Đối với Chu Tráng Tráng viên thịt béo này, Thường Hoằng nhất định phải được.
Cơm nước xong, Chu Tráng Tráng lại trốn vào phòng tắm, ở trong bồn tắm lớn ngâm một tiếng đồng hồ, ngâm đến đầu ngón tay đều trắng bệch nhăn nheo, cuối cùng vẫn là Thường Hoằng uy hiếp nói phá cửa mà vào mới không tình nguyện đứng dậy.
Tắm rửa sạch sẻ, Chu Tráng Tráng lại trốn lên sô pha, lui ở trong góc, càng không ngừng nhai tỏi. (Q: Ui ẹ, hôi khiếp)
Thường Hoằng nhẹ nhàng lắc đầu: “Chu Tráng Tráng, nếu em cho rằng một chút mùi tỏi này có thể xua đuổi ^_^ dục vọng nam nhân vậy thì em quá ngây thơ rồi.”
Nói xong, Thường Hoằng tới gần nàng, ánh mắt từ từ nóng rực: “Cho dù cái em hôm nay là ct, anh cũng một mực muốn “làm thịt” em.” (Q: ta ko bạo như tác giả, phải sử dụng , tác giả này dùng từ thẳng tuột quá)
Nghe vậy, Chu Tráng Tráng nhìn Thường Hoằng một lúc lâu, rốt cục môi run rẩy mở miệng nói: “Thường Hoằng, không ngờ anh đối với em thì ra là tình yêu chân thành a!”
Thường Hoằng không thèm cho ý kiến, chỉ mỉm cười, nụ cười kia như cánh hoa đào đáp trên mặt hồ ngày xuân, tạo nên từng vòng từng vòng gợn sóng lăn tăn, vô số cánh hoa đào rơi lượn xuống, đầy trời thật là kiều diễm, mà gợn sóng kia cũng ngày càng khuếch trương cho đến khi lay động trên mặt Chu Tráng Tráng, làm cho mặt nàng cũng nhuộm một màu xuân sắc: “Anh đang nghĩ gì?”
“Anh đang nghĩ. . . . . .” Lời nói Thường Hoằng thong thả, như là đem từng từ đều đặt trên lưỡi quấn quanh một lần, nhưng cuối cùng lời thốt ra lại khiến Chu Tráng Tráng kinh hãi không thôi: “Nên cắn miếng đầu tiên ở chổ nào trên người em đây.”
Lời còn chưa dứt, Thường Hoằng liền lao thẳng tới Chu Tráng Tráng, đem nàng đang ngồi ôm lấy, đi vào phòng ngủ, đặt trên giường.
Cái giường kia mềm mại đến không thể tưởng tượng được, Chu Tráng Tráng như đang lắc lư, cơ thể phảng phất như đang trôi trên biển, có một loại phấn khích pha lẫn sợ hãi.
Lưỡi Thường Hoằng đang du ngoạn nơi vành tai nàng, mang theo lời lẩm bẩm nhẹ hàng: “Yên tâm, anh sẽ rất nhẹ nhàng.”
Cơ thể Chu Tráng Tráng cứng ngắc, vào giờ khắc này tự dưng lại thèm ăn đậu phộng.
Dùng răng cắn lớp vỏ cứng của đậu phộng . . . . . . Môi hắn trên cần cổ mẫn cảm của nàng vẽ loạn . . . . . “tách tách” một tiếng, đậu phộng lộ ra. . . . . . Tay hắn bắt đầu cởi từng cái từng cái nút áo phiền phức kia ra . . . . . . tay nhẹ nhàng vân vê ^_^ hạt đậu phộng, đem lớp áo đỏ bên ngoài bóc ra, chỉ còn lại màu trắng . . . . . . Thân thể của nàng bại lộ trong không khí đầu đông hơi se lạnh, trắng nõn non mềm. . . . . . như hạt đậu phộng trắng nõn nà, môi răng trằn trọc mật thiết . . . . . . Hắn say sưa thưởng thức, hô hấp hổn loạn . . . . . . Cuối cùng cắn xuống, mùi thơm ngát của hạt nồng đậm tràn đầy trong miệng . . . . . (Q: Thường Hoằng mà biết TT coi việc anh đang “làm” như ăn đậu phộng chắc cắn lưỡi quá. Đúng là TKK, tả H mà cũng đặc biệt khác thường)
Thường Hoằng đang định chính thức ăn Chu Tráng Tráng, lại cảm giác cơ thể người dưới thân cứng ngắc như sắt thép. Nhìn lên thấy, trên gương mặt Chu Tráng Tráng tràn đầy nước mắt sợ hãi.
