[Diễm dương: cảnh sắc tươi đẹp]
Đỉnh đầu là đại thái dương, những tòa nhà văn phòng mọc san sát như cây rừng, không có ve kêu, chỉ có một chiếc ô tô rầm rầm gào thét chạy qua, ồn ào, hơn nữa không khí cũng không tốt.
Giữa trưa, Tả Vân Tường cùng Khúc Cảnh ngồi ở quảng trường giữa các tòa nhà, tìm một bóng râm không bị mặt trời chiếu tới trong hoa viên ngồi xuống, hai người vùi đầu ăn cơm hộp vừa mới mua từ cửa hàng ra.
“Ăn thêm chút đi, cậu này mà là ăn cơm hộp sao? Lần sau mua hai hạt gạo cho cậu ăn là được rồi.” Nhìn thấy hộp cơm của Khúc Cảnh cơ hồ cũng chưa ăn được phân nửa, Tả Vân Tường liền hung hăng dùng chiếc đũa chỉ vào cậu.
“Nhưng mà tớ ăn không vô.” Khúc Cảnh nhăn mặt, thời tiết quá nóng, cậu thật sự cái gì cũng ăn không vô, chỉ có thể uống nước cầm hơi.
“Ăn thêm mấy miếng đi, bằng không cậu lãng phí đồ ăn như vậy Thiên Lôi sẽ đánh cậu.” Tả Vân Tường uy hiếp cậu.
Đùa cái gì chứ hả, hai tháng này Khúc Cảnh rớt hai kg, vạn nhất để Tam ca biết còn không bóp chết y sao!!
“Tớ mang về ăn, sẽ không lãng phí đâu.” Khúc Cảnh bĩu môi, lại ngoan ngoãn múc mấy muỗng cơm, sau đó cảm thấy đầy mỡ muốn ói ra.
“Tớ nói cậu a, không biết bị bệnh gì nữa, bày đặt Tả Tam Thiếu nãi nãi ngon lành không làm, lại muốn đi chịu khổ với tớ, Khúc Cảnh, cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì?” Tả Vân Tường dùng khuỷu tay đụng đụng đầu Khúc Cảnh, sau đó mắt trợn trắng tiếp tục ăn cơm hộp.
“Cái gì Thiếu nãi nãi, cậu đừng nói lung tung.” Khúc Cảnh đậy nắp hộp cơm lại, đối với này từ cậu nghe thế nào cũng không quen. “Hơn nữa, cậu muốn hỏi suy nghĩ cái gì sao, tớ chỉ là muốn giúp cậu thôi a.”
“Sách, cũng không biết cậu làm sao mà thuyết phục Tam ca nữa, đến bây giờ tớ cũng không rõ sao anh ấy đồng ý cho cậu đến giúp tớ.” Tả Vân Tường rất nhanh giải quyết hộp cơm lớn trong tay, sau đó dùng chiếc đũa chỉa chỉa cái hộp cơm Khúc Cảnh đã đậy lại, tiếp nhận xong bắt đầu nhai tiếp.
Tốt nghiệp xong, Tả Vân Tường liền quyết định dựa vào thực lực cùng sở trường của mình mở ra một công ty chuyên môn thiết kế chế tạo đồ chơi, mà điểm quan trọng là rất nhanh có Khúc Cảnh ủng hộ.
Hiện tại, bọn họ chỉ là công ty nhỏ vừa thành lập, toàn bộ nhân viên tính ra chỉ có ba người, bất quá Tả Vân Tường rất có niềm tin có thể không dựa vào Tả gia, chỉ dựa vào sức lực của mình mà làm ra chuyện.
“Công ty đồ chơi tốt lắm a, Hi sẽ không phản đối, tớ làm cái gì anh ấy cũng vui hết.” Khúc Cảnh nhớ tới Tả Vân Hi trên mặt cười như nở đóa hoa vậy, thật sự hạnh phúc. “Bất quá Vân Tường, có thể gắn một cái máy lạnh ở văn phòng không? Thật sự nóng quá mà.”
