Thường Hoằng thì thoải mái rồi, nhưng Chu Tráng Tráng làm sao cũng không ngủ được —— một con gấu Koala to lớn nằm úp sấp trên người, cũng sắp bị đè chết tới nơi rồi.
Chu Tráng Tráng không ngừng uốn éo cơ thể làm cho mình thoải mái tí, nhưng Thường Hoằng lại thò tay vỗ mông nàng cái “bốp”, nhẹ giọng cảnh cáo: “Đừng lộn xộn, ngủ.”
“Tay chân anh đè nặng tôi, tôi ngủ không được!” Chu Tráng Tráng thấp giọng kháng nghị.
“Em muốn tay chân anh đè nặng em, hay là muốn cả người anh đè nặng em?” Thường Hoằng cho Chu Tráng Tráng một cái lựa chọn tiến thoái lưỡng nan.
Trải qua quá trình lựa chọn gian nan, Chu Tráng Tráng lại khuất phục trước dâm uy.
“Chu Tráng Tráng, anh cảnh cáo em, lần sau đừng nghĩ đến việc trước mắt anh đào tẩu.” Thường Hoằng bắt đầu tính toán nợ cũ buổi chiều.
“Rốt cuộc anh làm sao tìm được nhà tôi?” Chu Tráng Tráng nghĩ mãi không ra.
“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.” Thường Hoằng dùng lời này trả lời nàng.
Hoá ra là đem nàng đối đãi như quân địch, Chu Tráng Tráng lệ rơi, nàng là vô tội a.
Đang lúc nói chuyện với nhau, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng ho khan đầy ý nghĩa, nghe âm thanh kia là của ba mẹ Tráng Tráng phát ra, Chu Tráng Tráng nhất thời giống nhìn thấy giải phóng quân, kích động đến chân co giật.
Mẹ vĩ đại đến cứu nàng rồi!
Đang định há miệng kêu cứu, mẹ Tráng Tráng đã giành nói trước: “Tráng Tráng hai con đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi thăm họ hàng nha, cái kia, còn nhiều thời gian mà.”
Còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian!
Chu Tráng Tráng cảm giác như trời lạnh lại bị đổ thêm một thùng nước đá, hoàn toàn lĩnh hội, mẹ phương thức giáo dục này của người cũng quá cởi mở a!
“Nghe thấy mẹ nói không, mau ngủ.” Thường Hoằng ôm Chu Tráng Tráng càng chặt, đem đầu đặt ở sau lưng nàng, cúi đầu cười một tiếng.
“Đó là mẹ tôi, không phải mẹ anh!”
“Đều giống nhau, mẹ em cũng là mẹ anh, mẹ anh cũng là mẹ em.”
“Đầu tôi hơi bị choáng.”
“Chỉ số thông minh thấp thì đều có loại bệnh thế này.”
Chu Tráng Tráng hoàn toàn đầu hàng, cùng với Thường Hoằng giao tranh, tinh thần luôn bị chiếm tiện nghi.
“Mau lên, mau ngủ, nói thêm câu nữa anh liền đem em ăn.” Thường Hoằng vừa nói vừa nhéo lưng Chu Tráng Tráng một cái.
Chu Tráng Tráng lúc này mới hiểu được, cùng Thường Hoằng giao tranh không chỉ có tinh thần thượng bị chiếm tiện nghi, thân thể càng bị chiếm tiện nghi.
Mang theo tâm tình không yên, Chu Tráng Tráng trằn trọc ngủ qua một đêm, ngày hôm sau thức dậy, cổ đau như chặt đứt —— Thường Hoằng cả đêm bắt nàng phải ngủ trên cánh tay hắn.
Thử hỏi cánh tay thường xuyên vận động cứng như thế làm sao có thể so sánh với gối bông mềm mại? Chu Tráng Tráng xoa cổ, trong lòng bừng bừng tức giận, không chỗ bộc phát.
Sau bữa ăn sáng, ba Tráng Tráng cùng mẹ Tráng Tráng liền lôi kéo Chu Tráng Tráng cùng Thường Hoằng đi thăm nhà bà ngoại.
Bà ngoại Tráng Tráng sinh được sáu người con, cả sáu đếu là nha đầu (con gái), mà sáu cô con gái này lại sinh thêm sáu tiểu nha đầu, cho nên mỗi khi ngày lễ ngày tết đến, nhà bà ngoại Chu Tráng Tráng rất náo nhiệt giống như trẩy hội.
Số lượng chênh lệch quá lớn dẫn đến tình trạng âm thịnh dương suy trong gia đình Chu Tráng Tráng, cho nên tình cảnh khi Thường Hoằng xuất hiện chính là các nữ nhân nói chuyện phiếm xem TV đánh bài trong phòng, mà sáu ông con rễ trầm mặc đứng ở ban công, thả từng ngụm khói, thở dài một hơi, lệ rơi từng giọt.
Bởi vì Thường Hoằng thuộc loại gương mặt mới, vừa vào cửa đã bị dì Cả, dì Hai, dì Ba, dì Tư, dì Năm cùng chị họ Cả, chị Hai, chị Ba, chị Tư, chị Năm vây quanh hỏi han không ngừng, mà Thường Hoằng vẫn đối đáp trôi chảy, tương đối được nữ nhân trong nhà hoan nghênh.
Chu Tráng Tráng vừa ăn bánh trôi vừa âm thầm tán dương, lúc trước có rất nhiều người theo đuổi mấy chị họ bị tình cảnh này làm khiếp sợ, trong đó có người còn tè ra quần, nhưng Thường Hoằng cư nhiên có thể trụ vững, đúng là con nhà binh.