Thường Hoằng thế nào thì tên đã trên dây, cũng không thể nào buông tha, nhẹ nhàng xoa đi nước mắt tràn đầy nơi khoé mắt nàng, hoà hoãn nói: “Đừng sợ, cũng không phải rất đau.”
Chu Tráng Tráng nhìn Thường Hoằng, bỗng nhiên tức giận trong mắt xuất hiện một tia bất bình, đột nhiên duỗi tay, ^_^ thọt ngón tay vào lỗ mũi Thường Hoằng, gầm nhẹ nói: “Thế này mà còn không đau? Không đau? !”
Thường Hoằng đang lúc cao hứng, đâu thể ngờ sẽ gặp phải chuyện thế này, tránh không kịp, bị mạnh mẽ thọt vào ^_^ , khi Chu Tráng Tráng rút ngón tay ra, mặt trên ngón tay đều nhiễm vết máu tươi.
Chu Tráng Tráng nhìn chóp mũi Thường Hoằng không ngừng chảy máu, nhẹ giọng nói: “Anh quả nhiên là lần đầu tiên a.”
Thường Hoằng trợn mắt nhiệt độ có thể lập tức nướng chín nàng.
Chu Tráng Tráng võ công cao cường, xoang mũi Thường Hoằng bị thương nghiêm trọng, máu chảy không ngừng, hai người chỉ có thể mặc quần áo chạy đến bệnh viện gần đó khám gấp.
Bác sĩ kiểm tra xong, dùng bốn chữ “Lòng dạ độc ác” để hình dung tính chất hành hung người, đối mặt với hai tròng mắt Thường Hoằng âm thầm phát hỏa, Chu Tráng Tráng lại bắt đầu vừa nhìn trần nhà vừa quấn ngón tay.
Thường Hoằng bị mất máu quá nhiều, cho dù có lòng nhưng lực kia không còn, cho nên hôm nay, Chu Tráng Tráng vẫn là một con heo Châu về hợp Phố.
Bởi vì bản thân đả kích nghiêm trọng cả hai phương diện sinh lý lẫn tâm lý cho Thường Hoằng, Chu Tráng Tráng rất là áy náy, ngày hôm sau liền chạy ra chợ mua bổ huyết gì đó, tự mình làm một bữa cơm bổ máu cho Thường Hoằng ăn.
Chu Tráng Tráng tự mình đem món gan lợn cay đặt trước mặt Thường Hoằng, bày ra nụ cười đặc biệt rực rỡ: “Món này rất bổ dưỡng cho máu.”
Thường Hoằng dùng chiếc đũa khẩy khẩy gan lợn còn mang theo tia máu nửa sống nửa chín, sắc mặt cũng có chút nửa sống nửa chín: “Tuy rằng anh mất máu, nhưng chưa đến nổi phải ăn tươi nuốt sống thế này.”
Chu Tráng Tráng vội vàng mang đĩa huyết vịt chưng đưa ra trước mặt Thường Hoằng, ân cần nói: “Ăn đi ăn đi, ăn máu bổ máu.”
Thường Hoằng thật sâu nhìn Chu Tráng Tráng: “Em cảm thấy máu anh có thể so cánh với máu vịt sao? Hay là trong lòng em anh chỉ là một con vịt?”
Chu Tráng Tráng vội mang huyết vịt chưng cất đi, lại đưa lên một đĩa thịt thỏ hầm táo đỏ, chân chó nói:“Con thỏ không vũ nhục người đi? Cái này có thể bổ máu dưỡng tinh, điều hoà thân thể.”
Ánh mắt Thường Hoằng càng sâu: “Dưỡng tinh? Nhờ phúc của em, anh một tí cũng chưa dùng, không cần dưỡng.”
Chu Tráng Tráng một phen tâm huyết cứ uổng phí như vậy, có áy náy cũng không thể ngăn lại cơn tức giận, vỗ bàn chỉ tay vào mũi Thường Hoằng nói: “Anh rốt cuộc muốn em làm sao hả!”
Thường Hoằng nhìn Chu Tráng Tráng, một đôi mặt như nước chớp chớp, sau một lúc lâu mới chậm rãi ôn nhu, bình tĩnh nói: “Cùng anh tiếp tục làm xong các trình tự còn dang dở.”
Chu Tráng Tráng đáp ứng rồi.