“Gắn máy lạnh gì chứ! Tớ đã nói chỉ dựa vào chính mình, không thể lấy tiền trong nhà, hiện tại một đồng tiền cũng thực trân quý, chờ có lời rồi tính tiếp.” Tả Vân Tường lập tức bác bỏ đề nghị này, thế nhưng bởi vì văn phòng nóng như cái lò nướng, hai người mới chạy ra quảng trường ăn cơm hộp, bất quá cũng không thể bởi vì hoàn cảnh này đả bại được!
“Tự mình ra tiền cũng không được sao?” Khúc Cảnh lại chu miệng, văn phòng mỗi khi giữa trưa lại nóng đến có thể hấp bánh bao, mỗi ngày như vậy, ngay cả Khúc Cảnh luôn luôn tiết kiệm cũng muốn tự mình ra tiền lắp máy lạnh.
“Ngốc! Lắp máy lạnh, không cần trả tiền điện sao? Bác bỏ! Về sau nói sau.” Tả Vân Tường dọn rác, tu một hơi nước khoáng, sau đó đột nhiên quay đầu nghiêm trang nhìn Khúc Cảnh. “Khúc Cảnh, tớ đã nói rồi, tớ muốn dựa vào chính mình, cho nên không cần ở nhà hỗ trợ, như vậy tớ mới có cơ hội làm cho người tớ thích nghiêm túc liếc nhìn tớ một cái, con đường này không dễ đi, hơn nữa thực vất vả, cậu không phải tớ, cậu có thể không chịu khổ thế này, nếu cậu chịu không nổi, nói với tớ một tiếng là được, chúng ta vẫn là bạn tốt, hơn nữa, cậu lại là Tam tẩu của tớ, giữa chúng ta sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà có gì thay đổi.”
“Vân Tường, cậu đừng nghĩ lung tung, tớ hiểu cậu mà. Hơn nữa tớ cũng không có gì muốn làm, tớ trước kia cứ như vậy, chỉ biết học, hiện tại tốt nghiệp rồi, hoàn thành kỳ vọng của bà ngoại đối với tớ, tớ cũng thực hoang mang, là lý tưởng của cậu làm tớ cảm động, cho nên tớ không biết vất vả, ngược lại còn rất thích.” Khúc Cảnh vội kéo Tả Vân Tường. “Nói gắn máy lạnh chỉ là thuận miệng nói thôi, cậu đừng để tâm, tớ từ nhỏ đã có thể chịu khổ rồi, chút nóng ấy tính là gì chứ.”
Tả Vân Tường cười cười, Khúc Cảnh thở ra, sau lại không bao giờ nói tới chuyện này nữa.
… Lướt qua nhân tố thời tiết, công việc của bọn họ thật thú vị. Khúc Cảnh rất nhanh sắp xếp xong hệ thống máy tính của công ty, cũng thiết lập trang web tiêu thụ, Tả Vân Tường sớm có rất nhiều bản thảo thiết kế, mặt khác còn có Vương Tiểu Đa phụ trách phần tiêu thụ.
Một đám ba người cùng nhau bàn bạc, cuối cùng rút ra mấy thứ giao cho nhà xưởng, vì chất lượng và độ chi tiết, Tả Vân Tường suốt ngày ra nhà xưởng trông coi, Vương Tiểu Đa lấy được hàng mẫu bổ đi tìm một đống nhà máy hiệu buôn quảng cáo sản phẩm ba hoa chích choè, cả ngày thường xuyên để mình Khúc Cảnh giữ công ty, làm cố vấn sản phẩm, nhân viên điện thoại, không có việc gì liền bảo trì hệ thống, đổi mới giao diện website.
