì, em có thể nói ngay bây giờ.”
“Ở đây, có lẽ không tiện lắm.”
“…Nếu như phòng làm việc cũng không tiện, anh không cho nơi khác sẽ tiện hơn.”
Oán khí bị làm ngơ tích lũy từ trưa đến giờ đã đến giới hạn, cô ta cũng không chịu được nữa.
Tô Tiểu Đại tới gần hắn, to tiếng nói với hắn: “Từ Hách Quân, rốt cuộc anh có hiểu em đang nói cái gì không?”
“Anh hiểu.”
“Vậy mà anh còn từ chối em!”
“Tiểu Đại, anh không phải là loại đàn ông thích thù dai, nhưng anh đối với tình cũ cũng không có thói quen lưu luyến.”
Một câu nói quá thẳng thừng, Tô Tiểu Đại không ngờ được người bình thường mặt cười cười vậy mà có thể nói lời ác độc như vậy.
“Dù sao, anh và Hoàng Thượng Dung yêu nhau cũng chỉ là vì cô ta chăm sóc được anh, hôm nay cô ta mà không có gì cả, căn bản anh đá cũng không đá được cô ta đi!”
“Không sai.” Hắn hiếm có lúc trả lời nghiêm túc, lại trầm giọng, áp suất xung quanh cũng thấp xuống. “Người sợ cô ấy bỏ đi, là anh.”
“Nói vô ích, nếu như cô ta không có khả năng nâng đỡ anh, anh sẽ không được trọng vọng như bây giờ.”
“Tiểu Đại, anh cứ một mình như thế, sẽ không có gì cả, chỉ có Thượng Dung mới có thể khiến cho anh biết mình muốn làm gì, cần làm gì, cô ấy có những thứ anh thiếu, mà đó không phải là thứ cô gái nào cũng có, em nói đúng, anh không thể không có cô ấy, nhưng không phải về vật chất, mà là tinh thần. Anh không thể mất cô ấy.”
“Vớ vẩn! Chẳng qua anh là thằng nghèo kiết xác không có một cái gì, anh cho anh là ai? Tôi muốn dạng đàn ông nào mà không có?” Đứng trước sự dụ dỗ rõ như ban ngày của cô ta mà hắn còn bất động như núi, quên đi! Tô Tiểu Đại cô cũng không phải thiếu đàn ông, cô đã nguyện ý cho hắn một cơ hội, Từ Hách Quân còn phải thầm vui sướng ấy.
Cô ta thu dọn đồ của mình, trước khi xoay người rời phòng làm việc của giám đốc, còn nói: “Tôi thấy tám phần là vì anh thực ra thích đàn ông, mới có thể yêu được cái dạng nam nhân bà như Hoàng Thượng Dung!”
Từ Hách Quân cười khổ. Hóa ra mọi người xem hắn và Thượng Dung vậy sao!
Thượng Dung yêu hắn, hẳn cũng bị người ta nói lời không dễ nghe, hắn biết, cho nên hắn cũng cố gắng bảo trì khiêm tốn, nếu như có thể cưới Thượng Dung về sớm một chút, lời ra tiếng vào cũng ít hơn thôi! Ừm… Hắn cũng muốn cưới Thượng Dung thật nhanh, có điều, hắn phải luyện cho da dày hơn chút đã.
Nếu như cô biết hắn là cậu chủ nhà họ Từ, con trai duy nhất của Từ Ánh Chương, có thể nào sẽ chặt chân hắn, ném xác xuống bờ sông không?
Rất có khả năng là sẽ.
Ăn cơm xong, Từ Hách Quân đang ngồi trong phòng khách chơi rèn trí nhớ với con trai, Hoàng Thượng Dung cầm máy tính xách tay đi ra, cô đang vật lộn với tiền nong trong nhà.
“Trước đợt điều chỉnh nhân sự tiếp theo, lương của anh cộng thêm lương của anh, bán căn hộ này đi, đại khái là đủ bọn mình để ra được một khoản tiền, mua một căn hộ lớn hơn một chút.”
“Sao phải mua căn hộ mới?”
“Anh ngốc quá! Lúc em mua nhà này là để một người ở, chỉ có một phòng ngủ, lại không lớn, Hạo Hạo lớn lên rồi, cũng phải có phòng riêng, nếu mình có sinh nữa, nhất định sẽ chật! Không nhân bây giờ nghĩ cách luôn, lẽ nào anh định con mình đều ở chen chúc cùng phòng với mình sao?”