Thoát khỏi đám người, Thường Hoằng liền bước đi thong thả đến bên cạnh Chu Tráng Tráng, đoạt viên trôi nước nàng đang định bỏ vào miệng, nhét vào trong miệng mình, nói: “Xem ra vẫn là người trong nhà em biết thưởng thức cao hơn em, đều thích anh.”
“Tôi thấy anh đừng nên đắc ý, như chị họ thứ hai tôi vừa nói, anh theo đuổi tôi hoàn toàn là vận mệnh cứt chó.” (nguyên văn của tác giả nhé)
Kỳ thật, chị họ thứ hai đang nhét năm cái bánh trôi trong miệng, không có cơ hổi cải chính, Chu Tráng Tráng biết nói dối là hành vi không tốt, nhưng vì đối phó Thường Hoằng, thủ đoạn gì cũng có thể được tha thứ.
Thường Hoằng đang ngậm viên bánh trôi trong miệng, nói: “Đúng vậy, quả thật là mệnh cứt chó, Chu Tráng Tráng em chính là cục cứt chó tốt.” (haaaaaa, gậy ông đập lưng ông)
“Anh mới là cứt!” Chu Tráng Tráng đánh trả.
Kết quả giây tiếp theo đã bị mẹ Tráng Tráng từ trong nhà bếp đi ra dùng sống lưng con dao gõ vào đầu: “Con gái con đứa, đừng suốt ngày nói cứt với đái! Thường Hoằng a, mau lại đây, nếm thử thức ăn dì làm đi.”
Hiện tại ngay cả cha mẹ cũng giúp đỡ Thường Hoằng khi dễ chính mình, Chu Tráng Tráng tức giận đến khó thở, cuối cùng chạy vội ra ban công, chuẩn bị gọi điện tố khổ với Đồng Ý —— Đại Kiều đã muốn làm phản, không thể lại tin tưởng.
Đang tìm số điện thoại Đồng Ý, bỗng nhiên có tin nhắn đến, mặt trên hiện tên làm cho Chu Tráng Tráng nheo mắt —— Hải Nhĩ.
Tin nhắn không vài chữ —— Tráng Tráng, không tìm thấy Thường biểu ca, xin hỏi em gần đây có liên hệ với anh ấy không?
Nguyên lai, Hải Nhĩ gửi tin nhắn đến cũng là muốn hỏi thăm Thường Hoằng ở nơi nào, Chu Tráng Tráng thở dài, Hải Nhĩ thật là, sao không thuận tiện ân cần thăm hỏi thăm nàng một chút cũng tốt a.
Bất quá nghĩ lại, Thường Hoằng chẳng lẽ là trốn nhà đi?
Đang ngẩn người, di động bỗng nhiên bị người cướp đi, Chu Tráng Tráng lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại liền phát hiện Thường Hoằng đang xem tin nhắn trên di động.
“Anh ấy chỉ là hỏi thăm anh ở đâu thôi, không có ý gì khác.” Chu Tráng Tráng càng nói thanh âm càng thấp.
Thường Hoằng nâng lên ánh mắt: “Anh cũng chưa nói cậu ấy có ý tứ gì khác.”
“Anh rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cãi nhau với cha mẹ nên trốn nhà đi? Khó trách anh đi theo tới nhà tôi, hoá ra là không nhà để về .” Chu Tráng Tráng hiểu ra.
“Đúng vậy, khắp thiên hạ chỉ có nhà Chu Tráng Tráng em là có giường đi? Anh ngồi xe lửa mấy tiếng chỉ vì một chổ ngủ?” Thường Hoằng trừng mắt liếc nàng một cái.
Chu Tráng Tráng không hó hé, Thường Hoằng giờ phút này có chút nguy hiểm, vẫn nên tuyệt đối cẩn thận.
Thường Hoằng đưa điện thoại di động cho Chu Tráng Tráng, nói: “Gửi tin nhắn lại cho cậu ấy bảo anh ngày mốt sẽ trở về.”
Bị hàm răng kia uy hiếp, Chu Tráng Tráng chỉ có thể nghe lời theo.
Ai ngờ vừa gửi đi tin nhắn, Thường Hoằng liền đoạt di động của Chu Tráng Tráng, một mạch từ lầu bay xuống.
Đương nhiên, di động oanh liệt hy sinh.
Không đợi Chu Tráng Tráng nổi giận, Thường Hoằng trực tiếp đem chi phiếu nhét vào trong tay nàng, nói: “Ngày mai cùng nhau đi mua cái mới, mật mã là tổ hợp ngày sinh của chúng ta.”
Chu Tráng Tráng đã hoàn toàn bị bức điên, bất quá may mắn ngày mốt là có thể tống tiễn tên ôn thần Thường Hoằng này, rất đáng ăn mừng.
Đang mừng thầm, Thường Hoằng bỗng nhiên lại lên tiếng: “Đúng rồi, nhớ kỹ ngày mốt dậy sớm một chút, theo anh ra sân bay.”
“Muốn tôi tiễn anh sao? Nhưng tôi không biết đường ra sân bay, nếu không để cho cha mẹ tôi tiễn anh đi.” Chu Tráng Tráng vội chối từ.
“Em cũng không cần tiễn anh.” Thường Hoằng nhếch miệng: “Chỉ cần cùng anh cùng nhau trở về.”
Giây phút này, Chu Tráng Tráng nghĩ nếu như trên tay mình có cây búa thì tốt biết bao, nàng có thể đem hàm răng Thường Hoằng từng cái từng cái đập gãy.
Nhìn thật chướng mắt a!