Như vậy làm một trận, ba người cũng coi như hợp tác chặt chẽ, Diệp Lam hôm nay đến thăm hỏi, bất quá bởi vì văn phòng của bọn họ không có máy lạnh, nóng quá y ngồi không nổi.
“Diệp Lam cậu tới rồi! Tùy tiện ngồi đi, tớ phải đi ra ngoài một chút, Khúc Cảnh sẽ chiêu đãi cậu.” Tả Vân Tường từ bên ngoài tiến vào, cầm mấy thứ đồ sau đó lại vội vàng đi ra ngoài.
Diệp Lam nhìn y gật gật đầu, xem như chào hỏi.
“Chỉ có nước thôi.” Khúc Cảnh cười, đưa nước cho Diệp Lam.
“Mới mấy tháng cậu lại gầy, Tả Vân Tường ngược đãi cậu à?” Diệp Lam bĩu môi, cởi áo vest đặt một bên, kéo lỏng cravat, nút áo cũng mở mấy cái.
“Không có, chỉ là gần đây nhận được hợp đồng, cho nên có hơi bận.” Nói đến đây, Khúc Cảnh liền cười meo meo.
Tuy rằng chỉ là đơn đặt hàng số lượng năm nghìn cái thôi, nhưng đối với công ty nhỏ như bọn họ lần đầu xuất hàng, làm tốt sẽ được ủng hộ rất lớn.
“Người kia nhà cậu không nói gì sao?” Diệp Lam hiện tại làm cho Tả thị, Tả Vân Hi như thế nào y biết rồi, cho nên đối với bộ dáng này của Khúc Cảnh hắn còn nhẫn không can thiệp, không khỏi cảm thấy được có chút không ngờ.
Người này gầy, Tả Vân Hi đúng thật luôn âm trầm.
Y nghe nói gần đây tầng của công ty mỗi ngày đều nổi bão mà, cũng may ngành y làm chỉ ở tầng .
“Là sao?” Khúc Cảnh khó hiểu.
“Ai, coi như tớ chưa nói.” Diệp Lam cười khổ, lại nói tiếp, trên đời này nếu còn có người không hiểu được cái sự khủng bố, phúc hắc, tâm tình bất định của Tả Đại lão bản, thật ngoài Khúc Cảnh ra thì chẳng còn ai.
Buổi tối tan tầm, Khúc Cảnh nằm trên sô pha ở biệt thự, động cũng không muốn động.
“Lại đây.” Tả Vân Hi vẫy Khúc Cảnh, mấy tháng nay Khúc Cảnh mỗi ngày về nhà đều là dáng vẻ mệt muốn chết, quả thực làm hắn đau lòng.
Khúc Cảnh miễn cưỡng di động ngồi lên đùi Tả Vân Hi, ôm lấy cổ hắn, nằm úp sấp, híp mắt, bộ dáng thực thoải mái.
Trong nhà có máy lạnh, thật là tốt.
Mát quá...... Máy lạnh...... Thật sự là phát minh vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại a......
Tả Vân Hi đau lòng muốn chết.
Thế nhưng hắn chính là rất thương cậu nên mới có thể băn khoăn nhiều như vậy, mới có thể ngay cả một câu nói nặng cũng không dám nói, mới có thể để cậu đi làm chuyện cậu muốn.
Tả Vân Hi cảm thấy được chính mình đã sắp đến cực hạn, làm cái gì cũng không thể.
Nói sau, nhóc kia mệt như vậy, bọn họ sắp ba tháng không có làm “chuyện kia” đàng hoàng.
Nghĩ vậy, Tả Vân Hi muốn túm Tả Vân Tường đến đập một trận cho hết giận.
“Nghe Diệp Lam nói công ty bọn em nhận được đơn đặt hàng thứ nhất?” Tả Vân Hi ôm nhóc con của hắn, nhịn không được hôn hết cái này đến cái khác trên mặt cậu.
