Trời chập choạng tối.
Sắc trời dần sẫm lại, gió nhẹ nhàng thổi từ nơi xa.
Tiều Thanh nằm ở trên giường, nhăn mày chịu đựng một trận đau đớn mới do bôi thuốc mà thành.
Điện thoại vang lên hai tiếng, cậu đưa tay cầm lấy, là Hứa Yến Phồn nhắn tin đến, hẹn thời gian gặp mặt vào ngày mai.
"Trước khi vết thương tốt hơn, không cho phép con gặp con bé, con không chịu nổi đau đớn đâu." Quý Thư liếc nhìn cậu một cái, nhàn nhạt nói.
Tiều Thanh theo bản năng nhanh nhẹn đặt điện thoại xuống, quay đầu lại nhìn thoáng qua vết thương loang lổ của mình, gật đầu dạ một tiếng, nhập mật khẩu mở khóa.
"Con có ảnh của con bé không? Cho thầy xem."
"Dạ...!Ảnh nền điện thoại chính là em ấy." Tiều Thanh đưa điện thoại qua, mặt đã ửng hồng.
Hình nền điện thoại là cảnh ở phòng đọc sách trong thư viện đại học A, một cô gái mặc chiếc váy dài màu trắng gạo, một tay chống cằm cười nhìn vào máy ảnh, trên bàn là quyển tài liệu dạy học cao trung.
Quý Thư nhìn một chút liền trả lại cho Tiều Thanh, khẽ thở dài một tiếng, "Ảnh chụp rất có tâm."
Tiều Thanh nhìn chăm chú vào màn hình nhìn vài giây, cười một cái.
"Sư phụ, con phải nằm trên giường thêm bao lâu đây?"
Quý Thư dừng tay, cau mày liếc cậu một cái, "Nôn nóng như vậy à?"
"Con không có..." Mặt Tiều Thanh đỏ lên, ngượng ngùng phủ nhận.
Quý Thư lại không muốn dễ dàng buông tha cậu như vậy, giọng nói lạnh như băng, "Nếu con thật sự muốn đi, bây giờ chịu hai mươi thước, thầy lập tức cho con đi, con chịu được sao?"
Tiều Thanh đương nhiên là lắc đầu cười cười làm lành, "Không không, đồ đệ của thầy chịu không nổi nữa...!Vẫn là nghe theo sư phụ, chờ tốt hơn rồi đi vậy."
"Con nít kiểu gì!" Quý Thư hừ lạnh một tiếng, tiện tay đánh cậu một cái, vừa vặn đánh vào phần thương nặng nhất.
Tiều Thanh kêu lên một tiếng, chột dạ mà sờ mũi, "Con nít nghe lời vậy mà..."
Quý Thư không để ý đến cậu nữa, cúi đầu nhìn mấy đầu ngón tay bị cây thước đè đến xuất hiện vệt ngấn đỏ của mình, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc.
Anh nhìn ra được, người chụp bức ảnh đó nhất định đã động tâm, nhưng lại là, cô gái nhỏ mười lăm tuổi.
Là người thầy, người cha, anh không thể chấp nhận được tình cảm sai trái này.
Nhưng anh lại không thể quá chèn ép, đẩy cậu nhóc vào thế khó, anh rất hiểu đạo lý này.
Điều duy nhất mà anh có thể làm bây giờ chỉ là đưa ra lời khuyên, không để cho mối tính đầu của đứa nhóc hại cô bé ấy.
Vết thương lần này nhìn qua tưởng đáng sợ, nhưng không biết làm sao, chỉ ba bốn ngày sau, Tiều Thanh lại tung tăng nhảy nhót, chân bước như bay.
Lại đến thứ bảy, Quý Thư mới sáng sớm đã xuống bếp chuẩn bị cơm sáng, đưa mắt nhìn liền thấy người trước cửa đang di chân qua lại trên nền nhà, khẽ lắc đầu.
"Đừng có dây dưa chỗ đó nữa, đánh xong một trận lại bày ra cái bộ dạng này, có chuyện gì thì nói."
"Dạ..." Tiều Thanh gãi gãi đầu, chầm chậm đi vào, đỏ mặt ấp úng, "Tụi con hôm nay, có hẹn tự học..."
"Được rồi, có hẹn thì đi đi." Quý Thư thuận miệng trả lời, không chút để ý.
Tiều Thanh gật đầu, cúi người chào, "Cảm ơn sư phụ."
"Cơm nước xong nhớ chịu phạt trước."
"...Dạ." Cậu biết rõ trốn không thoát.
Ăn cơm xong rửa chén, Tiều Thanh lập tức thành thật chống vào ghế dựa cho Quý Thư đánh hai mươi thước, nhe răng nhếch miệng mà mặc lại quần, lại cúi người, "Sư phụ, con đến trường học."
Quý Thư đứng lên lấy ra chiếc áo khoác từ trong tủ đồ, "Cùng nhau đi, hôm nay thầy cũng đến trường."
Tiều Thanh tự nhiên rùng mình, lo lắng đi theo sau sư phụ của cậu.
Giữa trưa, nhà ăn huyên náo ồn ào, Tiều Thanh thật cẩn thận bưng hai khay đồ ăn, ngước đầu tìm chỗ trống, đầu quay sang trái hướng độ, thấy được Quý Thư.