Nàng chỉ có thể đáp ứng, dù sao Thường Hoằng được nghỉ một tháng, mà kế hoạch của hắn chính là trong một tháng này phải ăn luôn nàng.
Chu Tráng Tráng là một sinh vật bình thường có thể đổ máu liên tục ngày mà không chết, nhưng đâu phải là sinh vật b có thể đổ máu liên tục một tháng mà bất tử.
Màn cửa sổ kéo lại, quần áo mở ra, nhiệt độ không khí lên cao, không khí khoa trương, hai người ở trên giường lặp lại chuyện tình đêm qua.
Chu Tráng Tráng nằm trên drap giường lẳng lặng thở dốc, yên lặng giãy dụa, mà Thường Hoằng lại một đường tiến quân thần tốc, tỉnh lược không ít bước, rất nhanh đi tới bước cuối cùng.
Chỉ cần giơ cao một cú sút, hắn đã thành công .
Nhưng ngay vào lúc cú sút triển khai, người vươn chân không phải Thường Hoằng, mà là Chu Tráng Tráng — nàng một cước đá vào bụng dưới Thường Hoằng.
Sau, Đại Kiều biết chuyện này, dùng một câu để biểu đạt tình cảm: “Số mạng Thường Hoằng . . . . . . thật đáng thương.”
Đúng vậy, lần này bị thương không phải lỗ mũi Thường Hoằng, mà là vận mệnh hậu duệ của hắn, kết quả là, vào lúc ban đêm, lại chạy tới phòng cấp cứu kia.
Bác sĩ lần này không dung câu “lòng dạ dộc ác” nữa mà là dùng “Cực kỳ tàn ác” để hình dung tính chất hành hung người.
Chu Tráng Tráng lần này lại bắt đầu ngồi chồm hổm góc tường nhéo ngón tay.
Vài ngày sau lần đó, Thường Hoằng đối Chu Tráng Tráng đều là nhìn như không thấy, đây đều là việc nhỏ, nhưng điều làm cho Chu Tráng Tráng thương tâm muốn chết chính là — hắn không đưa nàng đi ra ngoài ăn cái gì hết — đây vốn là ưu điểm duy nhất khi làm bạn gái Thường Hoằng mà! (Q: TH ăn ko được thì có người phải đói chung đó mà)
Vì thế, Chu Tráng Tráng buồn bực miệng nhạt nhẽo chết đi được.
Chu Tráng Tráng dùng hết manh khoé trêu chọc, thật vất vả mới làm cho mặt Thường Hoằng thoát ly quan hệ với nhà xí.
Thường Hoằng vốn là một người thành thật, đi thẳng vào vấn đề: “Chu Tráng Tráng, em không muốn cho anh phải không a?”
Chu Tráng Tráng giơ tay lên thề: “Hướng cam đoan, em tuyệt đối không hề tồn tại một tí tẹo suy nghĩ này.”
“Vậy vì sao mỗi lần đều đánh lén anh?” Nhớ đến cái này, sắc mặt Thường Hoằng lại bắt đầu hướng nhà xí kia làm chuẩn.
“Đó là một loại bản năng tránh né thương tổn của con người mà, em nghe nói. . . . . . cái kia rất đau.” Chu Tráng Tráng cúi đầu, thanh âm càng ngày càng nhỏ: “Kỳ thật, chỉ cần anh làm cho em không đau, em hẳn là có thể.
Yêu cầu này, Thường Hoằng là tuyệt đối đáp ứng.
Phương pháp đầu tiên hai người nghĩ đến đó là thuốc ngủ, lúc uống xong ngủ thành lợn chết, mìn nổ còn không sợ.
Cuối cùng cũng có thuốc ngủ, Chu tráng Tráng một hơi nuốt viên, ngủ như chết, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện chính mình vẫn là một con heo vẹn toàn, thảm hại hơn chính là, trên mặt Thường Hoằng hiện hai cái dấu chân, thành trục đối xứng.
Nguyên lai Chu Tráng Tráng trong lúc ngủ cũng biết công phu.
Ý tưởng thứ hai của hai người là uống thúc kích dục ^_^, uống xong sẽ phiêu phiêu dục tiên, đến lúc đó còn không biết là ai cái kia ai đâu nha.
Lén lút chạy tới cửa hang mẫn cảm để mua thuốc nhạy cảm, Chu Tráng Tráng ngửa cổ lên miệng ừng ực ừng ục nuốt một ngụm thuốc.