“Ân, rất không tồi đi.” Nói đến này, Khúc Cảnh cả khuôn mặt đều nổi lên tươi cười, thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng.
“Đúng là không tồi.” Vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn kia, Tả Vân Hi khẩu thị tâm phi.
Hắn rõ ràng rất mất hứng.
Vốn muốn để tiểu tử Vân Tường kia bên ngoài chịu chút khổ sẽ biết lợi hại thế nào, nhưng thật ra không nghĩ tới y còn nghiêm túc kiên trì như vậy.
Tả Vân Hi cũng thật sự không nhúng tay, công ty đồ chơi từ lúc thành lập đến lúc nhận đơn đặt hàng đầu tiên, Tả gia một chút cũng không can thiệp.
Bất quá rất nhanh Tả Vân Hi liền phát hiện hắn hối hận, bởi vì chịu khổ không chỉ là thằng Tám không biết trời cao đất rộng nhà hắn, mà còn có vợ yêu của hắn nữa.
Gần đây khi ôm Khúc Cảnh, Tả Vân Hi phát hiện cậu gầy, công ty đồ chơi kia thành lập ba tháng, thể trọng bảo bối của hắn ít nhất cũng rớt kg, sao cứ tiếp tục như vậy được!
Hôm nay còn nghe được Diệp Lam nói văn phòng kia trong mùa hè nóng bức này mà cái máy lạnh còn không có!
Có thể nhẫn thì nhẫn, không thể nhẫn thì khỏi nhẫn.
Ngày hôm sau, Tả Vân Hi đi thăm một người.
Ngày đó buổi chiều, ông chủ công ty đồ chơi Tả Vân Tường ngoài ý muốn không đi ra ngoài, ngược lại đi tới đi lui trong văn phòng, luôn giơ đồng hồ xem không ngừng.
Khúc Cảnh hỏi Vương Tiểu Đa là làm sao, Vương Tiểu Đa lắc đầu xua tay, hắn cũng không biết.
Hơn ba giờ, cửa mở, Tả Vân Tường chỉ thiếu điều quỳ xuống nghênh đón người kia.
Khúc Cảnh cảm thấy kỳ quái, nhìn cái người nhã nhặn kia vài lần, bất quá, ánh mắt cậu rất nhanh bị nhân viên giao hàng phía sau hấp dẫn.
Đó là...... một cái máy lạnh!
Còn tự điều chỉnh nhiệt độ nữa!
Khúc Cảnh chưa từng nhìn thấy thứ như vậy hai mắt sáng lên.
Vương Tiểu Đa cũng thế, miệng mở thật to, nước miếng sắp chảy ra.
“Đây là lễ vật.” Người nhã nhặn chỉ vào cái máy lạnh kia cười cười, sau đó phất tay để công nhân đi vào gắn. “Mở công ty cũng không nói cho tôi biết, buổi sáng nay nghe Tam ca em nói mới biết mà, đã lâu không gặp, Tiểu Tường không phải coi thầy như người ngoài đi?”
“Mục Nguyệt......” Đối mặt Tần Mục Nguyệt, Tả Vân Tường đột nhiên giống như thay đổi thành người khác vậy, lập tức ngây ngô cười không ngừng, lập tức lại giống học sinh tiểu học nghe dạy dỗ. “Không phải, thầy đừng hiểu lầm, em chỉ là..... chỉ là chưa làm được gì, ngại nói với thầy mà thôi......”
“Vậy là tốt rồi.” Tần Mục Nguyệt quay đầu nhìn bốn phía, cũng nhìn nhìn hai người khác trong văn phòng. “Không giới thiệu cho tôi một chút sao?”
Anh thường xuyên mấy tháng chỉ xuống núi một lần, lần này xuống núi trừ bỏ đến tặng máy lạnh, đến thăm Tả Vân Tường, mục đích kỳ thật cũng là đến xem Khúc Cảnh.