Dường như cảm nhận được gì đó, Quý Thư trùng hợp ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy Tiều Thanh, cũng cười cười.
Tiều Thanh thở dài, nghe lời đi qua.
"Anh uống lộn thuốc à?" Bạn gái đứng bên cạnh nắm lấy góc áo cậu, nói nhỏ bên tai, "Lần trước em nhìn thấy người này anh không phải rất không vui sao?"
Tiều Thanh ho một tiếng, điều chỉnh tư thế đứng của mình, hơi khom người, "Sư phụ."
Quý Thư gật đầu, làm như không nhìn thấy biểu cảm bất ngờ của cô gái, "Ngồi đi."
"Đây là...!Sư phụ của anh." Tiều Thanh giải thích với bạn gái một câu, sau đó kéo cô ấy ngồi xuống.
Quý Thư nâng đôi đũa từ khay đồ ăn của mình, lại gắp hai miếng sườn vào khay của Tiều Thanh, "Sườn kho ở nhà ăn này vẫn luôn rất ngon, làm theo khẩu vị ở thành phố W, con ăn thử đi."
Tiều Thanh kinh sợ nói lời cảm ơn, sau đó lại gắp một miếng thịt qua cho cô gái bên cạnh.
Quý Thư nhìn cậu một cái, cúi đầu thổi canh, nhàn nhạt nói: "Ở trường học cũng giống như ở nhà thôi, cứ tự nhiên là được, không cần cưỡng ép."
Mông còn đau, sao con dám tự nhiên chứ!
Tiều Thanh thầm than trong lòng, ngoài mặt lại cực kì nghiêm túc gật đầu.
" Chú là người giám hộ của Tiều Thanh, bây giờ đang học tiến sĩ ở đại học A, con có thể gọi chú một tiếng thúc thúc." Quý Thư nhìn đến vẻ mặt non nớt của cô gái nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng hơn vài phần.
"Thúc...!Thúc?"
Tiều Thanh nhìn ra được sự nghi ngờ trong mắt bạn gái, có chút xấu hổ mà giải thích: "Tuy rằng nhìn qua có vẻ vô lí, nhưng sư phụ thật sự hơn anh mười tuổi."
Hứa Yến Phồn hơi bất ngờ, không thể tin được mà nhìn Quý Thư, lại quay đầu nhìn Tiều Thanh, buột miệng nói: "Tiều Thanh, sao anh lại già vậy?"
"..."
Tiều Thanh hơi nâng khóe miệng.
Bỗng nhiên không khí bàn ăn trở nên ngượng ngùng, cô gái buông đũa xuống, quay đầu nhìn vào máy làm nước trái cây ở góc nhà ăn, chỉ tay, "Em muốn uống nước nho."
"Không được uống đá." Tiều Thanh đưa thẻ cơm qua cho cô nàng, lời nói tựa như đang dặn dò một đứa nhỏ.
Quý Thư không khỏi ngước mắt nhìn cậu một cái.
Nhìn mái tóc đuôi ngựa của cô gái nhỏ tung tẩy qua đám người Tiều Thanh mới quay đầu qua, ngồi thẳng một chút.
Quả nhiên.
"Vẫn là một đứa bé."
Tiều Thanh gật đầu, "Nhưng sư phụ cũng không vui vẻ gì."
Giọng nói từ tốn mà ung dung.
Quý Thư nhìn cậu cười cười, "Thầy nghĩ là mình đã khống chế cảm xúc của mình khá tốt."
"Con chính là đồ đệ ruột của thầy," Tiều Thanh cũng cười, nét thản nhiên lộ ra từ trong đáy mắt, "Vừa rồi con thấy sư phụ tuy là đang cười, nhưng lại gượng gạo, hơn nữa trong mắt cũng không có ý cười...!từ lúc thấy con, thầy đã không vui rồi."
Quý Thư ngồi khoanh tay, hơi cúi đầu hạ mắt nhìn chằm chằm vào khay đồ ăn của mình, trên mặt không có cảm xúc gì, cũng không nói lời nào.
"Con luôn phản ứng chậm, đôi khi lúc làm sai chuyện cũng phải thật lâu mới có thể nhận ra được.
Con nếu lại làm sai cái gì, sư phụ nhất định phải nói cho con, con bảo đảm nghiêm túc nghĩ lại, nghiêm túc kiểm điểm, thầy đừng tự mình giận dỗi."
Quý Thư trầm mặc vài giây, rũ lông mi cười, "Không sao, đừng có áp lực lớn như vậy.
Con là học sinh, không phải thuộc thần.
Ở chỗ của thầy, con có quyền tùy hứng, có quyền trẻ con, đừng làm cho mình khó chịu quá."
Lời này thật sự ấm lòng, Tiều Thanh kìm không được mà cười, nhẹ giọng trả lời.
Quý Thư đứng dậy bưng khay thức ăn, đổi đầu đũa trong tay, gõ đầu cậu nhóc trước mặt một chút, "Thầy chỉ là, nhìn thấy con bắt cóc một cô gái nhỏ như vậy liền giận sôi máu.".