“Thế nào?” Thường Hoằng nuốt nước miếng, bắt đầu bảo vệ trước ngực mình, lo lắng Chu Tráng Tráng sau khi uống thuốc thú tính vượt mức, bản thân mình chống đỡ không nổi.
Chu Tráng Tráng chép chép miệng, chỉ nói hai chữ: “Uống ngon!”
Thường Hoằng nhìn thấy ánh mắt của nàng cũng chỉ để lộ ra hai chữ khinh bỉ –”tham ăn”
Không biết Chu Tráng Tráng thể chất đặc thù hay là thuốc kia là sản phẩm miễn phí, Chu Tráng Tráng uống xong phản ứng gì cũng không có.
Kết quả là, heo con vẫn cứ là heo con xưa.
Những lần sau, hai người lại thực nghiệm đủ loại phương pháp: uống rượu, xem phim đen, thậm chí thử dùng thuốc mê, kết quả hết thảy đều thất bại.
Không chỉ có Thường Hoằng, ngay cả Chu Tráng Tráng cũng cảm thấy vô vọng — đời này, nàng là người mẫn cảm, cả nhà nàng đều là người mẫn cảm a!
Thể xác và tinh thần đều tổn hại, Thường Hoằng chậm rãi tinh thần sa sút, buổi tối ôm Chu Tráng Tráng ngủ, cũng luôn than ngắn thở dài, khiến Chu Tráng Tráng rất là áy náy.
Nhưng áy náy vì tinh thần sa sút của Thường Hoằng dần dần bị một hình ảnh mờ nhạt khác bao phủ, rốt cục có một ngày, Chu Tráng Tráng nhịn không được hỏi một vấn đề: “Chúng ta thật vất vả mới có thời gian một tháng ở bên nhau, cứ bởi vì việc này mà anh cả ngày rầu rĩ không vui, chẳng lẽ anh trở về chỉ là vì muốn làm chuyện ấy với em thôi sao?”
Thường Hoằng cũng không có trực tiếp trả lời, mà là hỏi ngược lại: “Ý của em là, em không muốn làm sao?”
“Em không nói như vậy.” Chu Tráng Tráng nhíu mày.
“Nhưng trong lòng em cũng nghĩ như vậy.” Âm sắc hơi mỏng bao phủ trên gương mặt Thường Hoằng.
“Anh không cần chuyển hướng đề tài.” Chu Tráng Tráng bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hiện tại là em hỏi anh – anh trở về cũng chỉ vì muốn cùng em làm chuyện ấy thôi sao? Trong lòng anh nghĩ, cũng chỉ có chuyện này sao?”
“Chu Tráng Tráng, vấn đề trọng điểm cũng không phải ở chỗ anh chỉ luôn thầm nghĩ làm chuyện kia, mà là vấn đề ở chổ em có muốn làm chuyện ấy với anh hay không.” Thường Hoằng giống như đang nói một câu đố chữ phức tạp.
Chu Tráng Tráng muốn mở miệng, nhưng thanh âm cũng trong yết hầu không tự giác tắc nghẹn, khi thốt ra âm lượng đã muốn rơi xuống: “Em. . . . . . đương nhiên muốn.”
Trong phòng âm u, chỉ nghe Thường Hoằng nói một câu như ám chỉ đánh úp lại: “Phải không?” (Q:Mấy câu đối thoại này sao giống mấy tên đểu lừa con gái nhà lành quá vậy nè)
Hai người chiến tranh lạnh cũng bắt đầu từ câu nói này.
Chu Tráng Tráng trở về phòng ngủ ký túc, mà Thường Hoằng cũng không giữ lại, điều này làm cho Chu Tráng Tráng càng thêm xác định một việc — Thường Hoằng chính là muốn thân thể nàng — mặc dù thân thể nàng còn không tốt cho lắm.
Chu Tráng Tráng lần này về, trong phòng ngủ lập tức lại bốc lên cuồn cuộn mùi mì ăn liền khiến người khác ngửi thấy chỉ muốn nôn.
Đại Kiều vừa bịt mũi vừa khuyên nhủ: “Đàn ông con trai vốn là sinh vật dùng nửa người dưới mà suy nghĩ a, huống chi vấn đề lạc thú, này cũng không là gì, càng huống chi muốn nói đến lấy sắc đổi sắc, cậu tránh đi đâu!”(Q: ngẫm nghĩ cả ngày chẳng hiểu câu này ý gì cả)
Chu Tráng Tráng hiểu được đạo lý này, nhưng chỉ là qua không nổi cái tâm lý kia.