Làm bạn Tả Vân Hi mười mấy năm, hắn có một nửa mà anh lại một lần cũng chưa thấy qua.
“A, ân, đây là Vương Tiểu Đa, phụ trách tiêu thụ, đây là Khúc Cảnh, phụ trách hệ thống máy tính, website.” Tả Vân Tường vội vàng giới thiệu.
“Chào các cậu, tôi là Tần Mục Nguyệt, Tiểu Tường trước kia là học trò của tôi, cậu ta có điều hay xúc động một chút, về sau còn nhờ các cậu chiếu cố nhiều.” Xuân Mục Nguyệt cười cười, gật gật đầu với hai người, ánh mắt nhìn đến Khúc Cảnh, anh còn cố ý dừng lại trong chốc lát.
Hàn huyên vài câu, Tả Vân Tường cùng Tần Mục Nguyệt đi ra ngoài, Vương Tiểu Đa xem hôm nay thật sự cũng không có việc gì làm, sớm dọn đồ tan tầm, Khúc Cảnh cười cười, cũng gọi điện thoại cho Tả Vân Hi, nói hôm nay kết thúc công việc trước thời gian, để hắn lái xe tới đón.
“Hi, anh quen Tần Mục Nguyệt??” Vừa lên xe, Khúc Cảnh liền giống như cục cưng tò mò.
“Ân, cậu ta là hoạ sĩ, ở không xa nhà chúng ta.” Tả Vân Hi thật vui vẻ hôm nay nhóc con của hắn thoạt nhìn có sức sống hơn. “Anh còn là ông chủ của cậu ta, tài trợ cậu ta, cũng giúp cậu ta tiêu thụ tác phẩm.”
Tần Mục Nguyệt có thể nói là bằng hữu duy nhất của Tả Vân Hi, hai người nhận thức mười mấy năm, bất quá có khi lâu cũng không gặp.
“Kia...... Anh ta không phải chính là người Vân Tường thích sao?” Khúc Cảnh cảm thấy được Tả Vân Tường nhìn thấy Tần Mục Nguyệt rồi cả người không ổn lắm, loại ánh mắt đó, thật giống như đang nhìn tình nhân.
“Em biết?” Tả Vân Hi cười cười. Thật ra có điểm ngoài ý muốn Khúc Cảnh lại biết loại chuyện này.
“Bởi vì Vân Tường chính là vì người này nên mới muốn dựa vào thực lực của chính mình mở công ty a.” Khúc Cảnh phát hiện cậu đoán đúng rồi, không khỏi có chút đắc ý.
“Nga? Vì Tần Mục Nguyệt mở công ty?” Tả Vân Hi thật không nghĩ tới công ty đồ chơi này có can hệ đến Tần Mục Nguyệt.
Hóa ra là như vậy......
Tả Vân Tường tiểu quỷ này...... cái gì chứ...... Vì Tần Mục Nguyệt, làm tụt thể trọng của Khúc Cảnh......
Coi hắn sau này không đòi lại gấp bội không được mà......
Chẳng qua chỉ là một Tần Mục Nguyệt, có cái gì khó?
Cởi sạch đóng gói quăng lên giường Tả Vân Tường là được rồi a...... [Gin: ách, vì sắc bán bạn ==]
“Ân, Vân Tường nói muốn chứng minh thực lực của mình, làm cho người kia nhìn cậu ấy.” Khúc Cảnh cảm thấy được chí hướng của Tả Vân Tường thật vĩ đại.
“Phải không?” Xuyên thấu kính mắt không gọng, ánh mắt Tả Vân Hi nhìn phía trước đột nhiên lóe lên vài cái.
Công ty đồ chơi Tả Vân Tường hoạt động đến tháng thứ năm, Khúc Cảnh cùng Vương Tiểu Đa đều thất nghiệp.
Nguyên nhân là bởi vì ông chủ chạy đi lấy chồng rồi.
Toàn văn hoàn