Ôm con trai, Từ Hách Quân rất muốn nói cho cô hay, thật ra cô có thể không cần lo nghĩ thế đâu, nhưng nghe cô lên kế hoạch hết rồi, thực sự lại làm cho hắn xúc động.
“Lương hai người chúng ta không thấp, thêm tiền thưởng cuối năm, mình trích một ít, để vào chuẩn bị tiền học hành cho con, còn lại một năm tiết kiệm được một trăm vạn, mười năm nữa, là mình có thể mua nhà ở Đài Bắc rồi.”
“Bảo bối, em muốn sinh mấy đứa?”
“Mình đã có một đứa con trai là Hạo Hạo rồi, con trai làm anh thì tốt, nhưng thực ra em muốn sinh con gái hơn, chúng mình lại sinh thêm hai đứa con gái nhé?”
Hắn đang định mở miệng tán thành, Hoàng Thượng Dung lại tiếp tục bày tỏ nguyện vọng.
“Tính lại thì, không nên sinh hai đứa! Ba đứa con tuy là vừa đẹp, nhưng áp lức lớn quá, mặc dù đến đứa thứ ba nhà nước có trợ cấp, nhưng em không mong anh chịu khổ quá, về sau còn tiền học thêm, tiền học chính của con, nếu chúng nó còn đòi mình cho ra nước ngoài học sâu hơn – trời ơi! Ai, sinh thêm một đứa con gái thôi.”
Từ Hách Quân nghe vậy, đem cô đang chìm trong mơ mộng ôm vào lòng, tựa vào vai cô, hỏi: “Nếu không phải lo lắng về kinh tế, em muốn sinh bao nhiều?”
“Bốn, hai trai, hai gái, vậy cho đông vui.”
Hắn ôm eo nhỏ của cô, bàn tay ấm áp phủ trên bụng cô. “Sinh bốn đứa, vậy khổ em lắm!”
“Cũng phải, thời gian mang thai đúng là rất mệt mỏi! Bụng thì to, móng chân cũng không cắt được, bình thường leo ba bốn năm tầng nhà cũng không sao, lúc có thai một hai tầng cũng không xong… Ai, có điều còn chưa khổ bằng chăm còn, mặc dù có con thì rất vui, có điều, hay là thôi đi! Bốn đứa nhiều lắm, giảm bớt đi, mình sinh một trai một gái, có nếp có tẻ, vậy là được rồi!”
“Bảo bối, lúc sinh con, rất đau phải không?”
“Đương nhiên rồi! Không phải là em nói quá đâu! Bác sĩ cắt mở rộng sản đạo em cũng không còn cảm giác nữa, thực sự là quá…”
Ớ? Xong! Hoàng Thượng Dung lập tức dừng lại, cứng ngắc người quay đầu nhìn Từ Hách Quân. Cô… có phải vừa nãy… nói hớ gì rồi?
Vốn cho là Từ Hách Quân sẽ ngưng trọng sắc mặt, giận dữ thế nào, không ngờ, hắn vẫn cười nhẹ, dịu dàng nhìn cô, còn nhân lúc cô quay đấu, hôn một cái lên mặt cô.
“Nếu đau như thế, vậy mình đừng sinh nữa nhé?”
Hắn phát hiện rồi? Vậy sao hắn không tức giận? Hoàng Thượng Dung lần đầu biết có tật giật mình, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Thật ra, bọn họ đều tiến triển đến bước này rồi, cô cũng nên nói thật với hắn thôi! Nhưng, Hách Quân liệu có cho là cô cố ý dùng con trai để buộc hắn ở bên cạnh không?
Tuy lúc đầu cô mới nhìn thấy một người đàn ông như Hách Quân vụng về chăm sóc cục cưng, cảm thấy thương cảm, muốn hỗ trợ chăm sóc cục cưng, làm trọn một chút trách nhiệm của người mẹ, nhưng thật sự cô không ngờ cô và Hách Quân sẽ được đến như bây giờ!
“Hách, Hách Quân, em có chuyện muốn nói với anh…”
“Chuyện gì?” Hắn nhướng mày, chờ cô nói tiếp.
“Là, chuyện liên quan đến mẹ đẻ của Hạo Hạo…”