Đại Kiều khuyên, Đồng Ý cũng nhíu mày suy tư, nói: “Tráng Tráng, mình cảm thấy vấn đề ở đây không phải đau hay không, mà là tận trong đáy lòng cậu vẫn chưa sẵn sàng giao bản thân cậu cho anh ấy.”
Chu Tráng Tráng thề thốt phủ nhận: “Mình rơi vào trong tay anh ấy làm sao còn có cơ hội trốn đi, dù sao chết sớm chết muộn gì cũng đều là chết, mình đương nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng.”
“Đó đâu phải cậu tự nguyện.” Đồng Ý nói: “Từ góc độ khách quan mình thấy, tính cách cậu luôn bướng bỉnh, gặp phải Thường Hoằng coi như là gặp khắc tinh, lấy anh ấy không còn cách nào khác, cho nên mới đồng ý, chính là trong lòng cậu đối với loại bắt buộc của anh ấy vẫn rất có ý kiến, cho nên mới xuất hiện tình trạng này.”
Chu Tráng Tráng ngẫm nghĩ, cảm thấy lời này cũng rất có lý.
Bất quá dù vậy, chiến tranh lạnh vẫn cứ tiếp diễn, hai người vài ngày không có liên hệ, Chu Tráng Tráng thậm chí nghĩ, bọn họ có phải đã muốn chia tay rồi không?
Hôm nay thật sự quá phiền não, liền đi đến phòng thí nghiệm gặp Hải Nhĩ, cũng chưa nói cái gì, cứ im lặng đợi bên cạnh hắn, đứa nhỏ này trị liệu hấp thụ năng lượng cũng tốt.
Chu Tráng Tráng không mở miệng, nhưng Hải Nhĩ mở miệng: “Em ngày mai không phải cùng anh họ đi suối nước nóng Ôn Tuyền, sao còn không đi chuẩn bị?”
“Suối Ôn Tuyền?” Chu Tráng Tráng bức tai bức tóc nghĩ.
Tuy nói ngày mai là cuối tuần, nàng không phải đi học, nhưng Thường Hoằng đến giờ vẫn chưa nói với nàng chuyện đi suối Ôn Tuyền a.
“Hai ngày trước anh họ nhờ anh mua hai vé ôn tuyền.” Hải Nhĩ nói: “Anh nghĩ anh ấy nhất định là muốn dẫn em đi, như thế nào, anh ấy chưa nói cho em?”
Chu Tráng Tráng cắn chặt môi dưới, không có lên tiếng.
“Có thể là muốn cho em bất ngờ đó, buổi tối phỏng chừng sẽ gọi điện thoại cho em.” Hải Nhĩ an ủi.
Chu Tráng Tráng từ lúc trở về cứ nhìn di động thẳng đến đêm đã khuya, mới có cuộc gọi đến, nhưng không phải Thường Hoằng, mà là Mĩ Địch.
Mĩ Địch dong dài lải nhải nửa ngày, rốt cuộc nói câu khiến tóc gáy Chu Tráng Tráng dựng đứng: “Đúng rồi, hôm nay chị tình cờ gặp Phó Dương Dương ở trung tâm thương mại, em xem cô ta mặc dù nhân phẩm không tốt lắm, nhưng ánh mắt không tồi, chọn mua áo tắm kia thật sự rất đẹp, Tráng Tráng hôm nào chúng ta cùng đi coi thử.”
Chu Tráng Tráng kiềm chế trái tim không ngừng nhảy lên, hỏi: “Cô ta mua áo tắm làm cái gì?”
“Hình như nói là đi suối nước nóng.” Mĩ Địch nói: “Lúc cô ta nói cười đặc biệt xuân sắc, không biết lại vừa quyến rũ được ai rồi.”
Giờ phút này, Đại Kiều đang liêm diêm, lại bỗng nhiên cảm giác trong không khí có cổ khác thường bắt đầu khởi động, lúc này lập tức cảnh giác: “Tiểu vũ trụ nhà ai bạo phát đó?”
Quay đầu nhìn, phát hiện Chu Tráng Tráng miệng đầy răng nanh, hai mắt đỏ bừng, đầu ngón tay nắm di động đang lẩy bẩy run, trong yết hầu gằn ra từng tiếng: “Ta! Phải! Giết! ! Đôi! Gian! Phu! Dâm! Phụ! Này!”
Màn đêm buông xuống, tự dưng tất cả các cô nàng làm tiểu tam hay đang chuẩn bị làm tiểu tam trong ký túc đều rụt vào một góc giường.